Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 9

Ăn xong cơm trưa, đoàn người cưỡi ngựa lên đường, rời khỏi Hà Nam. Trên đường đi, Tiểu Ngưu mong chờ được tái hưởng diễm phúc, kết quả làm cho Nguyệt Lâm cẩn thận đề phòng, không để cho hắn lại gần người lần nữa. Nguyệt Lâm nói riêng với Tiểu Ngưu rằng, không phải là nàng không chịu, mà là có nhiều người để ý, để cho người khác phát hiện thì thật không hay. Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là chịu đựng dục hỏa, chờ thêm cơ hội

Chưa đến một ngày, cuối cùng cũng tới Khai Phong. Ăn cơm xong, trời đã tối. Tiểu Ngưu chiếu lệ ở một mình trong phòng, cảm thấy rất hài lòng. Hắn nghĩ thầm, Lao Sơn phái trái lại lại chiếu cố tới ta, khác với những người nghỉ trọ trong thành, chỉ có mình ta là đặc biệt. Xem ra, bọn họ thật sự đã coi ta là khách quý.

Đang tự hí hửng vui mừng, có tiếng gõ cửa truyền đến, mở cửa nhìn ra, chính là Nguyệt Lâm cô nương yêu quí. Tiểu Ngưu vui mừng nhướng đuôi lông mày, vội vàng kéo Nguyệt Lâm tiến vào, không nói gì đóng cửa, còn định gài then lại.

Nguyệt Lâm vừa thấy vậy, khuôn mặt ửng đỏ, sẵng giọng nói: "Tiểu Ngưu, ngươi cài cửa như thế, có thể bị người khác hiểu lầm đấy."

Tiểu Ngưu vừa cười vừa đùa giỡn: "Ta sợ có vài người quấy rầy chúng ta, đóng cửa lại chỉ là an toàn hơn. Dù cho ai có gõ cửa, ta cũng chẳng thèm mở đâu."

Nguyệt Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, rồi nói: "Ta sợ điều đó không cần thiết, lỡ như sư tỷ ta tới thì sao?"

Tiểu Ngưu vẫn cố cãi: "Có tỷ trong này, dĩ nhiên là ta không mở cửa."

Nguyệt Lâm dùng ngón tay điểm vào trán hắn một cái, nói: "Ngươi đừng có gạt ta, nếu nghe thấy tiếng của sư tỷ ta mà vang lên ngoài cửa, chỉ e rằng kể cả lúc ngươi không động đậy được cũng phải bò dậy chạy tới cửa mở giúp tỷ ấy thôi."

Tiểu Ngưu bắt lấy tay của Nguyệt Lâm rồi hôn lên đó, nói: "Tỷ coi ta là loại gì. Nếu như đổi lại là tỷ ở ngoài cửa, ta mới làm làm vậy."

Rồi ôm Nguyệt Lâm cùng ngồi trên giường.

Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Lâm một hồi, hít vào mùi hương của nàng, cảm giác thật sảng khoái, lên tiếng hỏi: "Giang tỷ tỷ, có phải tỷ vì nhớ ta mà đến phòng tìm ta?"

Nguyệt Lâm mỉm cười: "Có chuyện đó sao, ta chỉ là đến để xem phòng của ngươi có gọn gàng không. Nếu không, ta sẽ gọi tiểu nhị dọn dẹp lần nữa. ".

Tiểu Ngưu nắm chặt tay nàng, nói: "Tỷ quan tâm đến ta. Có thể lấy được tỷ làm vợ, thật sự là lão thiên tốt với ta."

Nguyệt Lâm nhấn mạnh lại: "Ngươi đừng sớm đắc ý, chúng ta chưa thành hôn. Hơn nữa đừng trông vào chúng ta đã như vậy với nhau mà mừng, nếu ngươi không tốt với ta, ta có thế không đồng ý lấy ngươi."

Tiểu Ngưu cười cười nói: "Làm sao ta có thể không tốt với tỷ? Ta không tốt với tỷ, thì còn có thể tốt với ai?"

