Ma Cũng Có Tình

Chương 4

Mùa đông giá lạnh.Lâm mụ đã già nên không thể chịu nổi cái lạnh phương Bắc. Hơn nữa mùa đông đến con người cũng di cư tránh rét theo đàn thú hoang trong vùng. Hạ Tinh và Lâm mụ rời khỏi hang động theo gã cương thi.

Thỉnh thoảng trong trang viện nhà họ Hạ trước đây, Hạ Tinh cũng loáng thoáng nghe kể về những xác sống uống máu người này. Theo lời họ, bọn chúng chỉ sống trong bóng tối, pháp sư và bùa chú cao tay là có thể trừ diệt được. Nhưng suốt thời gian chung sống, Hạ Tinh không thấy hắn sợ hãi điều gì cả. Bình thường khi đã no bụng, đi qua thị tứ đông người hắn cũng chẳng hề kiêng dè hay sợ hãi. Trái lại thái độ lấm lét của Hạ Tinh khi thấy người lại giống như kẻ xấu hơn.

-Bà bà ơi, ăn và uống với thiếu gia có khác nhau không hả bà bà?

Lâm mụ nói, máu của huyết nô chỉ giúp hắn giải khát. Bữa ăn chính là máu của người khác. Nhưng Hạ Tinh không hiểu, uống một ít máu so với uống hết máu của người ta, có gì khác nhau đâu? Uống ít lại một chút, không cần phải giết mạng người chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

-Con nghĩ thiếu gia không cần giết người ta, chỉ cần uống một ít máu của họ, sau đó buông tha cho họ là được phải không?

Hạ Tinh quả thật nghĩ vậy. Cô bé vẫn không thể nào quên được vẻ hung tợn của hắn khi giết chết Tam tiểu thư ngày đó…Hút sạch máu giết người một cách man rợ so với chuyện chỉ uống một ít máu giải khát như đã làm với huyết nô có gì khác nhau đâu?Tại sao thiếu gia lại…

-Bà bà cũng không rõ lắm. -Lâm mụ vuốt tóc Hạ Tinh – Thiếu gia mỗi lần đói bụng thì phải uống hết máu của một người trưởng thành mới ngừng được. Bà bà cũng không hỏi, thật ra khát và đói với thiếu gia khác nhau thế nào.

Lâm mụ không biết rõ, thiếu gia thì Hạ Tinh chẳng dám đến qúa gần dù hiện tại cô bé không còn sợ hãi hắn như ngày nào nữa. Những ngày chẳng có nguyệt sự thì hắn chẳng tỏ thái độ khác lạ gì với Hạ Tinh cả. Cương thi vẫn tìm thức ăn của con người về cho họ, lần nào cũng có hai phần.

Thắm thoát mà đã sắp một năm  (Đổi xưng hô nghen, gọi Hạ Tinh bằng nàng được rồi -14 tuổi)

Đến gần một thôn trấn thì Lâm mụ lại cảm thấy mệt. Đại phu được mời đến kê thuốc. Trong toa thuốc có Tử Đào thảo ở tiệm không còn, chỉ có thể tìm thấy trên rừng.

Hạ Tinh  quyết định vào rừng tìm Tử Đào thảo. Hắn đi theo nàng ở đằng sau. Không phải là quan tâm gì lắm, chẳng qua theo lời đại phu nói,  loại thuốc đó vốn là một loại cây sống bám trên tầng cao của những cây cổ thụ trong rừng.

-Thiếu gia…Cây này gốc có mốc trắng, đại phu nói chắc là có nó rồi.

-Ừ.

Hắn phóng vút lên, thân hình nhẹ như một con đại bàng đang tung cánh. Phút chốc mà trên tay đã cầm một nắm cỏ tím mọc chùm quả đỏ như lời miêu tả của đại phu.

-Phải nó không?

-Chắc là phải rồi –Hạ Tinh lấy chiếc khăn mang theo, có một mẫu nhỏ Tử Đào thảo ra so sánh- Trên đó có nhiều cỏ này không vậy thiếu gia?

-Nhiều.

-Thiếu gia hái hết xuống đi. Đề phòng cần dùng nhiều đến nó. Nếu không thì tặng lại đại phu thay cho tiền khám bệnh cũng được. Ngài không cần phải đi trộm tiền của người ta.

Hắn nhìn nàng, lạ lẫm. Có một số khái niệm của con người hắn không hiểu lắm. Nhưng từ “trộm” thì hắn biết. Đó là không xin phép mà lấy đồ người khác. Hắn không làm vậy, không trộm của ai.

-Khi ta uống hết máu thì chúng đã chết. Tiền người chết làm sao dùng được nữa. Các người còn sống, có thể dùng thứ đó để mua đồ.

Hạ Tinh khựng lại. Ý hắn là…những đồng tiền vứt la liệt trong động là tiền của người chết. Hạ Tinh tiếc nên nhặt theo một ít phòng thân, cũng để khi bà bà phát bệnh có tiền thỉnh đại phu.Nàng hoàn toàn không nghĩ, đó là của cải của những người đã chết. Thế thì nàng và hắn có khác gì kẻ cướp, giết người xong còn dùng tiền của người ta.

Hắn vẫn không để ý đến thái độ thẫn thờ của Hạ Tinh, nhắc nhở ngay:

-Trời sắp tối rồi, bà ấy đang chờ mang thuốc về. Đừng đứng ngẩn một chỗ như vậy nữa. Đi thôi!….

