Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 37

Tiểu Ngưu ngồi xuống, chân chạm vào chân sư nương. Sư nương thấy vậy bật cười nói: "Tiểu Ngưu à, tên tiểu tử nhà ngươi đừng lộn xộn nha. Lỡ có ai bước vào, dù ta có miệng cũng không biết nói sao đó."

Tay của Tiểu Ngưu đã bắt đầu vuốt ve bên hông sư nương, miệng thì nói: "Còn phải nói gì nữa, dù gì thì quan hệ chúng ta là như thế mà. Hơn nữa, ai mà dám vào phòng nàng chứ, trừ phi kẻ đó hết muốn sống."

Sư nương hỏi: "Vậy nếu người bước vào là sư phụ ngươi thì sao?"

Tiểu Ngưu hoảng kinh hỏi lại: "Ông ta ở đây à? Mấy ngày rồi vẫn chưa gặp ông ta." Tay hắn vẫn không thu lại dù đã chịu để yên.

Sư nương lại bật cười nói: "Hôm đó, sư phụ ngươi xuất quan nhưng ngày hôm sau đã lại bế quan trở lại."

Tiểu Ngưu liền cảm thấy cao hứng nhưng vẫn còn hỏi thêm: "Vì sao ông ấy vội vàng như vậy? Cả đến ta là đồ đệ mới thu nhận mà cũng không thèm gặp. Bế quan đâu phải chuyện một lúc đâu chứ?"

Sư nương đáp: "Đúng vậy! Chỉ vì lần trước bế quan tu luyện không những không đạt được mục đích lại còn bị thương nhẹ. Lần này ông ấy ra ngoài là để lấy một ít dược phẩm đem vào. Thêm nữa, ông ấy cũng nhớ ta và nhi tử của mình. Sau khi gặp bọn ta xong thì bế quan ngay."

Giờ Tiểu Ngưu đã biết ngọn nguồn câu chuyện, thuận miệng hỏi: "Lần này bế quan thì phải bao nhiêu ngày mới ra vậy? Ta vẫn đang chờ để bái kiến ông ta." Trong lòng hắn lại tự nhủ, không gặp cũng chả sao. Nếu gặp liệu ông ta có tự thân truyền võ công cho mình không? Chỉ sợ Tiểu Ngưu ta không có được cái vinh dự to lớn đó.

Sư nương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cái đó thì không nói được. Mỗi lần ông ấy bế quan đều không giống nhau. Nghĩ là ông ấy sẽ xuất quan thì ông ấy không ra, còn lúc nghĩ rằng ông ấy chưa thể xuất quan được thì đột nhiên ông ấy lại ra. Cứ như là thời tiết bên ngoài vậy, chẳng theo quy luật nào cả."

Sau khi Tiểu Ngưu nghe xong, cũng an tâm được một chút. Hắn nói: "Thì ra là vậy. Thế thì cứ để sau này rồi hẵng gặp ông ấy." Nói xong, bàn tay đang nằm bên hông sư nương lại bắt đầu xoa lên xoa xuống. Hông sư nương vừa đầy đặn vừa mềm mại, tạo nên một cảm giác thật tuyệt vời. Tiểu Ngưu ve vuốt vẫn chưa hả, thật phải lột trần nàng ra thì mới cảm thấy thống khoái.

Sư nương được ve vuốt đến mức đê mê, không hề có chút kháng cự, miệng lại nói: "Ngươi cũng lớn mật thật. Nếu lúc này mà nam nhân của ta vào đây, ngươi chết là cái chắc rồi."

Tiểu Ngưu cười hi hi nói: "Sao ông ấy trở ra nhanh như thế được. Dù gì cũng phải mười ngày, nửa tháng mới có động tĩnh. Có cơ hội tốt như thế này, sao ta không tóm lấy chứ." Nói thế xong, lại càng ve vuốt, xoa nắn táo tợn hơn. Chỉ còn mỗi quần của sư nương là chưa chạm tới thôi.

Sư nương cảm nhận một cách sung sướng sự âu yếm của nam nhân, vừa thở hổn hà hổn hển, vừa cất lời nói: "Tiểu Ngưu à, lần này xuất môn ta không định đi. Ngoài ngươi ra, ta để Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm đi cùng, còn có cả Tần Viễn nữa."

Tiểu Ngưu nghe thấy hai cái tên đầu, trong lòng cảm thấy cao hứng. Nhưng khi nghe Tần Viễn cũng đi cùng thì vô cùng bất mãn nói: "Sao nhị sư huynh cũng đi vậy?"

Sư nương nói: "Không thể để mình ngươi đi cùng với hai nữ nhân được. Người khác sẽ nói này nói kia. Tần Viễn tuy lỗ mãng nhưng võ công tiến bộ rất nhanh, có thể đỡ đần được nhiều việc. Còn việc hắn có ảnh hưởng gì đến hảo sự giữa ngươi và Nguyệt Lâm hay không thì còn tùy ở khả năng của ngươi."

Tiểu Ngưu "À" một tiếng rồi nói: "Ta sẽ không để hắn ta làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của mình đâu." Lại nói tiếp luôn: "Sư nương à! Mới vừa rồi Tần Viễn còn trừng mắt với ta, xem ý tứ cứ như muốn khử ta luôn hay sao ấy."

Sư nương hỏi với vẻ quan tâm: "Hai ngươi lại có chuyện gì nữa vậy? Không phải vì Nguyệt Lâm chứ?"

Tiểu Ngưu đáp: "Lần này thì không. Là vì Mạnh Tử Hùng. Y cứ một mực cho rằng ta hại khiến Mạnh Tử Hùng bị nhốt lại. Bảo rằng ta xúc xiểm với sư nương. Thật là vớ vẩn."

Sư nương nghe vậy, bật cười nói: "Phải rồi, nếu cái tên Mạnh Tử Hùng đó mà có chuyện gì, chắc chắn người khác sẽ nghĩ ngay đến ngươi. Ai bảo ngươi bất hòa với Mạnh Tử Hùng làm gì?"

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương, vậy rốt cuộc chuyện như thế nào vậy? Sao mấy ngày rồi không nhìn thấy Mạnh Tử Hùng? Không lẽ hắn tiêu rồi à?"

Sư nương trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Không được rủa y! Dù gì y cũng là sư huynh của ngươi." Nàng nói tiếp: "Mạnh Tử Hùng phạm lỗi nặng. Chính ta quyết định phạt nhốt y lại."

Tiểu Ngưu thầm hoan hô trong bụng. Tình địch của mình gặp chuyện xui xẻo, không có lý do gì mà hắn không cao hứng. Không cần ta phải ra tay, tên tiểu tử đó đã bị bôi tro trát trấu vào mặt rồi. Đúng là ông trời có mắt mà.

Mặt hắn vẫn còn biểu lộ một chút quan tâm, miệng hỏi: "Sư nương à, Mạnh sư huynh phạm phải lỗi lầm gì mà khiến người nổi giận như vậy."

Sư nương phẫn nộ nói: "Thì là chuyện lần đó. Ta bảo Chu Khánh Hải đi điều tra sự việc, chẳng bao lâu là đó kết quả ngay. Không ngờ chính là do nó làm. Ngươi nói xem có đáng giận hay không? Ta ghét nhất là đồng môn tương tàn. Lần này xem như ta đã đặc biệt khai ân. Nếu không phải vì quan hệ với cha nó, có thể ta đã đem nó ra xử tử rồi."

Tiểu Ngưu nghe xong liền cảm thấy sảng khoái, miệng lại nói: "Thôi bỏ qua, đều là người của mình, sao có thể để y chết được? Miễn là sau này đừng tái phạm nữa là được."

Sư nương lại nói: "Mạng của nó cũng còn may lắm. Ta đang nghĩ xem phải phạt nó ra sao thì cha nó xuất quan. Ta kể lại với cha nó, cha nó nổi giận muốn đánh chết nó. Ta nói với cha nó cho nó bế quan, xem như vừa phạt nó vừa có thể giúp nó luyện công. Thế là quá tốt rồi."

