Ma Cũng Có Tình

Chương 29

Hạ Lang từ năm 9 tuổi đã sống với sói. Trong thế giới của sói không có lòng thương hại, cũng không có sự đùa bỡn con mồi. Sói không kiêu ngạo, không mang kẻ thất thế ra làm trò đùa cợt…. Sói chỉ biết sống và chết. Kẻ mạnh là kẻ còn lại sau cùng.

Hạ Đồng sau lưng cứ kêu khóc…Đám cương thi thì tràn đến như nước lũ. Dù Hạ Lang không chùn tay chém giết thì sức lực cũng cứ yếu dần.

Sống và chết…Năm Hạ Lang 11 tuổi, hắn và con sói lớn từng phải chiến đấu với hai mẹ con linh miêu hung dữ. Con sói lớn không có thời gian trông chừng hắn bởi kẻ địch của nó rất mạnh. Con linh miêu con tuy chỉ hơn 1 tuổi nhưng sức lực chênh lệch với Hạ Lang rất lớn. Vừa vào trận chiến hắn đã liên tục bị thương tích, nhẹ là vài vết quào trên ngực, nặng hơn là một cú cắn xé mạnh, máu chảy ào ạt, đen sẫm trên nền đất hoang lạnh giá.Rừng đêm ẩm lạnh. Linh miêu sắp hạ được con mồi, hưng phấn phát ra những tiếng “Gừ….gru” trong cổ họng, ánh mắt vàng sẫm hiện lên vẻ thỏa mãn tận cùng.

Trí óc con người chỉ là một khoảng mờ mịt. Hạ Lang không nhớ gì nhiều về quá khứ. Cái quan trọng là sống…Phải sống….Dù không biết là phải sống vì lý do gì.

Hắn chộp lấy cổ linh miêu cắn xé thật mạnh. Mặc cho con vật điên cuồng gào thét, điên cuồng cắn xé khắp người tìm chỗ thoát, hắn vẫn cương quyết không buông.

Đến khi trên mặt có cảm giác ram ráp và âm ấm, hắn mới mơ hồ tỉnh lại. Con sói lớn kéo Hạ Lang vào trong hang, không ngừng liếm láp. Không cần thuốc chữa, vết thương mưng mủ rồi sau đó cũng lành.

Thế giới chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Kẻ yếu sẽ chết, sẽ là phương tiện để kẻ mạnh tồn tại. Nhưng cũng có những kẻ yếu lại trở thành động lực để kẻ mạnh chiến đấu. Hạ Tinh….Tiểu Tinh của hắn. Nàng là kẻ yếu mà Hạ Lang cam tâm tình nguyện chết vì nàng.

Hạ Đồng cũng là kẻ yếu. Nhưng nó là thứ mà Hạ Tinh yêu quý…. Hạ Lang lao đến. Móng vuốt của hắn bật ra, đâm thẳng vào bụng một cương thi vừa lao đến. Hắn ta vừa ngã xuống, Hạ Lang đã tóm lấy Hạ Đồng sau lưng mình quăng tới trước cái xác vẫn còn giãy lên đành đạch. Hắn xé mạnh lồng ngực tên cương thi xấu số, lôi trái tim ra khỏi lồng ngực, vừa nhanh chóng nhét vào miệng Hạ Đồng đang gào khóc, vừa tiếp tục một đòn tấn công dang dở đánh lui vài tên cương thi khác định xông vào.

-Oa…a….a…….Grao…….ao……….

Hạ Đồng đang khóc nức nở bỗng nhiên lồng lộn lên. Đôi tay nhỏ bé cào cấu liên tục xuống đất. Miệng không ngừng thốt lên những âm thanh đứt quãng…Rồi nó lẫm chẫm đứng dậy…Móng vuốt cũng đã mọc ra nhanh đến không ngờ.

-Grao…a…

Một cương thi từ sau lao đến nó. Hạ Đồng không có nhận thức, không biết phản công. Nó chỉ biết sử dụng món vũ khí thô sơ của mình là bộ móng mới mọc và những chiếc răng vừa nhú ra. Cắn xé một cách điên cuồng đối thủ. Lần ăn thức ăn ngoài đầu tiên của Hạ Đồng không phải là máu người mà lại là máu và tim của cương thi.

