Ma Cũng Có Tình

Chương 26

Cuộc sống ở làng này khá yên bình. Trong khi nạn cương thi đe dọa khắp nơi thì nơi đây gần như không bị ảnh hưởng bởi điều ấy. Tất cả đều nhờ sự bảo vệ của Thẩm gia, đứng đầu là Thẩm Lương –đại đương gia.

Thẩm đại đương gia đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn còn rất tráng kiện. Đối với cương thi Thẩm lão gia vô cùng căm ghét, nghe nói là đã tiêu diệt vô số. Tuy nhiên đổi lại ông cũng phải trả một cái giá rất lớn. Đứa con trai duy nhất của Thẩm gia bị cương thi giết hại, ông đành phải nuôi cháu ruột con của đệ đệ là Thẩm Bảo làm người thừa tự. Tuy nhiên cách đây mấy năm Thẩm Bảo cũng chết trong một trận chiến với cương thi, để lại vợ là Tần thị và con trai Thẩm Diên vừa tròn 1 tuổi.

Vị đại tẩu đã giúp đỡ cho Hạ Tinh và Tiêu Hạ sống bằng nghề dệt vải. Chồng chị trong một chuyến lên rừng đốn củi đã bị thương phải chữa bệnh ở nhà đại phu trong làng. Đại tẩu ở nhà dệt vải mang ra chợ bán, sau đó đến thẳng nhà đại phu trả tiền thuốc và ăn ở cho chồng.

Con người có nhiềungười tốt, hoàn cảnh đã như vậy nhưng vẫn dang tay giúp đỡ người khác. Điều đó khiến cả bọn Hạ Tinh vô cùng khâm phục. An Thúy Bình cũng có tài may vá. Nàng lấy một ít vải của đại tẩu, bảo Tiêu Hạ viết chữ lên đó rồi thêu thành những bức họa thư pháp tinh xảo, để chị mang đi đổi gạo hoặc bán lấy tiền.

Như thường lệ, dệt xong một tấm vải là đại tẩu lại chuẩn bị vào làng để bán. Hạ Tinh đã khỏe lại,cương quyết muốn đi thay.

-Tẩu tẩu…muội muốnvào làng. Nhân tiện có thể khám thai luôn.

Tiêu Hạ thừa biết lý do Hạ Tinh muốn vào trong làng lớn. Nàng mong có thể tình cờ nghe được tin gì về Hạ Lang hoặc chàng trên đường đói bụng tìm mồi có thể gặp được vợ con. HạTinh  chỉ mong lang quân sớm biết, trong bụng nàng đã có kết tinh tình yêu của hai người.

Nhắc đến chàng thì nàng lại lo…Không biết Hạ Lang và Hạ Đồng an nguy thế nào ? Nàng có nhờ Tiêu Hạ về chỗ cũ dò xét. Hắn bảo nơi đó chỉ thấy còn sót lại một ít đồ trước đây của họ bỏ lại, còn lại không thấy ai…Càng ngày thì nỗi lo trong lòng Hạ Tinh càng lớn….Hạ Lang tính ra cũng có hơn gì một đứa bé. Hắn giỏi trong nhiều việc, tuy nhiên một vài lĩnh vực trong đời sống thì lại không hề biết gì. Thêm bản năng của một cương thi nữa…Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Chàng lại mang theo Hạ Đồng, không biết chuyện sẽ đến nước nào đây:

-Không sao đâu…-Tiêu Hạ như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Tinh, nhẹ nhàng- Chồng của muội không dễ chết vậy đâu.

Hạ Tinh miễn cưỡng gật đầu với hắn…Nàng bày một quầy nhỏ trong chợ, còn Tiêu Hạ giết thời gian bằng cách biểu diễn công phu cho bọn trẻ xem…Trong thoáng chốc hắn đã thu hút được rất nhiều trẻ vây quanh, còn Hạ Tinh ngồi lặng trong một góc, thỉnh thoảng mới có vài ba bà nội trợ ghé ngang xem vải. Tuy giá cả cũng hợp lý nhưng khách hầu hết chỉ hỏi qua vài tiếng, sau đó bỏ đi.