Tiểu Ngưu nói với vẻ bất mãn: "Đó sao gọi là xử phạt được. Đó rõ ràng là nhiệt tình giúp y. Sau khi y và cha y bế quan ra, cha y nhất định sẽ truyền thụ cho y thêm nhiều võ công."

Sư nương giải thích: "Ý ta là muốn để nó diện bích mà xám hối. Sau này làm gì cũng phải giữ cho lương tâm trong sạch."

Tiểu Ngưu cảm thán nói: "Lần đó nếu không phải Chu Khánh Hải vào đúng lúc, Tiểu Ngưu ta đã mệnh vong rồi. Giờ người đã không còn gặp ta được nữa."

Sư nương bật cười nói: "Tiểu Ngưu, ta biết ngươi phúc lớn, mạng lớn (2), sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy chứ." Rồi đưa tay vuốt đầu Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu lại nói: "Xem ra sau này ta phải giữ cách xa y một chút. Nếu không, không chừng có ngày bị y hại chết mất."

Sư nương an ủi: "Sau này ta sẽ cẩn thận bảo vệ cho ngươi. Nếu ngươi chết, ta cũng không sống nổi."

Tiểu Ngưu cười ha hả nói: "Ta dù gì cũng là tiểu lão công của nàng. Ta không chết đâu, ta ở với nàng cả đời luôn."

Sư nương mỉm cười nói: "Ngươi nói thật ngọt ngào bùi tai. Ta rành cái miệng của ngươi quá, đối mặt với nữ nhân thì cứ ngọt như mía lùi."

Tay Tiểu Ngưu vẫn cứ xoa xoa bóp bóp trên hông sư nương, cảm nhận sư mềm mại đàn hồi của làn da. Miệng hắn thì nói: "Có điều những gì ta nói đều thật tình cả."

Sư nương nghiêm mặt lại nói: "Nếu ngươi dám phụ ta, ta sẽ giết ngươi mà chẳng hề khách khí. Rồi ta cũng tự sát luôn."

Tiểu Ngưu nói với vẻ mặt chân thành: "Không cần phải như vậy. Cả đời này ta sẽ đối xử tốt với nàng. Mối tình này giữa hai ta là trọn kiếp. Nàng nói xem vậy có tuyệt không?"

Sư nương nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Tiểu Ngưu nói: "Dĩ nhiên là được. Sau này ngươi có cưới vợ, miễn là vẫn quan tâm đến ta là được rồi."

Tiểu Ngưu nói: "Vì nàng ta có thể không cưới vợ nữa."

Sư nương tuy biết rằng những lời hắn vừa nói có phần hơi thái quá nhưng vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng. Sư nương nói: "Được rồi, được rồi! Đừng rót mật vào tai ta nữa. Ta biết lòng dạ ngươi rồi."

Tiểu Ngưu tiếp tục bồi tiếp sư nương một lúc nữa rồi hỏi: "Sư nương à, định khi nào thì xuống núi vậy? Ta có cần phải chuẩn bị gì không?"

Sư nương đáp: "Chắc cũng vài ngày nữa. Ngươi không cần phải chuẩn bị gì cả. Cần chuẩn bị gì ta sẽ sai người lo liệu cả."

Tiểu Ngưu gật đầu, thầm nghĩ sư nương đúng là người chu đáo. Có được một nữ nhân quan tâm đến ta như thế, quả thật là phúc đức cả đời.

Tiểu Ngưu thấy ngoài cửa sổ trời đã tối, liền nói: "Sư nương à, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi."

Sư nương nghe xong, gương mặt ửng hồng, đưa tay cốc lên đầu hắn một cái, nói: "Đừng ăn nói lung tung, đây đâu phải khách sạn. Ở đây, mọi người chỉa mắt vào, nếu ngươi thật ở lại đây, người khác không thể không biết."

Tiểu Ngưu nói: "Ai dám đàm tiếu nàng chứ? Miệng ai lép bép thì nàng cứ cắt phéng cái đầu đi."

Sư nương hỏi: "Ngươi muốn ta loạn sát người vô tội như thế à?"

Tiểu Ngưu cười hi hi nói: "Đã nhiều ngày nay chúng ta không ở cùng nhau rồi. Ta thật mong được hưởng diễm phúc trên người sư nương. Nếu ta xuống núi, không biết bao nhiêu lâu nữa mới gặp lại nàng." Nói xong, Tiểu Ngưu đứng bật dậy, ôm lấy cánh tay nàng.

Sư nương cũng đứng lên, ngã vào lòng Tiểu Ngưu nói: "Ngươi đừng gấp rút quá. Trước khi ngươi xuống núi, sư nương sẽ ở cùng ngươi một lần. Không chỉ mình ngươi nghĩ đến sư nương mà sư nương cũng nhớ ngươi. Ta cứ mong ngóng cây gậy to của ngươi, lần nào cũng khiến ta như mất hồn. Mỗi lần nằm mộng đều mơ thấy được triền miên với nó. Không có nam nhân bầu bạn, thật sự một ngày cũng khó mà chịu nổi."

Sư nương dùng đầu cạ vào ngực Tiểu Ngưu, thủ thỉ thỏ thẻ không hề cố kỵ gì khiến Tiểu Ngưu nghe thấy vừa giận vừa thương. Nữ nhân yêu thương của mình tán dương năng lực của mình, thế thì nam nhân nào nghe được mà không khoái chí, hứng tình chứ?

Hai người cứ thế đứng ôm nhau một lúc. Tiểu Ngưu nói: "Sư nương à, nếu hôm nay không được thì ta đi về đây. Để tránh người khác thấy ta ở chỗ nàng, ảnh hưởng không tốt lắm."

Sư nương bật cười nói: "Ngươi rõ là cũng có quan tâm đến sư nương. Ừ mà phải rồi, ngươi trở về lo luyện công cho tốt. Xuống núi rồi, sư nương không thể chiếu cố cho ngươi được nữa. Phàm làm gì cũng phải dựa vào chính mình thôi."

Tiểu Ngưu nói: "Đúng vậy." Nói xong, thả sư nương ra, tiến về phía cửa.

Sư nương đột nhiên gọi lại: "Tiểu Ngưu, ngươi chờ một chút."

Tiểu Ngưu quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy, sư nương?"

Sư nương như một cơn gió bay vèo đến. Tiểu Ngưu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đôi môi hồng của sư nương đã dán chặt vào môi hắn khiến Tiểu Ngưu choáng váng một lúc.

Theo bản năng, Tiểu Ngưu ôm chặt lấy sư nương, bắt đầu cùng nàng quấn quýt lấy nhau. Sư nương cuồng nhiệt như lửa đốt, tự đưa lưỡi mình ra liếm liếm môi Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu vô cùng hưng phấn, liền mở miệng hút lưỡi nàng vào trong, thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó.

Sư nương càng động tình hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Tay sư nương bắt đầu ve vuốt thân thể Tiểu Ngưu, cảm thụ sự cường tráng và nỗi kích động của nam nhân bên nàng. Tay nàng chẳng mấy chốc đã tiến vào trong quần Tiểu Ngưu, tóm lấy tên gia hỏa đang bắt đầu ngóc đầu lên. Tên gia hỏa đó vừa cứng vừa thô, rõ ràng là muốn phạm tội ngay tức khắc. Sư nương vô cùng thích thú liền âu yếm ve vuốt nó cứ như là bảo bối yêu thương nhất của mình.

Tiểu Ngưu bị kích thích đến mức toàn thân như bốc cháy. Hắn dùng hết sức mà mút đầu lưỡi của sư nương, tay thì nhào nặn kiều đồn của nàng. Hắn có một cảm giác kích động khó mà ức chế được, muốn lập tức lột trần sư nương ra mà làm chuyện đó. Hắn nhớ nhung cái động huyệt be bé của sư nương, thật ẩm ướt, thật ấm áp, khiến người ta sung sướng đến quên cả trời đất (3).

Tiểu Ngưu thở hổn hà hổn hển, muốn cởi bỏ y phục sư nương ra. Sư nương vùng mạnh khỏi người hắn, nheo nheo mắt nói: "Tiểu Ngưu à, ở đây không được đâu. Rất dễ xảy ra chuyện. Hay là chúng ta tìm một chỗ khác."