Không đợi nàng ta lên tiếng, hắn nói tiếp: "Giang tỷ tỷ, hôm đó mọi người nói về Mặc Long là con gì vậy? Ta nghe mà chẳng hiểu."

Nguyệt Lâm hồi đáp: "Ngươi không phải là người của môn phái ta, dĩ nhiên không thể hiểu."

Tiểu Ngưu vẫn tiếp tục cười: "Ta thật sự muốn biết, nếu tỷ có thể thì nói cho ta nghe đi."

Nguyệt Lâm nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Tiểu Ngưu ra, đáp: "Bị ngươi ôm đến thở không được, ta còn biết nói sao nữa. Tên vô lại nhà ngươi, không biết tương lai còn cưỡng ép bao nhiều cô nương nữa."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc đáp: "Chuyện quá xa xôi chúng ta không nói nữa, hãy nói về chuyện Mặc Long đã."

Nguyệt Lâm ừ một tiếng rồi nói: "Nói cho ngươi nghe cũng không sao, dù gì cũng chẳng phải bí mât, nhiều người cũng biết rồi."

Sau đó Nguyệt Lâm liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi tiếp tục: "Chuyện này đã xảy ra mười năm. Ngày đó tại Tây Vực Ngưu Vương cưỡi tọa kỵ của y tới Lư Sơn để tìm sư phụ ta. Khi gặp được người, y nói là đã luyện thành công cái gọi là 'Liệt Hỏa Phi Diễm', muốn cùng sư phụ so tài cao thấp. Sư phụ thường đối với tà phái thì bất lưỡng lập. Mặc dù người không thích đánh nhau, chỉ thích hòa bình, nhưng trong lòng thật sự căm ghét chúng, dĩ nhiên không nhượng bộ nên đã nhận lời thách đấu."

Tiểu Ngưu nghe nhắc đến 'Liệt Hỏa Phi Diễm', biết rằng đây chính là công phu Hắc Hùng quái đã sử dụng. Loại công phu này do chủ nhân y sáng tạo ra, việc này cũng thật dễ hiểu.

Nguyệt Lâm lại nói tiếp: "Sư phụ phải dùng 'Tam muội chân hỏa' để đối phó với y. Nhưng trước khi động thủ, Ngưu Vương đã đề nghị, đôi bên đem đồ vật trọng yếu bên mình ra đánh cuộc. Người liền đưa ra vũ khí sử dụng khi mới xuất đạo là Hàng Ma Đao và Hàng Ma Kiếm - vũ khí hiện giờ của sư huynh và sư tỷ ta. Nếu thua cuộc thì đao và kiếm sẽ lọt vào tay của Ngưu Vương, rồi mới hỏi ngược lại vật đánh cuộc của y, y liền mang tọa kỵ của mình ra đánh cược, đó chính là Mặc Long."

Tiểu Ngưu kêu a một tiếng, hiểu ra mọi việc, liền nói: "Ta hiểu rồi, thì ra Mặc Long chính là một con ngựa, là ngựa cho người ta cưỡi. Ta còn tưởng nó là một con mèo con hay chó con gì đó nữa chứ."

Nguyệt Lâm mỉm cười: "Tiểu Ngưu à, ngươi đừng nghĩ mình thông minh, ngươi nói sai rồi. Mặc Long căn bản không phải là loài ngựa, cũng không phải là mèo con, chó con gì cả, mà nó là một loại quái thú. Ngươi cứ thử nghĩ xem, thân phận của Ngưu vương thế nào, kẻ có máu mặt như y lại chịu cưỡi một con ngựa mà tới sao?"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói: "Tỷ đừng quá đắc ý, bất quá là tỷ đã được lệnh sư giải thích cho biết từ trước thôi, nhưng kết quả trận đấu đó thế nào?"

Nguyệt Lâm nói: "Trải qua ba ngày ba đêm kịch chiến, cuối cùng thì sư phụ thắng được một chiêu, kích bại Ngưu Vương. Y rất giữ chữ tín, giao ra Mặc Long cho người. Lão nhân gia cũng không từ chối, liền thu nhận nó. Sau khi quan sát con quái thú, sư phụ đã phát hiện nó không đơn giản chỉ là vật cưỡi. Nó có bản lãnh rất thần kỳ, một là có thể quạt gió, hai là có thể hấp thu và phun nước, ba là có thể nhịn đói trong vài tháng mà chỉ cần ăn một chút ít, bốn là có thể nói được tiếng người."

