Ma Chó

Chương 14

Đêm nay là một đêm cuối tháng. Trời nồm oi ả. Nghe đài báo đang chuẩn bị có đợt gió lào ập về. Kiểu này thì còn bức bối hơn nhiều. Nằm trên giường có quạt máy mà vẫn ko thể xua hết được cái nóng dữ dội của mùa hè, mặc dù đang là ban đêm. Trằn trọc mãi vẫn ko ngủ được, ông em mới trở dậy mở hé một cánh cửa sổ ra cho thoáng khí. Gian buồng thấp và nhỏ đóng kín bưng kín bít, bí bách thì khó ngủ là phải rồi. Ngoài trời tối đen như mực. Ngó qua song cửa, cũng chẳng nom thấy con vàng đâu. Đêm nay khá yên tĩnh, thi thoảng chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran. Ông lại quay trở vào mùng. Có thêm ít khí trời từ bên ngoài tràn vào nên cảm giác dễ chịu hơn, ông em từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giờ khéo cũng gần 1h sáng rồi. Đang nằm nghiêng mình xoay lưng ra phía cửa sổ, thì ông em mở choang mắt, bởi bên ngoài vừa có tiếng động lớn, đủ để tai người có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng này nom như tiếng " cạch " của một vật gì đó vừa cứng vừa nặng đập vào cánh cửa sổ gian buồng. Ông em tỉnh cả ngủ, nằm im lắng tai nghe. Cảm giác cột sống lưng lạnh toát bắt đầu xâm chiếm, toàn thân cứng đơ. Ông muốn quay đầu lại nom xem là cái gì nhưng tuyệt nhiên ko cử động nổi. Chân tay dường như đã mất hết cảm giác, ko còn là của mình nữa, chỉ giống con rối chịu sự điều khiển bởi bàn tay của kẻ khác. Rất nhanh sau đó, từ đâu ập đến một cái lạnh thấu xương, cái lạnh như mũi kim châm vào da thịt. Nó làm tê liệt cả dây thần kinh, thấu đến tận xương tuỷ rồi nhanh chóng lây lan ra khắp toàn bộ cơ thể, khiến ông phải rùng mình. " Tự nhiên lại bị bóng đè thế này?" – ông em nghiến răng thầm than trong đầu. Một cơn gió ma quái từ phía cánh cửa sổ đang mở ra thốc vào một mùi tanh tưởi như đến từ chốn âm ti. Cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ nhiều chỗ đã bị mọt ăn rỗng gặp gió bắt đầu lung lay, cái bản lề rỉ sét phát ra những tiếng " kẽo kẹt " khô khan càng khiến tinh thần ông em trở nên căng thẳng gấp bội. Bầu ko khí rõ ràng đang oi ả, đến ngọn gió từ cái quạt máy đặt phía chân giường thổi ra còn khó chịu, ấy vậy mà, cơn gió vừa rồi lại khiến ông em chẳng rét mà run. Thế nhưng chỉ vài giây sau, tất cả lại trở về như chưa hề xảy ra chuyện gì. Ko gian trở lại vẻ yên ắng, cánh cửa cũ thôi ko còn kẽo kẹt nữa. Trong buồng chỉ còn lại tiếng vù vù của cây quạt phát ra, át đi tiếng thở nặng nề của một ông lão.

Ông em lúc bấy giờ vẫn chưa thể nhúc nhích cơ thể được. Tay chân, dường như vẫn chịu sự khống chế của một thế lực vô hình nào đó. " Nó " vẫn chưa buông tha!. Chỉ là " nghỉ giải lao " trước khi bước vào một trò đùa cợt ma quái mới. Thần kinh ông em lúc này đã căng ra như dây đàn, cơ gân trên mặt hằn rõ cả lên. Sự lì lợm của một cựu chiến binh chính là vũ khí duy nhất để đấu lại với thứ ma mãnh chết tiệt kia vào thời khắc này. Dường như, " nó " đã nắm bắt được những suy nghĩ ấy của ông từ một góc nào đó trong bóng tối. Cơn gió lạnh lại thổi đến, mang theo một tràng âm thanh ma quái rít lên: U....u...u... thổi tung cái mùng mỏng, khiến nó bật lên bay tứ tung. Mồ hôi trên trán ông bắt đầu vã ra. Ông chửi thầm trong bụng: " mả cha nó!" rồi nghiến răng nghiến lợi cố gắng để thoát khỏi sự khống chế vô hình đang bủa vây quanh mình. Sau đó, lại một tiếng hét chói tai từ ko trung vọng vào lảnh lót: Á...á...á...a!!!. Tiếng hét ghê rợn ấy nghe chừng tinh nghịch lại như xen lẫn cả chút hờn trách của một đứa trẻ con. Nó như muốn bẻ gãy những song cửa gỗ để chui vào nhưng hình như vô ích bởi có một thứ gì đó đã chặn lại. Ông em cứ thế chịu trận phải đến nửa phút trôi qua, lưng áo đã rịn mồ hôi lạnh ngắt. Bỗng tai ông bắt đầu nghe thấy một âm thanh khác xen vào...Đó là những tiếng grừ...grừ... đầy hăm doạ và cảnh cáo. Là tiếng của con vàng!. Chẳng hiểu nó đã đi đâu khi ông xảy ra chuyện, đến giờ mới chịu xuất hiện...