Tiểu Ngưu lòng nóng như lửa đốt mà không làm gì được. Trông hắn cứ như con khỉ vò đầu bứt tai, miệng nói: "Sư nương, hay đến chỗ của ta đi."

Sư nương lắc đầu nói: "Cũng không được. Nếu bị hai cô nàng kia nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Sau này làm sao ta làm sư nương họ được nữa." Gương mặt sư nương ửng hồng lên như ráng chiều, tràn đầy đam mê và ham muốn.

Tiểu Ngưu gấp gáp nói: "Vậy sao mới được bây giờ? Sư nương à, bây giờ ta chỉ muốn làm với nàng ngay lập tức thôi, chỉ muốn đâm thật sâu vào trong cái động nhỏ của nàng."

Sư nương thở dồn dập nói: "Ta cũng muốn cây gậy to của ngươi, lần nào cũng làm người ta sướng muốn chết. Thôi vậy đi, ngươi cứ quay về trước, để ta nghĩ cách đến cùng với ngươi."

Tiểu Ngưu vừa vuốt vuốt cái chỗ đang căng cứng lên dưới quần vừa thúc giục: "Vậy ta nghe lời sư nương. Có điều nàng nghĩ mau mau lên. Ta sắp chịu không nổi nữa rồi. Nếu nàng không đến nhanh, ta chỉ còn cách thọt vào tường thôi. Hiện giờ ta đã nóng như lửa đốt rồi, có thể chọc được một cái lỗ trên tường đó."

Sư nương nghe xong, bật cười yêu kiều nói: "Thôi mau biến đi. Toàn nói những thứ xằng bậy! Muốn thì ta cấp cho ngươi mười mỹ nữ. Chỉ sợ ngươi không sống qua nổi đêm nay thôi."

Tiểu Ngưu nhìn sư nương với vẻ mặt vô cùng lưu luyến, cười hi hi nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu (4). Nếu để ta lựa chọn cách để chết, ta tình nguyện chết trên người sư nương."

Sư nương chu đôi môi hồng, giận dữ nói: "Mau cút về chỗ của ngươi đi với lại bớt nói mấy chuyện xui xẻo đó. Ngươi muốn chết chỉ khi nào ta đồng ý mới được."

Tiểu Ngưu cười ha hả nói: "Ta nói chết đây là sướng khoái đến 'chết' chứ không phải chết thật." Nói xong, nháy mắt với sư nương một cái rồi cất bước về phía cửa.

Ra đến cửa, gặp mấy nha hoàn đang giữ cửa, cây gậy của Tiểu Ngưu lại muốn ngóc đầu lên, ý như muốn xung phong lâm trận. Đồng thời lúc đó lại nghĩ, không biết những lời mình và sư nương nói chuyện trong phòng, bọn họ có nghe được không. Cứ cho là họ nghe được thì sao nào? Không lẽ bọn họ dám phản bội sư nương sao? Theo như Tiểu Ngưu thấy, quyền lực của sư nương thật sự còn hơn cả cái tay sư phụ kỳ quặc kia nữa.

Tiểu Ngưu ra khỏi hậu viện, đi qua những nơi mát mẻ nhưng cây gậy của hắn vẫn chưa chịu hạ xuống. Tiểu Ngưu nhớ lại mấy mỹ nữ ở trên núi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn nhịn không được cứ suy nghĩ lung tung. Nếu ta có thể làm chưởng môn của Lao sơn thì tốt biết mấy. Mấy mỹ nữ trên núi này đều phải nghe lời ta. Ta bảo ai vào phòng thì người đó phải vào phòng, bảo ai thoát y thì người đó phải thoát y, bảo ai cỡi lên cây gậy của ta thì người đó phải cỡi lên nó. Đó thật đúng là diễm phúc cực kỳ. Không biết liệu Tiểu Ngưu ta có được một ngày đắc ý như thế hay không.

Cứ nghĩ vẩn vơ như thế, Tiểu Ngưu trở về đến phòng mình. Sau khi đốt nến lên, hắn rồi ngồi vào bàn đối diện cửa sổ mà trầm tư suy nghĩ. Sư nương nói người sẽ tìm ra cách để cùng ta vui vẻ, nhất định người sẽ giữ lời. Hai ngày nữa thì xuống núi, đó đúng là chuyện vô cùng tuyệt vời. Ta có thể thoải mái hơn, quá tốt so với suốt ngày bị bó buộc bởi những việc đơn điệu trên núi. Rời khỏi Lao sơn cứ như chim xổ lồng. Ta có thể tùy ý lúc nào muốn thì cùng ngủ với Nguyệt Lâm. Nếu có thể đưa cả Nguyệt Ảnh lên giường thì đó quả là tuyệt diệu không sao kể xiết. Ghét cái là Tần Viễn cũng đi theo. Cái tên đó luôn luôn đối đầu với ta. Phải nghĩ ra cách nào trị y một lần, để y biết tên tiểu sư đệ này không phải là dễ chơi.

Nghe sư nương nói lần này đến Thiếu lâm tự là để thương lượng về chuyện Hắc Hùng Quái. Nói nghe thì thật hay, muốn bắt Hắc Hùng Quái về, vì võ lâm chánh đạo mà ra tay, giành lại thể diện. Chỉ sợ mục đích của mấy nhân sĩ võ lâm chánh đạo này vẫn chỉ là Ma đao mà thôi. Mấy nhân sĩ chánh đạo đó thật sự là ương gàn vô lý. Ma đao đó tuy tốt nhưng có phải của họ đâu? Là của người nhà Ngưu vương mà. Cướp đao của người ta thì có mất thể diện không? Hơn nữa, cướp được rồi thì sao? Không phát huy được uy lực chả phải không hơn gì mấy món đồ đồng nát sao?

Đao đó mà rơi vào tay ai đều chỉ mang tai họa đến mà thôi. Cướp được đao, bất kể ngươi trốn đi đâu đều có người đến tìm ngươi kiếm chuyện. Có khi đến ngủ cũng chẳng được yên thân.

Cứ theo tình hình mà xét thì thanh đao đó tuyệt không có trên người Hắc Hùng Quái. Nếu có trên người y thì đã bị nhân sĩ chánh đạo lấy đi từ lâu rồi. Nếu đã không có trên người y, vậy y giấu thanh đao ở đâu? Tiểu Ngưu không khỏi nhớ lại tấm bản đồ. Tấm bản đồ đó có liên quan gì với Ma đao không? Đó là nơi cất giấu Ma đao hay Hắc Hùng Quái đùa bỡn với ta? Có phải đó là âm mưu của hắn, chuyển hướng chú ý của mọi người vào ta không? Chỉ cần ta lên tiếng một cái, bảo rằng Ma đao ở chỗ ta, cái nhóm mấy tên tham lam đó liền lập tức biết tin rồi bu lấy ta như ruồi.

Nghĩ như thế, Tiểu Ngưu liền cảm thấy hoài nghi mối cảm tình của Hắc Hùng Quái đối với mình. Không lẽ hắn muốn hại ta sao? Không thể nào như thế được. Hắn trông không giống một kẻ lắm mưu mô như thế. Cứ cho là hắn muốn hại ta đi nữa, chỉ cần Tiểu Ngưu ta không nói ra thì ai mà biết được chuyện về cái bản đồ đó chứ? Nhưng nếu Hắc Hùng Quái bắn tin rằng bản đồ cất giấu Ma đao ở trên người ta thì chắc là ta chết không có chỗ chôn rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu cảm thấy hơi sợ. Hắn rót một bát nước, uống một ngụm. Rồi hắn thầm an ủi mình, không nên suy nghĩ lung tung. Hắc Hùng Quái không phải người như thế. Mình đã giúp y rất nhiều, y không thể vô lương tâm mà cố ý hại mình như thế được. Hiện tại hắn trốn mất rồi cũng là việc tốt. Mọi người không thể để ý đến mình nữa. Cả Nguyệt Lâm cũng không thể tìm y để cùng y đối chất, nên cũng sẽ không biết đêm đó người đã phá thân và chiếm hữu nàng chính là ta.