Tiểu Ngưu nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú, trong lòng tự nhủ, con vật này cũng nói chuyện được sao, chắc cũng không khác Hắc Hùng quái bao nhiêu. Hắc Hùng quái không phải là người mà vẫn có thể nói chuyện? Con quái thú này nhất định là rất thú vị, nếu có cơ hội cũng phải đi xem thử coi sao

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư phụ tỷ được một món bảo bối như vậy, hẳn là rất cao hứng, có phải đã dùng nó để làm tọa kỵ cho mình rồi không?"

Nguyệt Lâm giải thích: "Lúc bấy giờ sư phụ cho rằng có thể cưỡi nó như là cưỡi ngựa vậy thôi, nhưng không ngờ quái thú đó hoàn toàn không để cho sư phụ cưỡi lên nó. Hễ ai định cưỡi lên nó thì nó lập tức bộc phát thú tính. Sư phụ nhất thời không biết xử lý thế nào, liền giam nó lại. Nhưng con vật đó gọi gió dẫn nước đánh sụp cửa mà chạy, sư phụ phát nộ nên khi bắt được nó liền đưa về giam giữ tại Khai Phong. Lần này, giam cầm rất nghiêm mật, lại thêm đạo phù chấn yểm, giờ đây Mặc Long cũng đã thuần đi nhiều rồi."

Tiểu Ngưu không hiểu, vội hỏi: "Tại sao sư phụ tỷ phải đưa nó về giam ở Khai Phong? Không thể giam ở gần Lao Sơn hay sao? "

Nguyệt Lâm nói: "Sư phụ hẳn là có tính toán của người. Con Mặc Long đó có thể hút và phun ra nước, có thể gây hại cũng có thể làm việc tốt. Ngươi nghĩ xem, Hoàng Hà thường có thiên tai, khiến cho bách tính ở đấy khốn khổ vô cùng. Nếu như biết tận dụng Mặc Long, lúc có thủy tai, sức nước Hoàng Hà đang mãnh liệt, thì hút hết vào, vậy thì tai biến đó sẽ có thể giải trừ được. Rồi gặp lúc hạn hán, cho Mặc Long nhả nước ra sông, như vậy chẳng phải là Mặc Long sẽ trở thành công thần hay sao?"

Tiểu Ngưu bây giờ đã hiểu, lại hỏi tiếp: "Vậy Mặc Long được giam giữ ở nơi nào tại Khai Phong? Có ai canh giữ nó không?"

Nguyệt Lâm đáp: "Gia sư nhốt nó tại một ngôi miếu nằm bên ngoài Khai Phong thành. Người bình thường tới đó cũng vô dụng, vì căn bản là sẽ không có ai tìm được cửa vào địa lao. Ngoài sư phụ và bọn ta ra, không ai có thể biết được."

Nói xong thì thần sắc lộ vẻ đắc ý.

Tiểu Ngưu hơi chu mỏ lên, nói: "Con quái thú đó và ta không có quan hệ gì, ta cũng chẳng cứu nó làm gì."

Nguyệt Lâm cười nói: "Đúng vậy. Kẻ nào phóng xuất Mặc Long, thì kẻ đó là tội nhân. Nay tâm tình con quái thú đó không được tốt, nếu nó mà ra ngoài được, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu bất hạnh."

Tiểu Ngưu cũng hỏi lại: "Lão sư phụ là người thế nào? Có thể tiếp cận được hay không."

Nguyệt Lâm chớp mắt hỏi lại: "Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi muốn tiếp cận người sao?"

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Ta chẳng có bản lãnh gì, tiền đồ thực tối tăm nên muốn tìm một vị sư phụ học lấy chút bản lãnh, như vậy sẽ không còn bị người khác coi thường nữa."