Trận chiến rồi cũng kết thúc. Xác cương thi la liệt…Toàn thân Hạ Lang và Hạ Đồng đầy mùi tanh tưởi. Mùi của xác chết đồng loại. Mùi của sự tàn sát không khoan nhượng. Hạ Lang lẳng lặng đi tiếp, đằng sau Hạ Đồng lững thững đi theo.

-Ch…a….a….

Nó đã bập bẹ gọi. Trở thành một cương thi mới, trí nhớ chỉ còn sót lại vài đoạn rời rạc. Huống gì Hạ Đồng chỉ có ngần ấy tuổi, vốn chưa có nhiều ký ức về cuộc sống này.

Nó chỉ nhớ…có một người hay cù vào bụng nó. Là một người cũng cao cao giống như người đứng trước mình. Người này đi nhanh quá, nó cố bước theo mà không kịp, chỉ có thể cố đi nhanh hơn nữa, sau đó cất giọng nói, mong Hạ Lang có thể chậm chân đợi mình.

-Cha..a…a…

Hạ Lang dừng lại. « Cha…a » Hình như đã nghe ở đâu đó….Không phải. Không phải là nghe ở đâu đó nữa. Mình đã từng gọi ai đó bằng từ ngữ đó, tuy là lưu loát hơn nhiều.

-Cha…a…cha…

Hạ Đồng đã theo kịp và nắm lấy bàn tay hắn. Tay trẻ thơ mềm mại. Hạ Đồng vui vẻ hẳn khi theo kịp hắn, đôi mắt trong veo ngẩn lên chờ đợi. Hạ Lang cũng không quan tâm đến chuyện nó đã lớn hơn trước, hiện có lẽ đã bằng một đứa trẻ 3,4 tuổi của loài người.

Xung quanh toàn là rừng già hoang vu ẩm lạnh. Nhưng Hạ Lang không sợ.  Vùng này chẳng có mấy nơi có người sinh sống. Chỉ cần tìm được chỗ có người thì sẽ thấy cương thi tìm đến. Tiêu Hạ mang theo Hạ Tinh, An Thúy Bình càng phải tìm mồi càng nhanh càng tốt, bồi bổ sức lực. Tìm được hắn ta là tìm được Hạ Tinh.

Gương mặt Hạ Tinh hiện ra trước mắt. Hạ Lang cứ cắm cúi bước. Hắn muốn gặp lại nàng, muốn ôm nàng vào lòng biết bao nhiêu.

……Lòng La Mẫn Mẫn như lửa đốt. Kể từ lúc cô nương ấy rời khỏi phủ, bà không sao yên ổn được. Chuyện 30 năm trước bỗng chốc trở về rành mạch trước mắt. Hy vọng tắt ngấm bao lâu cũng phút chốc được khơi bừng lại. Bà muốn gặp cô gái ấy. Muốn hỏi…..tuy là cũng không biết nên hỏi chuyện gì.

-Phu nhân…

-Sao rồi?

La Mẫn Mẫn hỏi ngay khi Thẩm nhũ mẫu vừa trở lại. Thấu hiểu nỗi lòng chủ mẫu, Thẩm nhũ mẫu vội nói ngay:

-Lão nô hỏi thăm được cô nương ấy ở cách đây không xa lắm. Trong nhà của Hà Tam Quan, nghe nói là bà con xa.

– Vậy à? Chúng ta đi ngay…đi ngay đi!

-Phu nhân!…

Chưa kịp dứt lời thì cửa bỗng nhiên bật mở. Thẩm Lương thong thả bước vào:

-Phu nhân…Bà định đi đâu vậy?

-Lão gia…Thiếp…

La Mẫn Mẫn định nói, nhưng rồi bà im bặt. Chuyện 30 năm trước với hai vợ chồng không chỉ là nỗi đau mà còn là một sự cấm kỵ. Từ sau chuyện ấy lòng căm thù cương thi của Thẩm Lương càng trở nên mãnh liệt. Chỉ cần nghe nói có cương thi là ông sẽ tìm đến mà truy sát. Nỗi hận mất con vẫn còn đè nặng trong tim của Thẩm Lương.