Tiểu Ngưu thầm cầu nguyện, hy vọng Hắc Hùng Quái trốn cho thật xa, tốt nhất là chạy một hơi về đến Tây vực. Như thế y mới an toàn, mà mình cũng vạn sự đại cát.

Đúng lúc đang suy nghĩ miên man thì sư nương phái người đến. Người đến chính là nha hoàn mặc áo xanh mà Tiểu Ngưu đã từng gặp. Đó là một trong bốn nha hoàn túc trực bên cạnh sư nương. Nhìn kỹ thấy nàng chừng hai mươi tám, thân hình gầy gầy, khuôn mặt xinh xắn, nụ cười thuần khiết.

Nàng ta thi lễ với Tiểu Ngưu rồi cất giọng nhẹ nhàng nói: "Ngụy sư huynh, sư nương bảo huynh ra cổng đợi người."

Tiểu Ngưu vội vã đáp lễ rồi nói: "Ta sẽ đi ngay." Sau đó lại hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên là gì vậy?"

Tiểu cô nương xấu hổ mỉm cười nói: "Ngụy sư huynh, huynh khách khí quá. Ta tên là Xuân Phong."

Tiểu Ngưu lại vội vã nói: "Xuân Phong tỷ tỷ à, ta vừa mới lên núi thôi. Sau này phải nhờ tỷ chỉ giáo nhiều nhiều một chút."

Tiểu cô nương Xuân Phong đáp: "Ta chỉ là một tiểu nha hoàn, sao có tư cách chỉ giáo cho Ngụy sư huynh chứ. Chính ta mới phải nhờ Ngụy sư huynh chỉ điểm cho mới đúng."

Tiểu Ngưu nói: "Làm nha hoàn cho sư nương thật là vinh hạnh. Có khi nhiều người muốn làm mà không đủ tư cách đó." Câu nói này của Tiểu Ngưu tuy hết sức khách khí nhưng thật sự rất đúng. Lúc sư nương tuyển chọn nha hoàn, không phải tùy tiện chọn trong dân gian mà tuyển chọn trong số những nữ đệ tử của Lao sơn. Tuy gọi là nha hoàn nhưng thực tế đều là đệ tử do đích thân sư nương truyền thụ võ công cả.

Vậy nên, họ đều gọi những đệ tử khác là sư huynh sự đệ, sư tỷ sư muội. Bởi vậy, làm nha hoàn cho sư nương quả thật cũng là một việc khiến người ta đắc ý.

Xuân Phong nghe những lời của Tiểu Ngưu, trong lòng rất thích thú, bật cười sảng khoái rồi nói: "Ta đã truyền lời rồi. Ngụy sư huynh, lúc khác gặp lại."

Tiểu Ngưu vội đáp: "Cực cho sư tỷ quá. Đi đường bình an nhé." Nói xong, Tiểu Ngưu cũng vội vã ra ngoài, nhìn thấy Xuân Phong cô nương đang đi về hướng hậu viện.

Mặt trăng đêm nay trông như một đĩa ngọc treo trên không trung. Ánh trăng như như những giọt nước rắc xuống những ngôi nhà tầng tầng lớp lớp sương trắng như những chuỗi ngọc. Những căn phòng bên cạnh hay những dãy núi xa xa đều được tưới gội dưới ánh trăng. Vạn vật đều yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chim kêu khiến vùng sơn thượng này càng tĩnh mịch hơn. Lúc này mà cùng mỹ nữ tản bộ thì đúng là việc tuyệt vời.

Tiểu Ngưu hứng khởi tiến nhanh về phía cửa trại. Cứ nghĩ đến việc sư nương muốn cùng hắn đi dạo dưới ánh trăng, tim hắn đã đập rộn ràng như muốn rơi ra ngoài. Hừ, trừ ta ra thì còn ai có được diễm phúc như vậy nữa chứ. Sư nương là của ai đây, không phải của ta sao? Miệng ta gọi nàng là sư nương chứ trong lòng lại gọi là người yêu dấu. Thân thể nàng thật cứ như sơn hào hải vị khiến ta thưởng thức mãi không bao giờ chán.

Tiểu Ngưu ra đến cổng, đứng phía bên trong đợi sư nương đến. Hắn nghĩ, lúc này mà sư nương dám đơn độc đi với mình, cái dũng khí đó quả thật rất đáng quý. Việc này mà để người khác nhìn thấy có lẽ không hay lắm.

Còn đang nghĩ ngợi thì sư nương đến. Có điều nàng không đến một mình mà dẫn theo một nhóm nữ đệ tử. Tất cả các nữ đệ tử này đều mặc y phục màu xanh lá, lưng đeo trường kiếm, xếp hàng chữ nhất, bước đi quả quyết. Khi họ còn chưa đến nơi, mùi hương ngào ngạt đã xộc đến.

Dưới ánh trăng mềm mại, cả nhóm mỹ nữ cứ thế tiến dần đến. Tuy không thể nhìn rõ từng khuôn mặt nhưng Tiểu Ngưu cũng có thể cảm nhận vẻ mỹ lệ của họ. Hắn biết rõ, những mỹ nữ này cũng đều đã trải qua 'sấm quan' rồi mới trở thành đệ tử Lao sơn. Có thể trở thành đệ tử Lao sơn, tất nhiên không thể xấu xí được. Cứ nhìn thân hình bọn họ cũng biết chẳng có ai là không đẹp kinh người cả. Đúng là trăm hoa đua nở, không thể thưởng lãm hết được.

Tiểu Ngưu cứ ngắm đến thần cả người ra. Cũng bởi vì cái cảnh tượng này thật khó mà gặp lại. Chúng đệ tử sau khi tiến đến trước mặt Tiểu Ngưu liền tự động chia ra làm hai tốp xếp thành hai hàng. Lúc bọn họ dừng lại thì sư nương vừa đến. Nàng mặc toàn thân màu hồng, quấn trên đầu một cái khăn đen, ánh mắt sáng như sao, hai má ửng hồng, hiển lộ nhiều nét xuân tình.

Tiểu Ngưu nhìn thấy, trong lòng dương dương, tự nhủ, chỉ làm việc đó thôi mà phải đưa nhiều người đến để xem như thế sao, có quá khoa trương không. Cứ tưởng làm việc đó thì càng ít người càng tốt chứ? Sư nương đang làm gì thế này?

Lúc này sư nương bắt đầu nói. Giờ Tiểu Ngưu mới hiểu vì sao nàng ta dẫn theo nhiều người như vậy. Thì ra là Tiểu Ngưu hiểu lầm.

Sư nương nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngưu, ta đi tuần trên núi. Ngươi đi theo ta."

Tiểu Ngưu "Dạ" một tiếng, thầm nhủ, việc đó thì liên quan gì với việc đi tuần chứ? Không lẽ bảo rằng bắt mấy mỹ nữ kia đi tìm một nơi thích hợp cho việc đó sao? Có một đám khán giả hấp dẫn như thế, làm sao ta làm gì được nữa.

Không dám nghĩ ngợi nhịều, Tiểu Ngưu đáp: "Vâng, thưa sư nương."

Sư nương phất tay, mấy đệ tử kia liền khôi phục lại đội hình ban đầu, cất bước tiến ra ngoài cổng. Sư nương dẫn theo Tiểu Ngưu đi phía sau.

Đi tuần trên núi, nói thật ra là việc đi kiểm tra trên núi, chủ yếu chỉ là kiểm tra các điểm trọng yếu. Để bảo đảm an toàn cho Lao sơn, từ trên núi xuống dưới núi, sư nương an bài một số cổng kiểm tra. Chỉ cần có ai theo đường lên núi hoặc lén trèo lên đều bị đội canh gác phát hiện. Mấy đội canh đó đều là tai mắt bên ngoài của Lao sơn. Dù là một cơn gió hay một ngọn cỏ lay động, không có gì mà họ không biết.

Để tăng cường an ninh, sư nương thường tự mình dẫn người đi tuần tra một cách không định kỳ. Mấy nữ đệ tử này là do người chọn ra trong số những đệ tử trên núi. Mỗi người tất nhiên đều thuộc loại nổi bật, nếu không phải vừa thông minh vừa có tài năng thiên phú thì không thể đảm đương được nhiệm vụ này.