Cuối buổi chợ, HạTinh chỉ bán được một ít nông sản trồng được, còn tấm vải thì vẫn còn nguyên.Nàng cùng Tiêu Hạ thu dọn, dự định ghé qua nhà đại phu xem mạch thì bỗng nhiên có khách ghé. Đó là hai người phụ nữ, một người có lẽ cũng bằng tuổi Lâm mụ, người còn lại khoảng trên 40 tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà.

-Phu nhân…Người xemvải này…

Người phụ nữ phục sức giản dị nhưng cử chỉ toát lên vẻ hiền lành, nhu hòa. Ngay cả ánh mắt nhìn Hạ Tinh cũng rất ấm áp. Bà nâng tấm vải lên, dịu dàng :

-Đây là vải do cô nương dệt à ?

-Không ạ…-Hạ Tinh cười nhẹ- Đây là của tẩu tẩu tôi dệt.

Người phụ nữ xem vải rồi xem thêm một bức thư pháp được thêu trên vải. Chợt bà nhìn thấy trên bàn còn một bức tranh đang thêu khác. Đó là tác phẩm của Hạ Tinh.

-Cô nương…cô thêu à ?

-Làm phu nhân chê cười rồi –Hạ Tinh ngại ngùng giải thích- Tôi chỉ mới biết thêu thôi.

-À…

Bức tranh thêu cảnh Hạ Tinh vẫn thường hay nằm mơ gần đây. Một đứa bé ôm cổ một con sói lớn. Đường thêu không đẹp và khéo lắm song vị phu nhân kia lại ngắm nghía hoài.

-Ta mua tấm vải –Vịphu nhân chợt ngừng lại, mân mê bức thêu của Hạ Tinh- Còn tranh này cô nương sẽ bán khi hoàn thành nó chứ ?

Hạ Tinh cũng cảm thấy hơi lạ. Nhưng nàng và tẩu tẩu, Thúy Bình đều cần tiền trang trải cuộc sống. Hạ Tinh gật đầu :

-Đương nhiên rồi ạ !Tôi thêu là để bán mà…

-Ta thích lắm –Vị phu nhân mỉm cười trong khi ánh mắt lại thoáng chút xa xăm- Khi nào thêu xong cô mang đến Thẩm phủ nhé ! Nói là của đại phu nhân mua…

Bức tranh thêu nhanh chóng được hoàn thành với sự giúp đỡ của An Thúy Bình. Hạ Tinh một mình mang đi giao cho Thẩm phủ khiến Tiêu Hạ cảm thấy không mấy an tâm. Hắn ngập ngừng :

-Ta đi với muội nhé ?

-Huynh quên là Thẩm phủ vốn là nơi tiêu diệt cương thi sao ? Họ phát hiện ra huynh thì rắc rối lắm. Muội và An tỷ tỷ đều đang cần một chỗ trú ngụ mà.

Cả hai người phụ nữ đều đang mang thai, sức lực yếu ớt. Đứa trẻ của người và cương thi thì có muônhình vạn trạng, không ai giống ai. Có đứa thì có ý thức từ trong bụng mẹ, mới 5-6 tháng đã ra đời. Có đứa thì đến 12 tháng. Tuy nhiên chưa có trường hợp nào nguy hiểm đến tính mạng người mẹ, đều thuận lợi ra đời.

Tuy là cuộc sống sau đó của chúng…Người cha cương thi thường xem con người như một món đồ giải khuây…Người mẹ người thì lại coi đứa con là nghiệt chủng. Rất ít đứa bé cương thi là kết tinh của tình yêu cha mẹ chúng, được cha mẹ náo nức lo lắng chờ đợi từng giây từng phút chào đời…

Tiêu Hạ nhìn HạTinh đang kiểm tra lại mẫu thêu, cuối cùng đành phải bằng lòng :

-Muội đi cẩn thận.Ta sẽ đưa muội đến cửa Thẩm phủ. Nếu quá một ngày không thấy muội, ta sẽ vào tìm. Hắn đã giao phó muội cho ta, ta sẽ không để cho muội gặp nguy hiểm gì nữa.

Hạ Tinh mỉm cười…Nàng lại tin tưởng cương thi nhiều hơn con người nữa. Ngoài nhu cầu được no bụng, được sống thì đa số những cương thi nàng gặp không có mưu đồ và lòng ham thích gì với địa vị…Một mai này nếu cương thi tìm ra một thứ thức ăn khác máu người, tạo hóa biết đâu sẵn sàng tiêu diệt con người nhiều tham vọng, trả lại cho thế giới một chủng sinh vật trong sạch, luôn tự biết bằng lòng với thực tế, không bán mình, không bán rẻ người vì lợi lộc riêng mình. Thế giới đó là hoàn mỹ, phải không ?