-Thiếp…thiếp ra ngoài một chút. Hôm trước vốn định đến xin bùa bình an cho lão gia và Diên nhi (Thẩm Diên, cháu Thẩm Lương) nhưng trời tối nên không đi nữa.

-Chuyện xin bùa chú thì hôm nào cũng được- Thẩm Lương nhíu mày- Hôm nay bà phải ở nhà. Tri châu quận sẽ đến nhà ta làm khách.

Quốc gia này do Vương quân (tương đương với vua) cai trị, chia thành 6 quận lớn. Mỗi quận sẽ có một tri châu đảm nhiệm việc thay Vương quân trị vì, vừa quản lý dân chúng vừa tìm cách khống chế, tiêu diệt lũ cương thi. Tuy nhiên không phải ai cũng có năng lực đó, có vài tri châu quận chăm chú, nhiệt tâm với công việc, có tri châu quận thì gần như thỏa hiệp để cương thi thỏa sức lộng hành.

-Tri châu quận ghé qua nhà ta à? –La Mẫn Mẫn lo lắng hỏi lại- Có chuyện gì…

-À không…Tri châu quận mới nhậm chức cũng là một người rất muốn tiêu diệt hết lũ cương thi. Ngài xuất thân từ một dòng tộc chuyên diệt cương thi lớn. Trên đường đi đến nơi nhậm chức ngang nơi này, nghe chuyện nhà chúng ta nên ghé vào thăm, sẵn tiện bàn bạc cách diệt chúng.

La Mẫn Mẫn thở phào. Bà quay sang Thẩm nhũ mẫu, nhẹ nhàng:

-Vậy chúng ta đi dâng hương sau vậy. Nhủ mẫu ra sau chuẩn bị cơm nước đãi khách khi cần nhé.

-Dạ, phu nhân…

…Buổi tiệc tối diễn ra đúng như dự kiến của Thẩm Lương. Tri châu mới đúng là người tuổi trẻ tài cao, mới 23 tuổi đã đỗ đầu trong kỳ thi võ, hơn nữa còn giết được không ít cương thi giữ gìn bình an cho kinh thành. Hắn xuất thân từ dòng họ Mộc chuyên diệt cương thi nên đối với những đặc tính về chúng Mộc Nghiêm nắm khá rõ. Hôm nay gặp được Thẩm Lương là người chuyên diệt cương thi nổi tiếng, một già một trẻ trò chuyện vô cùng tương đắc, thoắt cái mà đã đến nửa đêm.

Theo sự sắp xếp của Thẩm Lương, gia quyến của Mộc Nghiêm cũng được an bài ở phủ. Vợ mới cưới của hắn là Ngụy Thục Hoa người đúng như tên, xinh đẹp tuyệt vời. Nàng đang ngồi trong phòng, uống một bát canh người hầu vừa mang đến. Bên ngoài người của Thẩm phủ cũng vừa vào:

-Thưa phu nhân, Mộc đại nhân nhờ thông tri lại, người sẽ ở lại Thẩm phủ mấy ngày nữa, phu nhân nghỉ ngơi trước,đêm nay có lẽ đại nhân sẽ không về.

-Ta biết rồi, ngươi lui đi.

Ngụy Thục Hoa mỉm cười. Nàng tháo trâm cài tóc, quay sang nói với người tỳ nữ đang hầu hạ phía sau :

-Tôn tỷ tỷ…Giờ tỷ có thể đi nghỉ. Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày nữa. Nghe nói là gần đây có đền thờ thiêng lắm, ngày mai chúng ta đến đó thắp hương.

-Dạ…phu nhân.

Người phụ nữ lùi lại rồi rời khỏi phòng nhanh chóng. Đôi mắt đẹp quắc lên trong đêm tối. Cương thi giết người bằng nanh vuốt, con người không có nanh vuốt nên phải dùng mưu kế. Mà dùng mưu kế nhằm tồn tại thì có mấy người sánh được với lòng người đàn bà đang uất hận như Tôn Yến Nguyệt nàng đây ?
Bình Luận (0)
Comment