Chân dẫm trên cỏ, đi bên cạnh sư nương, Tiểu Ngưu cảm thấy thật sung sướng, nhịn không được hỏi: "Sư nương, chúng ta cứ đi như thế này thôi à? Không làm gì nữa sao?"

Sư nương trừng mắt nhìn hắn nói: "Sao ngươi phải gấp gáp vậy? Ăn vội quá thì bỏng lưỡi. Đợi chút nữa mới vui vẻ được."

Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: "Là đến khi nào?"

Sư nương đề tỉnh hắn: "Trước tiên đừng hỏi lung tung. Ngươi cứ chờ đó mà xem."

Tiểu Ngưu rất tò mò nhưng cũng không hỏi han gì thêm nữa. Hắn cứ theo mấy người đó đi qua mấy điểm gác mà kiểm tra, hỏi này hỏi kia, quan sát cẩn thận. Cái quá trình đó cũng cần một số thời gian nhất định. Đến khi toàn bộ mọi việc đã hoàn thành, mặt trăng đã chuyển hẳn về hướng tây.

Lúc dẫn mọi người quay về, khi còn cách cổng trại một đoạn, sư nương ra lệnh: "Các ngươi về trước đi, ta còn có việc." Mấy nữ đệ tử "Dạ" vang một tiếng, không dám hỏi gì thêm, cứ đúng quy củ mà đi về hướng cổng trại.

Đợi đến khi bọn họ đi mất, Tiểu Ngưu sung sướng đến mức suýt nhảy dựng lên. Hắn nắm lấy tay sư nương nói: "Sư nương à, vậy chúng ta bắt đầu đi. Ta nhịn không nổi nữa rồi."

Sư nương bật cười nói: "Chúng ta tìm một chỗ nào đã chứ."

Tiểu Ngưu hỏi: "Chỗ nào vậy?"

Sư nương nói: "Ngươi cứ theo ta là được. Đảm bảo không làm ngươi thất vọng."

Tiểu Ngưu không hiểusao cả, đành chỉ đi theo sát sư nương. Sư nương nắm tay Tiểu Ngưu, đi theo một con đường nhỏ tiến vào trong rừng sâu. Càng đi, rừng cây càng rậm rạp. Đi không lâu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng rồi lộ ra một khoảng trống nhìn thấy bầu trời. Dưới đất là cỏ xanh một màu, phủ bên trên là một đám sương mờ sáng lên dưới ánh trăng. Ở đây có thể nghe thấy tiếng kêu của nhiều loại côn trùng, vừa dễ nghe vừa vui tai.

Tiểu Ngưu hỏi: "Chúng ta làm ở đây sao? Ở đây cũng được đó."

Sư nương húng hắng nói: "Ở đây có sương lại còn có muỗi. Ta không chịu được đâu."

Tiểu Ngưu than: "Nếu biết từ sớm, chúng ta mang theo một cái lều có phải tốt không. Lúc đó thì tha hồ thoải mái, không sợ gì nữa."

Sư nương khẽ cười nói: "Tiểu hài tử nói lung tung. Không lẽ ngươi không sợ người khác nhìn thấy hay sao? Ngươi không sợ mất mặt chứ ta thì sợ đó."

Tiểu Ngưu cười hi hi nói: "Vậy chúng ta làm sao đây? Đã không thể sao còn đứng đây làm gì? Ta đi theo nàng đã một lúc lâu rồi, hay là cứ tạm thời vui vẻ một chút đi."

Sư nương đáp: "Ta có cách. Ngươi xem thì rõ." Nói xong, sư nương mở tung cái khăn quấn đầu ra, tay vung lên rồi đột nhiên nhảy tung lên cao, còn cao hơn cả mấy cây bên cạnh. Sau đó, thân người sư nương dừng lại lơ lửng giữa không trung. Cái khăn quấn lắc lư mấy cái rồi bắn tung ra. Cái khăn cứ thế quấn qua quấn lại quanh đỉnh cây đại thụ, lúc lao lên trên, lúc nhào xuống dưới. Chỉ trong nháy mắt đã tạo nên một căn lều đơn giản.

Tiểu Ngưu đứng phía dưới nhìn một cách thích thú, xoa xoa tay sung sướng. Sư nương hạ thân xuống đất, nắm lấy tay Tiểu Ngưu hỏi: "Ngươi thấy căn phòng này thế nào?"

Tiểu Ngưu cười nói: "Cứ vào trong thì biết ngay mà. Có điều không biết có chắc chắn không. Nếu đúng lúc đang sướng mà nó sụp xuống thì đúng là làm hỏng mất cuộc vui."

Sau khi vào trong, Tiểu Ngưu phát hiện bên trong chẳng hề tối. Ở góc phía tây nam có một lỗ hổng, để ánh sáng chiếu vào và thông gió. Vì vậy bên trong khá sáng sủa, cứ như ở trong phòng mà mở cửa sổ vậy. Lại còn một cái hay nữa là chẳng hề có một con muỗi nào bay vào.

Bên trong này cũng có sàn nhưng đương nhiên là do vải xếp lại tạo thành. Cái lều này được treo trên cây vậy mà vẫn không rơi xuống.

Tiểu Ngưu còn cố tình dậm mạnh chân ở bốn góc rồi nhảy nhót lung tung. Tuy chân dậm mạnh cũng lún xuống nhưng rất đàn hồi, lập tức trở lại như cũ.

Tiểu Ngưu vô cùng thích thú, ôm sư nương lại hỏi: "Sư nương à, bản lĩnh này gọi là gì vậy? Lúc nào đó nàng có thể dạy ta chiêu này không?"

Sư nương không khỏi đắc ý nói: "Ngươi vừa mới học nghệ, vẫn còn chưa đủ tư cách để học. Đợi đến khi ngươi luyện công cơ bản rồi ta sẽ dạy cho ngươi."

Tiểu Ngưu cao hứng hôn lên mặt sư nương một cái, nói: "Đúng là sư nương tốt của ta, nữ nhân tuyệt vời của ta."

Sư nương nheo nheo mắt đắm đuối nhìn Tiểu Ngưu nói: "Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Không phải vừa rồi ngươi vội vã lắm sao?"

Tiểu Ngưu cười ha hả, rồi không thèm nói thêm gì nữa. Tay hắn bắt đầu nhào nặn khắp nơi trên người sư nương, chắng mấy chốc đã lột trần sư nương không còn một mảnh vải. Sư nương lấy tay che lại phần thân trên của mình. Dưới ánh trăng, tấm thân đầy đặn của nàng trông trắng như tuyết, lấp lánh như hào quang. Thân hình tuyệt đẹp của nàng trông như ảo mộng dù hoàn toàn chân thật.

Vì tay sư nương che chắn mất nên Tiểu Ngưu nhìn không được rõ, liền vội nói: "Sư nương, nàng buông tay ra đi. Ta muốn nhìn thật rõ ràng thân thể của nàng."

Sư nương nũng nịu nói: "Đâu phải chưa từng nhìn thấy đâu. Hơn nữa ta đã già rồi, thân hình chẳng còn gì hay mà nhìn." Miệng thì nói vậy nhưng hai tay theo lời mà buông xuống. Một tay đặt trên eo, tay kia để dưới bụng, trông như một pho tượng người mẫu tuyệt đẹp.

Hai tay vừa thả xuống, vẻ hấp dẫn của sư nương càng lộ rõ. Hai ngọn nhũ phong như hai ngọn núi vun cao. Hai núm nhỏ nhìn hơi mờ mờ đầy vẻ thần bí. Ở bụng dưới, những túm lông mịn mượt, đen đen, lấp lánh khiến người ta phải mê mẩn không thôi. Nam nhân nào cũng biết rằng bên dưới lớp lông mịn màng đó ẩn giấu một phong cảnh mê người.

Ánh trăng chiếu lên người sư nương khiến thân thể nàng ánh lên như hào quang càng trở nên đẹp mê người. Tiểu Ngưu ngắm nhìn đến mức mồm miệng khô ran, không kềm chế nổi nói: "Sư nương à, nàng đẹp thật. Đẹp đến mức ta không nhịn nổi nữa." Rồi cứ thế nhào người đến.