Nguyệt Lâm nghe vậy mỉm cười, nói: "Tài hạ độc với công phu chạy trốn của ngươi cũng khá lắm mà...Chỉ dựa vào hai năng lực này ngươi cũng có thể dọc ngang trên giang hồ đầy hỗn loạn rồi."

Tiểu Ngưu khẽ thở dài nói: "Nhưng ta không muốn cả đời làm một tên trộm vặt, ta muốn trở thành đại nhân vật chân chính như các người kìa."

Nguyệt Lâm khiêm nhường đáp: "Bọn ta không phải là đại nhân vật nhưng sư phụ ta thì đúng."

Tiểu Ngưu khẩn khoản nói: "Ta muốn bái ông ấy làm sư phu tỷ có thể giúp ta được không?

Nguyệt Lâm a lên một tiếng, song nhãn phát quang, ước lượng nhìn trên dưới Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu bị nhìn đến ngơ ngẩn hỏi: "
Giang tỷ tỷ, tỷ không nhận ra ta sao? Tỷ nhìn vậy khiến ta ngại quá."

Nguyệt Lâm ngạc nhiên nói: "
Thực tưởng không thể nghĩ rằng ngươi cũng có hùng tâm tráng chí như vậy, nghe được lời này của ngươi, xem ra cũng giống một nam tử hán lắm."

Tiểu Ngưu nhấn mạnh: "
Ta trước nay vốn đã là một nam tử hán."

Nguyệt Lâm đôi môi đỏ khẽ cong lên, nói: "
Ngươi chắc chắn chứ?"

Tiểu Ngưu nắm chặt ngọc thủ Nguyệt Lâm hỏi: "
Mà tính khí sư phụ tỷ ra sao, ông ấy có thể nhận ta làm đệ tử không?"

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu nói: "
Sư phụ ta là người thiện lương lại điềm đạm. Mấy đồ đệ chúng ta đều do sư phụ nuôi lớn. Sư phụ giống như phụ thân của chúng ta vậy. Người ghét ác như thù, chính khí lẫm nhiên, được mọi người tôn xưng là 'Nhất đại tông sư'. Nếu ngươi có thể trở thành đồ đệ của người thì đúng là phúc phận mấy đời."

Tiểu Ngưu hồi hộp nói: "
Ta có hy vọng trở thành đồ đệ của ông ấy không?"

Nguyệt Lâm lại nói: "
Khó lắm."

Tiểu Ngưu khẽ nhíu mày: "
Nói vậy là sao?"

Nguyệt Lâm hồi đáp: "
Sư phụ ta cả đời chỉ thu năm đồ đệ là chúng ta, nhưng cũng chưa mãn ý, bảo rằng bọn ta không ai có thể vượt qua bản lãnh của người. Tương lai chỉ sợ không thể đưa bổn môn phát dương quang đại. Người nói đây cũng là số mệnh, cả đời sẽ không thu thêm một đồ đệ nào nữa."

Tiểu Ngưu nghe vậy vô cùng lo lắng, ngồi dậy nắm tay nàng nói: "
Thật sao, nếu vậy sau này chúng ta khó mà ở cùng nhau được. Sư phụ nàng liệu có đồng ý gả nàng cho ta không?"

Nguyệt Lâm khuôn mặt buồn bã nói: "
Điều này sợ còn khó hơn."

Tiểu Ngưu đi một vòng trong phòng, nói: "
Làm thế nào cho tốt đây? Ta muốn bái sư ngoại trừ học bổn sự, mục đích khác là vì muốn ở bên cạnh nàng. Duyên phận chúng ta chẳng lẽ lại như thế này? Ta thực không cam tâm."

Nguyệt Lâm nghe vậy rất cảm động, tiến đến nắm tay Tiểu Ngưu, nghĩ một lúc rồi nói: "
Ngươi đừng quá bi quan, chúng ta còn có hi vọng."

Tiểu Ngưu liền cười hỏi lại: "
Hi vọng ở đâu?"

Nguyệt Lâm trả lời: "
Hi vọng là nhờ vào sư mẫu."