Bên trong hang động, Lâm mụ cầm chén thuốc uống cạn. Bên cạnh bà, Hạ Tinh đang ngồi ngẩn ra trước một chiếc áo còn khá mới. Vài hôm trước thiếu gia mang về cho nàng cùng với chiếc áo ấm trên người của bà bà.

-Hạ nha đầu, con sao vậy?

-Bà bà ơi…Con…

Hạ Tinh rất thích chiếc áo này. Lâm mụ để ý, nó đã săm soi bao nhiêu lần không chán, còn không nỡ mặc. So với thời gian trước, Hạ Tinh bây giờ đã lớn bổng lên nhiều lắm. Gương mặt thanh tú trắng hồng, môi son, tóc dài óng mượt. Dáng vóc mảnh mai thiếu nữ khiến trên đường có không ít kẻ quay lại ngắm nhìn không chán mắt. Tiếc là…

-Sao vậy con?

-Đây là áo của người chết – Hạ Tinh rùng mình ngẩng đầu lên nhìn Lâm mụ -Thiếu gia bảo với con như vậy. Những thứ đồ dùng chúng ta mang về đều là lấy từ người chết…Con…con có cảm giác mình giống như kẻ cướp vậy- Hạ Tinh bật khóc-Con sợ lắm bà bà ơi!

Lâm mụ vuốt tóc nàng…Tiếng thở dài bật ra từ lồng ngực. Con bé cũng đã biết rồi.

Bây giờ nghĩ lại, bà mới bắt đầu hiểu được, tại sao trong số những người khỏe mạnh của thôn trang ngày đó, thiếu gia lại chọn bà làm huyết nô.

Ngài không chịu được mùi của phụ nữ khi đến tháng. Bà đã già, nguyệt sự lúc đó cũng không còn.

Nguyên nhân sau đó…có lẽ là vì bà không còn gì cả. Thôn trang một đêm bị hủy diệt toàn bộ trong lửa đỏ bởi trong làng có người nghi ngờ bị nhiễm độc cương thi. Chính tay đồng loại của Lâm mụ ra tay hủy diệt đồng loại để cắt đứt một mối lo lan truyền dịch bệnh. Một khi tận mắt chứng kiến cảnh ấy, trong lòng bà ít ra sẽ có một sự bài xích nào đó với chính con người. Hắn không sợ bị bà phản bội, cũng không ngại bà sẽ ghê tởm mình- một kẻ uống máu con người để tồn sinh.

Hạ Tinh thì khác. Thế giới của con bé trước đây vốn khá đơn giản. Bản tính của nó lại lương thiện, khó trách mà…:

-Hạ nha đầu này…

-Bà bà…!

-Thứ ta may cho con dùng có tốt không?

Hạ Tinh ngẩng lên. Nàng gật đầu:

-Dạ…Nó tốt lắm ạ! Con cũng thu thập được một ít lông thỏ nữa, định may thêm một cái.

-Vật đó làm bằng lông thỏ. Để có nó, chúng ta cũng phải giết chúng đi.Thỏ cũng là một sinh mạng. Không phải con cũng đang dùng đồ làm từ sinh vật đã chết đó sao?

-Bà bà…

Hạ Tinh khựng lại. Thỏ và người…….Thú và người vốn là hai thứ chẳng giống nhau?

Nhưng mà…

Hơn một năm trước, trong Hạ gia trang có nuôi một con chó quý được mang từ nước ngoài về. Hạ Tinh nhớ lúc đó, nàng và A Vinh trong phòng củi từng chờ lúc tối trời, mọi người ngủ hết để trộm chén cơm dành cho chó. Trong đó có cá có thịt, trong khi bữa cơm của nô bộc trong nhà chỉ có cơm và rau, dưa muối thỉnh thoảng mới có thêm vài chiếc chân gà lõm bõm.

Con chó đó rất hung dữ. Tuy là nó không ăn hết thức ăn nhưng thấy người lấy của mình vẫn xồ ra, vồ lấy mà cắn xé. Hạ Tinh chậm chân nên bị nó đè xuống. Hoảng hốt, A Vinh dùng củi phang mạnh vào người chó, khiến nó bị thương.

Hậu quả sau đó…A Vinh bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Hạ Tinh mặt bị tát sưng cả nửa tuần trăng mới khỏi, còn bị nhấn nước, phạt chẻ củi, gánh phân cả tháng. Đó là nhờ con chó chỉ bị thương nhẹ, nếu không như lời lão gia nói: “Mạng cả nhà các ngươi cũng không đủ để đền”.

Mạng thú, mạng người có giống nhau không?

-Chúng ta ăn động vật hằng ngày thì không sao cả. Cương thi cũng vậy, họ cũng chỉ coi chúng ta như một loại thức ăn no bụng. Chúng ta muốn sống, cương thi cũng muốn sống, Hạ nha đầu à!

Đạo lý vô cùng đơn giản. Chỉ là…con người đã quen với vị trí đứng đầu trong chuỗi thức ăn tự nhiên sẽ cảm thấy khó lòng chấp nhận, khó lòng chịu được cảnh máu thịt mình lại là thức ăn cho chủng loài khác. Từ vị trí người đi săn, họ đã trở thành kẻ bị săn.

-Bà bà ơi…

-Gì đó con…

-Không có gì ạ -Hạ Tinh đứng dậy -Để con ra sau nấu cháo cho bà bà.

Lòng nàng đang dao động. Thiếu gia vốn là sinh vật sống bằng máu. Nhưng người chỉ có chém giết, sau đó chọn con mồi mà uống máu. Không như con người phải chịu ràng buộc bao nhiêu thứ, cuộc sống mấy khi có niềm vui.
Bình Luận (0)
Comment