Nhưng thân hình sư nương lại xẹt ngang, chuyển sang một chỗ khác, không để cho hắn bắt được. Tiểu Ngưu chụp vào khoảng không. Sư nương quay lại đối diện Tiểu Ngưu thách thức: "Tiểu Ngưu à, 'chàng' đuổi bắt ta đi. Nếu không bắt được, ta không bồi tiếp 'chàng' đâu." Hai đầu nhũ phong của nàng cứ lắc lư theo nhịp khiến Tiểu Ngưu cảm thấy vô cùng ngứa ngáy trong lòng.

Vì sự tôn nghiêm của một nam tử hán, Tiểu Ngưu ra sức đuổi bắt. Nhưng sư nương không để cho hắn đắc ý. Vờn nhau cả buổi, mệt đến mức Tiểu Ngưu thở hồng hộc mà vẫn không chạm được đến một sợi tóc của sư nương.

Sư nương cười hi hi nói: "Chàng phải cố gắng hơn nữa, nếu không, ta cười vào mũi chàng đó."

Tiểu Ngưu lấy lại tinh thần, tiếp tục phấn đấu. Sư nương thấy Tiểu Ngưu thật sự không thể nào bắt được mình nữa liền cố ý để hắn tóm được. Sư nương bị hắn ôm chặt từ phía sau, toàn thân run rẩy nói: "Được rồi, xem như chàng thắng. Giờ chàng muốn gì cũng được."

Tiểu Ngưu lau mồ hôi trên trán nói: "Nàng đừng nhúc nhích. Chúng ta cứ thế này mà bắt đầu thôi." Nói xong, Tiểu Ngưu thoăn thoắt cởi hết y phục ra, để lộ thân hình cường tráng và cây gậy th*t đã cương cứng lên.

Tiểu Ngưu từ phía sau ôm lấy hông nàng, khuôn mặt và thân dưới cùng cọ sát vào người nàng đến mức người nàng cũng nóng bừng cả lên. Từ bụng dưới nàng một luồng hơi nóng từ từ dâng lên. Luồng hơi nóng đó khiến nàng vô cùng hưng phấn và kích động, làm nàng quên cả cảm giác hổ thẹn của nữ nhân.

Tiểu Ngưu thè lưỡi ra liếm vào cổ sư nương, lần sang vai, rồi tận tình chuyển xuống lưng, lúc thì nhẹ nhàng lúc lại mạnh mẽ, lúc ào ạt lúc lần khân. Liếm đến mức sư nương thở hổn hển vì nhột nhạt, bắt đầu bật ra những tiếng rên rỉ ngắt quảng.

Sư nương gọi: "Tiểu Ngưu à, người chàng nóng quá, còn cây gậy thì cứng ngắc rồi. Nó nóng lắm rồi đó, đưa vào cho dịu bớt đi."

Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Vẫn còn chưa đến lúc đâu." Tiểu Ngưu đưa một tay ra phía trước người nàng ve vuốt, dọ dẫm trong đám lông mịn màng, tay kia thì vỗ vỗ, rồi nhéo vào cái kiều độn đầy đặn của sư nương, lâu lâu lại khẽ đột nhập vào cái rãnh mê người giữa kiều đồn.

Ngón trỏ hắn lúc thì xoa lúc thì chọc, lúc thì móc, lúc thì khêu. Bên trong mấy 'cánh hoa' của sư nương bỗng nhiên càng ngày càng ẩm ướt hơn. Đầu tiên thì chỉ chầm chậm thấm ra, sau đó thì chảy tràn như một dòng suối nhỏ khiến ngón trỏ Tiểu Ngưu ướt đầm.

Sư nương cứ liên tục rên rỉ, cất giọng gọi: "Tiểu Ngưu à, chàng không cần phải hành hạ ta đâu, mau mau đưa vào đi. Cái huyệt nhỏ phóng đãng đó muốn cây gậy của chàng đâm vào rồi."

Tiểu Ngưu bật cười nói: "Sư nương đã khẩn khoản như vậy, Tiểu Ngưu ta sao có thể không tận lực được?" Nói xong, Tiểu Ngưu xoay người sư nương lại, hai tay chụp vào hai quả cầu nhô cao, bắt đầu liên tục vò nặn âu yếm. Thật to, đứng thật thẳng mà lại thật mềm mại. Càng ve vuốt càng muốn ve vuốt nhiều hơn, càng ve vuốt càng muốn yêu nhiều hơn.

Sư nương không thể nhịn nổi nữa, đưa tay tóm lấy cái của nợ kia, giận dữ nói: "Chàng mà không chịu đưa vào, ta sẽ bẻ gãy nó đó." Nói vậy xong, dùng tay búng vào nó một cái khá mạnh.

Tiểu Ngưu đau đớn kêu lên một tiếng, nói: "Sư nương à, nhẹ tay một chút chứ. Nó mà gãy thật sự có phải là hại cả đời ta không?"

Sư nương hừm một tiếng: "Vậy còn không mau đưa vào. Ta không nhịn nổi nữa rồi."

Tiểu Ngưu thấy người yêu của mình không còn nhịn nổi nữa, trong lòng rất thích thú. Hắn cố ý đùa giỡn với hai trái châu trên ngực nàng. Một tay se se một trái, trái bên kia thì cúi đầu xuống liếm. Việc đó không nghi ngờ gì nữa đúng là đổ thêm dầu vào lửa, làm hại con suối nhỏ của sư nương càng chảy mạnh hơn, ướt đẫm cả vùng bẹn.

Sau khi sư nương ba lần bảy lượt nài nỉ, một tay Tiểu Ngưu ôm choàng lấy hông sư nương, nâng nó lên. Đứng với tư thế như thế, cây gậy của hắn bắt đầu gục gặc cái đầu, vờn vờn bên ngoài huyệt động một lúc rồi ào ào tiến vào. Nhờ đã ướt sũng từ lâu nên việc tiến nhập thật không thể nào dễ dàng hơn được nữa.

Khi cây gậy lớn đó đâm vào, cơn khoái hoạt ập đến khiến sư nương toàn thân run bắn lên, những âm thanh mê người bắt đầu từ miệng tuôn ra. Những âm thanh đó khiến Tiểu Ngưu vừa kiêu hãnh vừa sướng khoái. Vì vậy hắn dốc toàn lực ra bắt đầu nhấp nhô.

Nổ lực của Tiểu Ngưu tất nhiên cũng được sư nương nhiệt liệt hỗ trợ. Sư nương ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, một mặt vẫn say sưa rên rỉ, một mặt vô cùng nhiệt tình nhấp nhổm thân dưới khiến cho mỗi lần vào ra của hai người đều hết sức sát sao và mạnh mẽ. Vào lúc đó, sự nhiệt tình đáng yêu của sư nương thật đã đạt đến tột đỉnh.

Có điều cái tư thế như thế này chắc chắn khiến cho không thể nào tận tình hưởng thụ hết được. Vì vậy, nhấp nhổm được vài trăm cái, Tiểu Ngưu liền xoay người sư nương lại, nằm đè lên người nàng mà mãnh liệt đâm vào rút ra. Khí thế kinh người cứ như một con sư tử đang nổi điên. Cơ bắp trên mông hằn lên cuồn cuộn.

"Làm giỏi lắm. Chắc sư nương bị chàng đâm thủng mất, đâm đến hôn mê luôn. Ông chồng nhỏ của ta, càng ngày chàng càng giống một đại nam nhân hơn đó." Sư nương cứ vừa lắc lư cái mông đầy đặn, vừa nói ầm ỉ, chẳng hề cố kỵ điều gì nữa.

Tiểu Ngưu kéo khúc thịt trở ra ngoài cửa động, dùng tay xoa xoa mấy cái, cảm nhận sự mềm mại và ẩm ướt của nữ nhân ở chỗ đó rồi lại "Phập" một tiếng đâm trở vào. Mạnh đến mức người sư nương giật bắn lên như bị một cơn địa chấn.