Tiểu Ngưu tiếp lời: "
Sư mẫu tỷ?"

Trong lòng nghĩ, người đàn bà đã luống tuổi liệu có bản lĩnh gì để làm Trùng Hư thay đổi chủ ý? Nếu quả thật như vậy ta thật nghiêng đầu bái phục.

Tiểu Ngưu vừa cười vừa hỏi: "
Sư mẫu tỷ có bản lãnh vậy sao?"

Nguyệt Lâm nghiêng đầu ngạo nghễ đáp: "
Còn phải hói? Sư mẫu ta đâu chỉ có bản lĩnh đó. Bà thật sự có thực lực. Tất cả các đại nhân vật sư phụ ta đều không để vào mắt, chỉ nghe lời mỗi một mình sư mẫu thôi."

Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: "
Sư mẫu chẳng lẽ còn lợi hại hơn sư phụ tỷ? Nếu không, làm sao sư phụ tỷ chịu nghe lời bà."

Nguyệt Lâm trả lời: "
Một thân bản lĩnh của sư mẫu là đều do sư phụ ta dạy cho, quả thực không có khả năng cùng sư phụ đối kháng. Với tính tình của sư phụ ta, trừ sư mẫu ra chẳng ai thuyết phục được. Khuôn mặt của sư phụ vốn rất nghiêm khắc giống như có một làn mây đen bao phủ, nhưng sư mẫu chỉ cần nói mấy câu liền khiến sư phụ mặt mày hớn hở, mây đen đầy trời cũng đều tan biến hết."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "
Còn phải nói? Từ xưa đến nay đều là 'Anh hùng khó qua ải mỹ nhân', sư phụ tỷ chắc cũng không phải ngoại lệ"

Nguyệt Lâm mỉm cười: "
Lời ngươi nói cũng không sai, thật ra thì sư phụ ta cũng cũng rất yêu thương sư mẫu."

Tiểu Ngưu gãi đầu nói tiếp: "
Sư phụ tỷ năm nay cũng đã đại thọ sáu mươi tuổi, theo đó sư mẫu có ít tuổi hơn cũng nhất định không còn trẻ. Mà cho dù lúc trẻ có xinh đẹp bao nhiêu thì vào tuổi này cũng không còn hấp dẫn nữa. Nhưng xem ra vẫn có thể làm sư phụ tỷ mê đắm."

Nguyệt Lâm bật cười, cốc nhẹ đầu Tiểu Ngưu, cười hì hì nói: "
Ngươi thì biết gì, ngươi nghĩ rằng sư mẫu ta là một bà già tóc bạc ư?"

Tiểu Ngưu chấp hai tay lại nói: "
Không phải là bà già tóc bạc, chẳng lẽ là thiếu phụ mới kết hôn? Không thể. Mạnh Tử Hùng lớn như vậy rồi, mẹ của y cho dù giữ gìn thế nào cũng khó mà hấp dẫn nổi, càng không thể nói sư mẫu tỷ xinh đẹp trẻ trung như tỷ được."

Nguyệt Lâm hé miệng cười: "
Tiểu Ngưu, ngươi lại hấp tấp suy đoán nhầm rồi, để ta từ từ kể cho ngươi nghe. Trước tiên, ta nói cho ngươi hay, sư mẫu ta không phải là mẹ ruột của tam sư huynh."

Tiểu Ngưu gật gật đầu đáp: "
Là mẹ kế, tự nhiên là tuổi tác vẫn còn rất trẻ."

Nguyệt Lâm tiếp lời: "
Thứ đến, tuổi của sư mẫu ta còn trẻ hơn sư phụ ta rất nhiều."

Tiêut Ngưu phỏng đoán: "
Sư phụ nàng 60 tuổi, sư mẫu nàng 40 tuổi, có phải vậy không? Nữ nhân bốn mươi tuổi nếu chăm chút cẩn thận, thì vẻ ngoài cũng không đến nỗi khó coi lắm."

Nguyệt Lâm lại cười, đáp: "
Ngươi lại đoán sai rồi, sư mẫu ta năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi, nét xinh đẹp mê người so với sư tỷ ta cũng chẳng kém là bao. ".