Hạ Tinh bật cười vì ý tưởng bộc phát của mình…Đến cửa Thẩm phủ, nàng nhẹ nhàng bảo với Tiêu Hạ :

-Muội vào trong.Không sao đâu…

-Ừ.

Bên trong Thẩm phủ giản dị hơn Hạ Tinh nghĩ. Người hầu dường như đã được dặn trước, đưa nàngđi xuyên qua một dãy nhà đến một khoảng vườn nhỏ. Bên trong bày trí cũng đơn giản,điều đặc biệt nhất là một cây trúc lớn mọc đơn độc ở giữa sân. Thẩm phu nhânđang ngồi, trên người khoác chiếc áo, nhìn qua là Hạ Tinh nhận ra được may từ tấmvải của mình.

-Phu nhân…

-À….Ngồi đi!

Thẩm phu nhân chậm rãi cầm tách trà vừa được mang đến trên tay, sau đó căn dặn người hầu :

-Mang trà của cô nương ấy xuống. Pha một ít nước anh đào, cô nương đang mang thai, uống tốt hơn.

-Dạ, phu nhân….

Hạ Tinh không khỏi ngạc nhiên khi bà nhận ra tình trạng của mình sớm vậy. Cơ thể nàng nhìn ngoàicũng chẳng có gì khác biệt. Hạ Tinh còn cẩn thận khoác thêm một lớp áo khá dày,vậy mà…

-Phu nhân…bà…

-Ta từng mang thairồi –Thẩm phu nhân cười hiền- Ta biết người phụ nữ mang thai thường chú trọnggì mà. Cô nương cử động đều thận trọng, ngồi ghế cũng không dám ngồi mạnh nên ta đoán vậy. Phải không ?

-Dạ…

-Mấy tháng rồi ?

-Chắc là khoảng 1 tháng ạ !- Hạ Tinh đáp cho qua chuyện- Hôm nay tiểu nữ mang tấm vải thêu đến,không biết phu nhân còn….

-Còn chứ – Thẩm phu nhân khoát tay- Ta thích bức thêu đó của cô nương mà….Cho ta xem !

-Vâng ạ !

Đứa trẻ và một con sói lớn…Hạ Tinh nhìn Thẩm phu nhân không rời mắt khỏi bức tranh, lòng chợt có một cảm xúc trào dâng mãnh liệt. Không nói thành lời được, chỉ biết cảm giác đó rất lạ lùng, cứ muốn hỏi chuyện, cứ muốn biết thật nhiều về những chuyện đã trải qua trong đời của vị phu nhân xinh đẹp kia.

Cuối cùng bà ngẩng lên…Hạ Tinh bàng hoàng nhận ra, đôi mắt đẹp đã rươm rướm nước. Bà khóc, tuy là cố nén vào lòng :

-Cô nương thêu đúnglà không tinh xảo lắm…Nhưng gương mặt đứa bé lại có nhiều điểm giống…Giống mộtngười thân mà ta đã mất…Chuyện đã gần 30 năm trước…Lâu lắm rồi.

Hạ Tinh chợt nhớ ….Hạ Lang và đứa bé 8-9 tuổi. Chàng cần khoảng 10 năm để lớn lên, sau đó gặp Lâm mụ lang thang suốt 20 năm…Tổng thời gian nhẩm tính cũng đả khoảng 30 năm dài, gần cả nửa đời người.

-Người đó là gì củaphu nhân ạ ? –Hạ Tinh chợt hỏi- Tên của người đó là gì ?

-Nó đã chết rồi –Thẩmphu nhân quay mặt đi, cố ngăn dòng nước mắt- Chết khi còn rất nhỏ. Tên nó là Thẩm An Vũ, là con trai của ta và lão gia !

Bà cũng không biếttại sao mình lại nói…Nói ra cái tên 30 năm trời chôn kín trong lòng…Ở tuổi này người ta thường hay nhớ về quá khứ. Càng nhớ càng thấy đau lòng…Càng nhớ càng mong ước, phải chi ta không có quá khứ, không còn nhớ gì về những chuyện ngày xưa…
Bình Luận (0)
Comment