"Sư nương à, nàng thật là mê người. Bộ dạng nàng lúc này nhìn thật khêu gợi, rên rỉ nghe sướng cả tai. Có được một mỹ nữ như nàng, nam nhân muốn không nghe lời cũng không được."

"Vậy chàng nghe lời ta chứ? Nếu chàng nghe lời thì đâm mạnh hơn một chút, phục vụ ta tốt hơn một chút. Rồi ta cũng sẽ đối xử tốt với chàng." Sư nương không kềm chế được nói.

Tiểu Ngưu nghe mà cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hắn bèn đổi sang tư thế nằm nghiêng cùng sư nương ân ái. Sư nương nằm nghiêng, co một chân lên. Tiểu Ngưu cũng nằm nghiêng phía sau, một tay xoa bóp ngực nàng, tay kia nắm khúc thịt, từ từ đưa vào trong. Ở tư thế này, huyệt động của sư nương trở nên vừa dài vừa hẹp. Tiểu Ngưu đâm vào mấy cái liền cảm thấy quá bó sát.

Sư nương rất khéo léo, liền đưa chân lên cao. Bộ dạng đó rất thuận tiện cho Tiểu Ngưu công kích. Tiểu Ngưu rất sung sướng, vừa mân mê mấy trái châu trước ngực vừa nhấp nhô cây gậy th*t một cách nhịp nhàng, vô cùng khoái trá.

Tiểu Ngưu thở hổn hển, tận lực hưởng thụ sư nương, thưởng thức đến cùng cái lạc thú ái ân; sư nương cũng hưởng thụ, tâm tình trở nên thư thái. Nàng cũng như những nữ nhân khác đều thích chuyện ái ân, đều thích được nam nhân cắm cái đó vào người. Người như nàng vốn luôn luôn tận tình hưởng thụ hoan lạc ái tình. Có điều nam nhân của nàng lại không hiểu nàng, không đồng cảm với nàng. Vì vậy mới để cho Tiểu Ngưu chiếm hết mọi tiện nghi. Một vưu vật có khả năng khuynh đảo chúng sinh như thế mà bị Tiểu Ngưu vờn đến mức không ngừng gào thét một cách phóng đãng, uốn éo không ngừng. Thân thể nàng không biết đã bị Tiểu Ngưu bắn vào đó bao nhiêu là tinh dịch.

Sau đó, sư nương xoay người lại đổi thành tư thế nằm xấp. Tiểu Ngưu quỳ gối lên, tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, hai tay liên tục xoa nắn hai kiều đồn đầy đặn. Thật là rắn chắc, trắng mịn lại trơn ướt khiến người ta không thể rời bỏ được.

Tiểu Ngưu khen ngợi: "Sư nương, thân hình nàng thật tuyệt vời, mịn màng cứ như được thoa mật vậy."

Sư nương đáp với vẻ phong tình vô hạn: "Nếu chàng thích nó như thế thì yêu nó nhiều nhiều một chút đi."

Tiểu Ngưu "Ừ" một tiếng rồi cúi người hôn lên kiều đồn của nàng. Hôn đến nổi sư nương hết rên "Hừ, hừ" lại chuyển sang "Á, á". Đến khi nàng ra hiệu cho Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu liền cắm mạnh khúc thịt vào khiến sư nương phải la lên vì sướng.

Dưới sự cổ vũ của sư nương, hai tay Tiểu Ngưu đỡ bên dưới người nàng, cây gậy của hắn điên cuồng đâm vào, đến mức nước trong động kêu óc ách càng trào ra nhiều hơn.

Sư nương vô cùng kích động, chẳng mấy chốc liền xoay người lật Tiểu Ngưu xuống, tự mình leo lên ngồi. Kiều đồn nàng không ngừng vặn vẹo, hai ngọn nhũ phong thì lắc lư không thôi. Bộ dạng mê người khiến Tiểu Ngưu cảm thấy thất thần như mất hồn. Hắn tóm lấy kiều đồn nàng rồi dùng sức mà nâng lên hạ xuống. Sư nương hưởng thụ một cách điên dại, chẳng bao lâu liền đạt đến cao trào, đổ xuống nằm bất lực trên người Tiểu Ngưu.

Nhưng Tiểu Ngưu vẫn còn chưa thỏa mãn. Hắn lại lật người, để sư nương nằm xuống dưới, tiếp tục chinh phạt với một khí thế bất phàm. Sư nương lại bị hắn kích thích trở lại. Tinh thần hai người bừng dậy, lại tiếp tục vui vẻ. Cứ thế mà làm đến đất trời như đảo lộn, thiếu chút nữa thì hôn mê luôn.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu nữa, cuối cùng hai người cũng yên tĩnh trở lại. Bọn họ ôm siết nhau thật chặt, cùng thở hổn hà hổn hển.

Tiểu Ngưu nói: "Sư nương à, làm chuyện này thật là tuyệt vời. Nếu có thể cùng nàng ngủ chung hàng ngày, vậy chắc phải sướng lắm lắm." Sư nương mỉm cười kiều mỵ nói: "Được vậy tất nhiên là tốt quá rồi. Ta cũng muốn như thế. Có điều chàng hỏi sư phụ chàng xem có đồng ý không?"

Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Nếu sư phụ mà đồng ý vậy chắc chắn là sư phụ mắc bệnh nặng rồi." Sư nương nói tiếp: "Đúng vậy! Sư phụ chàng mà biết chúng ta làm chuyện này sau lưng ông ấy, ta không biết ông ta sẽ nổi giận đến mức nào. Nếu ông ta không giết ta, vậy thì chắc chắn là chàng phải chết. Hơn nữa còn chết rất thảm khốc."

Tiểu Ngưu "À" lên một tiếng nói: "Kết cục như thế, ta vốn đã biết từ trước rồi."

Sư nương hỏi: "Vậy chàng không sợ ư?"

Tiểu Ngưu đáp: "Sợ thì có sợ một chút. Nhưng vì sư nương, ta cũng chẳng sợ gì nữa cả."

Sư nương nũng nịu nói: "Chàng nói rất dễ nghe. Chỉ sợ sau này đổi dạ, trong lòng quên mất sư nương. Lần này chàng đi, chắc sẽ luôn ngủ cùng với Nguyệt Lâm."

Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Cứ cho là muốn ngủ cùng đi, chỉ sợ là không có cơ hội thôi."

Sư nương nói: "Khi chàng vui vẻ với nó, không được dùng hết sức lực đâu nhé." Sư nương hơi ganh tỵ với Nguyệt Lâm một chút. Nàng biết mỗi lần Tiểu Ngưu làm việc đó với Nguyệt Lâm đều vô cùng kích thích và sung mãn.

Tiểu Ngưu thành thật đáp: "Được! Lời của sư nương ta ghi nhớ trong lòng. Vì sư nương ta sẽ không tận lực khi ngủ cùng với nàng ta."

Sư nương nghe được, thập phần cao hứng. Tuy nàng biết đó chưa chắc đã là lời nói thật.

"Chàng cũng đừng quá lạnh nhạt với Nguyệt Lâm. Nó cũng là một cô nương tốt, rất thật tâm thành ý với chàng. Đối với nữ nhân, nhất định chàng phải dịu dàng, không được để người ta thương tâm."

Tiểu Ngưu cứ liên tục ừ hử, trong lòng thì nghĩ, sư nương có thể nói ra những lời độ lượng như thế, quả thật là không dễ dàng. Nếu nàng ta chính mắt nhìn thấy ta cùng Nguyệt Lâm vi vu với nhau, chắc gì nàng ta không còn bình tâm, hờ hững như thế được nữa? Về nữ nhân mà nói, nhiều khi không thể tin tưởng họ được.

Sư nương lại nói: "Lần này chàng đi, nhớ đừng dụ dỗ Nguyệt Ảnh nha."

Tiểu Ngưu làm bộ mặt ủy khuất nói: "Xem nàng kìa! Sư nương à, làm sao ta có cái gan đó chứ. Công phu của Nguyệt Ảnh sư tỷ rất lợi hại, ta không muốn gặp xui xẻo đâu." Sư nương "Hừm" một tiếng nói: "Chàng biết vậy thì tốt. Hiện giờ tính khí Nguyệt Ảnh càng ngày càng nóng. Việc khác không nói, chỉ đối phó với một tên đạo tặc hái hoa mà đã độc ác như thế. Cứ như bình thường chém hai đao là xong, cần gì phải hành hạ thi thể nữa. Đúng là ác độc không ngờ nổi."