Tiểu Ngưu nghe xong lập tức kêu lên một tiếng: "
Không phải chứ, còn trẻ như vậy sao lại gả cho sư phụ nàng?"

Trong lòng la to, không thể được, tuyệt đối không thể, lão trâu già lại đi gặm cỏ non, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Nguyệt Lâm đành hanh: "
Có gì kỳ quái đâu? Hiện tại nam nhân thích tiểu nữ nhân trẻ tuổi rất nhiều. Chỉ có ngươi là không biết thôi, ta chẳng đã nói cái miệng ngươi nhất định sẽ há hốc ra mà."

Tiểu Ngưu mở to hai mắt nhìn Nguyệt Lâm hỏi: "
Tỷ đừng nói với ta, sư mẫu thương yêu tỷ nhất nha?"

Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "
Người sư mẫu yêu thương nhất không phải ta, mà là sư tỷ ta."

Tiểu Ngưu khẽ gật đầu thắc mắc: "
Sao lại thế? Ta cũng nhận thấy, trong mấy sư huynh muội bọn tỷ, dường như Nguyệt Ảnh tỷ tỷ có tiếng nói quyết định. Nếu luận về thứ bậc, lẽ ra người có quyền định đoạt phải là Tần Viễn mới đúng."

Nguyệt Lâm cười đáp: "
Ngươi quan sát thật cẩn thận, không sai, nói về thứ bậc thì chưa đến lượt sư tỷ, nhưng tỷ ấy là con dâu tương lai của sư phụ, lại là cháu ruột gọi sư mẫu là dì. Nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"

Tiểu Ngưu "
A" lên một tiếng: "Tỷ nói sư mẫu tỷ là thân di của Đàm Nguyệt Ảnh?"

Nguyệt Lâm đáp lời: "
Không sai, năm đó sư mẫu cùng sư tỷ bởi vì quê nhà gặp nạn mà mất chỗ nương thân. Sau này nhờ người giới thiệu mà tìm đến chỗ sư phụ ta, sư phụ tâm tính thiện lương nên đã lưu giữ bọn họ, sau đó thì sư mẫu gả cho sư phụ, Đàm Nguyệt Ảnh cũng trở thành đồ đệ của sư phụ."

Tiểu Ngưu cuối cùng cũng minh bạch mọi sự, hắn nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: "
Sư mẫu tỷ thực sự rất hấp dẫn phải không?"

Nguyệt Lâm khẳng định hổi đáp: "
Đó là điều đương nhiên, ngươi đã thấy sư tỷ ta rồi, ngươi thấy thế nào?"

Tiểu Ngưu cười thô lỗ: "
Điều đó cũng cần ta phải nói hay sao."

Nguyệt Lâm nhẹ nhàng đáp: "
Sư mẫu không kém sư tỷ bao nhiêu, dáng người so với sư tỷ có thể nói là hoàn hảo hơn."

Tiểu Ngưu nhếch miệng cười: "
Ta thực sự một điểm cũng không tin. Chẳng lẽ bà ấy còn quyến rũ hơn tỷ?"

Nguyệt Lâm nghiêm chỉnh nói: "
Ta không thể sánh được với sư mẫu."

Tiểu Ngưu hôn lên mặt Nguyệt Lâm, nói: "
Tỷ dám chắc sư mẫu tỷ đã là đẹp nhất chứ?"

Nói điều này xong, trên mặt Tiểu Ngưu hiện ra tia sắc ý.

Nguyệt Lâm không trách hắn, nghĩ rồi đáp lại: "
Sư mẫu ta trên dưới đều hấp dẫn, vòng eo thon nhỏ. Đặc biệt là bộ ngực rất hoàn hảo, vừa lớn vừa căng, không hề khiếm khuyết. Mỗi lần chúng ta tắm cùng nhau, cứ nhìn đến đó là ta lại ngẩn người."

Nói dứt lời nét mặt liền ửng hồng.