Ông em sau khi nghe thấy tiếng gầm gừ ấy thì khẽ rùng mình một cái rồi toàn thân bắt đầu có cảm giác trở lại, tứ chi dịu dần sự tê liệt khó chịu ban nãy. Ông mới từ từ quay đầu liếc mắt ra phía cửa sổ rồi quay hẳn thân mình lại, phía sau những song cửa chỉ là một màu đen đặc hắc ám của bóng tối, ko thể nhìn rõ cái gì. Đêm tối mờ mịt vô tình trở thành kẻ đồng loã với thứ quỷ quái kia, giúp nó ẩn náu và hại người. Ông em giờ đã nhổm hẳn dậy đang ngồi ở mé giường căng mắt nhìn ra. Chỉ nghe tiếng con chó rú lên ghê rợn, rồi lại sủa ko ngừng, móng chân cào xuống nền gạch vang lên loẹt xoẹt. Lúc này mắt ông đã quen dần với bóng tối, ông nhẹ nhàng chậm rãi lần mò đi ra nép mình sau song cửa quan sát. Chợt ông khựng lại, bộ dạng tỏ ra ngạc nhiên tột độ. Ngoài sân, cách ô cửa khoảng gần 2 mét, hình dáng một con chó hiện lên mờ nhạt giữa màn đêm đen đặc. Nó đang đứng phủ phục dũng mãnh. Phía chót đuôi tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt như dạ quang màu cam đỏ, lông đuôi xoè ra hơi rung động. Thứ ánh sáng ấy cứ lập lờ lúc tỏ lúc mờ, nom như ngọn lửa nung âm ỉ chỉ chực được bùng lên một cách mãnh liệt, có thể thiêu cháy bất cứ kẻ nào dám tiến lại gần thành tro bụi. Có tiếng xào xạc, sột soạt xen lẫn giữa những tán lá cây, nhỏ dần về phía vườn, như thể có thứ gì đó đang di chuyển rất vội vã. Ông vội lia mắt theo hướng đó. Giữa một ko gian tối om, ko rõ đâu là cây đâu là bóng tối, có bốn đốm sáng xanh biếc như ánh đèn neon đang di chuyển giữa lưng chừng mặt đất. Ông em khẽ thót tim một cái, sực nhớ đến con mèo đen ma quái từng xuất hiện bên sân nhà hàng xóm. Đêm nay, nó lại mò sang cả nhà ông nữa!. Liệu nó có liên quan gì đến những sự việc li kì vừa mới xảy ra kia?. Ông em hoang mang nghĩ nghợi...Chợt như phát hiện ra điều gì, ông em khẽ " hử " lên một tiếng vẻ kinh ngạc. Tối hôm ấy hai ông bà chỉ nhìn thấy có một con mèo, nhưng đêm nay tới tận bốn con mắt, vậy là, chúng ko chỉ có một mà là đến hai con!.

Phía trong sân, hai mắt con vàng lúc này cũng hắt ra một sắc đỏ tựa hồ như đốm lửa lập loè, sau đó nó dịu dần rồi mất hẳn. Con vàng còn giữ tư thế đó khoảng mười mấy giây nữa, xong đó, nó mới quay đầu nhìn vào ô cửa buồng. Ông em giật thót mình vội vàng thụp đầu xuống, cũng chẳng hiểu tại sao phải làm như vậy. Một cảm giác chạy qua rất nhanh. Chính là cái cảm giác lén lút của một kẻ đang đứng rình mò điều gì đó. Con vàng thì chẳng biết có nhìn thấy ông hay ko, nó khẽ khịt khịt mũi mấy cái, mõm dài và đen hếch lên, hai mắt lại như lần trước ánh lên một màu xanh nhạt như lục bảo rồi tắt ngấm. Vàng ngồi chồm hỗm giữa sân, đưa bàn chân lem nhem thứ bùn đất nâu đỏ đặc quánh đang bốc mùi ngai ngái lên lấy lưỡi liếm. Chốc chốc nó dừng lại, nghển đầu lên nhìn chăm chú ra phía vườn cây tối om bên dưới, hai tai dựng đứng nghe ngóng. Bất chợt, nó đứng dậy nhảy phắt lên bậu tường hoa, chĩa mặt về hướng vườn cây, nhe hàm răng nhọn ra gầm gừ một cách dữ tợn. Hai con mắt nâu thẫm bắt đầu lại loé lên những ánh đỏ kì ảo. Ông em một phen nữa thất kinh, nhấp nhổm nhìn ngó ko yên. Con vàng lúc bấy giờ, ngửa cổ sủa một tràng dữ dội rồi ba chân bốn cẳng phi một cái rõ xa, rẽ những bờ cây bụi cỏ thấp lao xuống cánh vườn bên dưới. Hai chấm đỏ sáng lập loè, xa dần rồi mất hút vào bóng tối. Phía khu vườn rộng, màn đêm rì rào, thâm u, chẳng biết còn che giấu bao nhiêu thứ nguy hiểm khó lường đang chực chờ phía trước.
Bình Luận (0)
Comment