Tiểu Ngưu nói: "Trước kia ta cũng không ngờ Nguyệt Ảnh sư tỷ lại dữ tợn đến như thế." Nhớ lại thủ đoạn mà Nguyệt Ảnh đã dùng để đối phó với tên đạo tặc hái hoa, tự nhiên trong lòng kinh hãi, sợ rằng lần sau sẽ đến lượt mình.

Sư nương giải thích: "Tiểu Ngưu à, cũng không nên trách Nguyệt Ảnh. Từ nhỏ nó đã vô cùng hấp dẫn, đã có rất nhiều người trêu ghẹo nó rồi. Nếu nó không độc ác một chút, nam nhân lại không khi phụ nó đến chết à. Tóm lại là, có hung dữ như vậy thì nam nhân mới không dám vô lễ." Tiểu Ngưu tự nhủ, ai bảo nàng ta đẹp quá làm gì. Mỹ nữ như thế, bọn nam nhân dù có chết cũng muốn được kề cận một lần. Chẳng cần nói ai khác, cứ nói Tiểu Ngưu ta đây, chỉ cần có cơ hội ta sẵn sàng đè nàng ta xuống ngay.

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Sư nương à, Nguyệt Ảnh sư tỷ lớn như thế rồi đã từng làm chuyện đó với người nào chưa vậy?"

Sư nương bật cười nói: "Có thể là với Tử Hùng. Ngoài Tử Hùng ra, chưa hề nghe nói nó yêu ai nữa." Tiểu Ngưu thầm cười khẩy trong lòng. Mạnh Tử Hùng thì có gì tốt chứ? Sư tỷ một lòng một dạ yêu hắn, thậm chí suýt bị hắn làm thịt mà vẫn nguyện sống nguyện chết theo hắn? Rốt cuộc thì cái tên Mạnh Tử Hùng đó có gì hơn người khác vậy?

Tiểu Ngưu bĩu môi nói: "Mạnh sư huynh quả thật là có diễm phúc. Không biết y dùng phương pháp gì mà sư tỷ yêu y." Sư nương đáp: "Bọn chúng từ nhỏ đến lớn ở cùng nhau. Thời gian cũng lâu, vậy nên phát sinh cảm tình." Tiểu Ngưu cố ý hỏi: "Tần Viễn cũng ở cùng với họ từ nhỏ chứ. Vậy sao Nguyệt Ảnh sư tỷ không yêu Tần Viễn vậy?"

Sư nương lấy ngón trỏ chỉ vào trán Tiểu Ngưu nói: "Nói tào lao gì vậy. Tần Viễn xấu xí như thế, sao Nguyệt Ảnh sư tỷ của chàng lại yêu nó được?"

Tiểu Ngưu "À" một tiếng nói: "Thì ra Nguyệt Ảnh sư tỷ cũng chỉ thích người đẹp."

Sư nương gằn giọng: "Nói lung tung. Chàng đi tìm nữ nhân không phải cũng chỉ lựa những người hấp dẫn thôi sao?"

Tiểu Ngưu cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Sư nương đúng là mỹ nữ rất hấp dẫn."

Sư nương bổ sung thêm: "Nguyệt Lâm cũng là một mỹ nữ hiếm có đó." Sư nương lại thể hiện sự nhỏ nhen thông thường của nữ nhân.

Lúc này, Tiểu Ngưu chợt nhớ đến một vấn đề: "Sư nương à, khi Lao sơn phái chúng ta tuyển chọn đệ tử thì luôn luôn quan tâm đến tướng mạo. Tướng mạo không có gì đặc sắc thì không được gia nhập. Vậy vì sao Tần Viễn lại gia nhập được? Vì sao huynh ấy lại là ngoại lệ như vậy?"

Sư nương đáp: "Cái đó thì có gì kỳ lạ đâu? Lúc đầu khi sư phụ chàng thu nhận Tần Viễn làm đệ tử, ta đã không chịu rồi. Nếu như để ta quyết định, gương mặt hắn tầm thường như thế không thể nào qua 'sấm quan' được."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nói như thế thì sư phụ lão nhân gia không quan tâm đến tướng mạo à?"

Sư nương đáp: "Sư phụ chàng là người không quá quan tâm đến diện mạo bên ngoài. Vì vậy lúc ông ấy thu nhận đồ đệ, rất ít để ý đến tướng mạo mà chỉ để ý đến tư chất của mỗi người. Tư chất của Tần Viễn cũng không tốt lắm nhưng phụ thân của nó cả đời làm gia nhân trên Lao sơn. Lúc phụ thân của nó mất, có cầu xin sư phụ chàng nhận Tần Viễn làm đồ đệ. Sư phụ chàng thương hại phụ thân nó nên thuận miệng đáp ứng."

Tiểu Ngưu "À" một tiếng, trong lòng nghĩ, thì ra Tần Viễn nhập môn như thế. Nếu là sư nương nắm quyền, có lẽ cả đời Tần Viễn cũng đừng mong được gia nhập môn phái.

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Tần Viễn thích Nguyệt Lâm từ lúc nào vậy?"

Sư nương bật cười nói: "Làm sao ta biết được? Có lẽ là từ nhỏ đã thích rồi. Bọn họ cũng xem là thanh mai trúc mã." Tiểu Ngưu nói: "Ta nghĩ Nguyệt Lâm không thích huynh ấy."

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Sư nương à, ta là người như thế nào, nàng còn chưa biết sao?"

Sư nương cố ý nói: "Ta còn phải biết cái gì nữa? Nam nhân các ngươi, chẳng có ai mà không háo sắc cả. Muốn nữ nhân thật tâm với các ngươi thì trước hết phải cư xử với nữ nhân cho tốt đã."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Sư nương à, ta nhớ rồi. À phải. Lần này xuất sơn, đi bao lâu thì mới quay về vậy? Còn nữa, phải đạt được mục tiêu gì thì mới được quay về?"

Sư nương nói: "Cái đó thì phải xem xem tình hình thế nào mới quyết định được. Xảy ra chuyện trong võ lâm, Lao sơn phái chúng ta cũng không thể thụt lại sau được. Nếu có tin tức về Ma đao, chúng ta cũng phải tận lực mà tranh giành. Nếu lọt vào tay chúng ta thì đúng là một việc vô cùng tốt."

Tiểu Ngưu trong lòng giật nảy lên. Thì ra sư nương cũng muốn có Ma đao. Nhưng nghĩ lại, đã là người trong võ lâm thì ai mà không chiếm lấy bảo bối vào tay mình chứ? Muốn chiếm được Ma đao đâu phải chỉ mình sư nương thôi đâu?

Sư nương ôm lấy người Tiểu Ngưu, hôn lấy hôn để rồi nói: "Tiểu Ngưu à, chúng ta phải quay về thôi, không còn sớm nữa rồi."

Tiểu Ngưu "Ừ" một tiếng rồi hai người bắt đầu mặc y phục vào.

...

(1) Nguyên văn: 月光如水洒了下来,院子里像堆霜 砌玉一般 (Nguyệt quang như thủy sái liễu hạ lai, viện tử lí tượng đôi sương thế ngọc nhất bàn)

Đoạn này tả ánh trăng như những giọt nước rải rác lên lớp sương tầng tầng lớp lớp bao quanh khu nhà phía dưới như ánh sáng phản chiếu lên bề mặt một khối ngọc. Túm lại là hình ảnh mờ mờ ảo ảo rất đẹp.

=>Mình không biết dịch thế nào cho hay, mí lỵ dịch ra như huynh khuyết danh cũng khá sát nên bê nguyên văn vô. Các bạn có thể góp ý giùm đoạn văn này.

(2) Nguyên văn "Ngươi là con mèo có chín mạng sống"

(3) Nguyên văn "Lạc bất tư thục" - Vui đến quên cả nước Thục.

(4) Nguyên văn "Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu."
Bình Luận (0)
Comment