Nghe thấy thế khiến nước rãi của Tiểu Ngưu chảy ròng ròng, tay cũng đặt lên ngực của Nguyệt Lâm, cảm thấy nó thực mềm mại, miệng nói: "
Tỷ là một nữ hài tử, đồng tính thì không hấp dẫn đâu nha."

Nguyệt Lâm bị ma thủ của Tiểu Ngưu loạn động khiến hơi thở trở nên gấp gáp, vừa đẩy tay hắn ra, vừa nói: "
Nam nhân nữ nhân cũng đều như nhau, nhìn thấy những sự vật đẹp đẽ thì đều mê mẩn. Mỗi lần ta nhìn thấy ngực của sư mẫu, đều muốn dùng tay để chạm vào, nhưng rốt cuộc là không dám."

Nghe Nguyệt Lâm miêu tả, Tiểu Ngưu thực sự cảm thấy hứng thú, sắc tâm cũng nổi lên. Một tay hắn xoa nắn ngực nàng, một tay đồng thời lần mò xuống phía dưới, nói: "
Giang tỷ tỷ, chúng ta đã mấy ngày chưa làm chuyện ấy, hiện giờ ta muốn cùng tỷ khoái hoạt một phen."

Nguyệt Lâm bị Tiểu Ngưu luồn tay xuống eo, liền la lên: "
Chỉ sợ bọn họ đến bất ngờ, nếu để mọi người phát hiện thì ta còn mặt mũi nào để gặp người khác chứ."

Tiểu Ngưu vẫn hôn lên mặt Nguyệt Lâm, dỗ dành: "
Giang tỷ tỷ, đừng sợ, chúng ta cẩn thận một chút, làm vài lần cho thư thái là được. Cửa không cần khoá, cũng chẳng ai đến làm phiền đâu".

Vừa nói lại vừa hôn lên cánh môi hồng của nàng, hai tay bắt đầu ngọ nguậy.

Nguyệt Lâm định lên tiếng cự lại thì bị nụ hôn ngăn cản, mặc dù thân trên cảm thấy đê mê, nhưng cũng không dám kêu to. Cái loại tư vị thâu hoan này vừa tuyệt diệu vừa khẩn trương, lại mang đến cho người ta dư vị vô cùng.

Tiểu Ngưu cảm thấy hứng khởi, gỡ bỏ y phục trên người Nguyệt Lâm, lần tay tiến tới, giở trò xấu xa trên ngực nàng, nhào nặn, niết lộng nãi đầu khả ái ấy.

Nguyệt Lâm bản năng bắt đầu kháng cự, kêu khẽ: "Tiểu Ngưu, cái đồ sắc lang này, lần trước dám sờ nắn ngực ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ nữa"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "
Còn kịp tìm lều chướng sao, tỷ thống khoái còn chẳng kịp nữa là. Hai ta đã là một đôi, cũng mấy lần cùng nhau rồi, tỷ cũng đâu có phản đối gì." Vừa nói vừa điên cuồng hôn Nguyệt Lâm.

Đoạn này tên Tiểu Ngưu chơi chữ.

Nguyệt Lâm nói 账 (Trướng) tức là "
Tính sổ" (Thanh toán nợ nần do ngươi xxx ta) nhưng hắn lại dùng một từ "Trướng" (帐) khác đồng âm, có nghĩa là "Lều vải", cải nghĩa câu của Nguyệt Lâm thành "Lần trước dám sờ nắn ngực ta, lúc đó ta còn chưa kịp tìm một cái lều để ngươi làm việc cho kín đáo nữa".

Do vậy mới có câu trả lời rất "
Cưỡng tình đoạt lý" của Tiểu Ngưu như trên.

Hắn vừa liếm vừa hôn mãnh liệt đôi môi đỏ mọng của nàng, trong chốc lát đã tiến nhập đầu lưỡi vào trong miệng nàng, khuấy động đầu lưỡi thơm tho của nàng. Hai tay cũng không có nhàn rỗi, một tay vuốt ve bầu ngực, một tay mò xuống giữa hai đùi. Đặc biệt là bàn tay phía dưới, dù cách qua lần vải mỏng vẫn khiến cho Nguyệt Lâm cảm thấy ngứa ngáy, tiểu huyệt đã ướt đẫm nước. Mấy ngày không làm chuyện đó khiến Nguyệt Lâm cũng không kém phần khao khát.

Tiểu Ngưu vẫn tiếp tục hôn, đưa lưỡi vào thật sâu. Nguyệt Lâm sao có thể buông tha cho hắn, cái lưỡi thơm tho cũng theo đến, hai lưỡi đã bắt đầu liếm ra ngoài miệng. Bàn tay Tiểu Ngưu cũng đã đột phá, thọc vào trong quần Nguyệt Lâm, tiến vào khố hạ, tận tình trêu đùa tiểu huyệt trên lớp lông mượt như nhung, khiến Nguyệt Lâm không thể tiếp tục kìm nén.

Ngay khi Tiểu Ngưu đùa nghịch Nguyệt Lâm đến nỗi tai nàng đỏ ửng, hắn thở gấp gáp: "Nguyệt Lâm tỷ, chúng ta bắt đầu nha".

Nguyệt Lâm ừ một tiếng, chuẩn bị cởi y phục

Tiểu Ngưu nghĩ trong phòng này cũng không được an toàn, liền bảo: "
Hay là nghe theo tỷ, chúng ta không cần cởi hết."

Nguyệt Lâm ngước đôi mắt ướt át mị hoặc nhìn Tiểu Ngưu hỏi: "
Không cởi y phục, chúng ta làm chuyện đó thế nào?"

Tiểu Ngưu nhớ tới cẩu tư thế, tư thế đó dù không đẹp mắt nhưng rất thực dụng. Vì vậy hắn liền đáp: "
Ta đã có chủ ý, tỷ cứ nghe theo lời ta là được"

Nguyệt Lâm cũng không biết hắn có chủ ý gì, nhưng vừa có thể an toàn, lại có thể được khoái hoạt, đương nhiên là vui vẻ nghe theo. Dù sao hai người cũng đã từng làm chuyện đó với nhau rồi.

Tiểu Ngưu uốn cong eo của Nguyệt Lâm, đặt hai tay của nàng chống trên bàn, tự mình vén cao áo nàng lên rồi kéo trễ quần nàng xuống tới đùi, kiều đồn trắng nõn lộ ra cùng tiểu huyệt. Tự hắn cũng đào xuất tiểu huynh đệ, từ phía sau nàng đâm tới.

Trước khi hành động, Tiểu Ngưu uốn cong eo Nguyệt Lâm, khiến đại kiều đồn trắng mịn của nàng lộ ra toàn bộ, nhếch cao lên. Nguyệt Lâm thẹn vô cùng nói: "Tiểu Ngưu à, tư thế này khiến ta thẹn muốn chết"

Tiểu Ngưu lại vỗ về: "
Trong chốc lát tỷ sẽ biết cái hay của tư thế này."

Nguyệt Lâm liền truy vấn: "
Ngươi làm sao biết được, chẳng lẽ ngươi đã từng thử với nữ nhân khác? Ngươi còn dám nói với ta rằng ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi, hừ, sau này ta nhất định phải theo dõi ngươi mới được, nếu để ta phát hiện ra ngươi còn có nữ nhân khác, ta nhất định sẽ giết chết ả."

Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "
Nàng không cần nghi thần nghi quỷ, nàng chính thực là nữ nhân đầu tiên của ta. Ta nói tư thế này tốt, đương nhiên là bằng tưởng tượng thôi".

Vừa nói vừa đặt nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát kiều đồn đang nhếch lên của nàng.

Kiều đồn của Nguyệt Lâm mặc dù không to, không phì mĩ, nhưng thật tròn trịa, săn chắc, trắng như lụa, sáng như sứ, mềm mại như kem, sờ vào cảm giác rất dễ chịu (Chưa thấy tác giả nào so sánh mông con gái thế này luôn). Bởi vì kiều đồn nhếch lên, liền lộ ra khu vực bí ẩn nhất của nữ nhân. Lớp mao nhung nơi tiểu huyệt màu phấn hồng ánh thủy quang lóng lánh, tiểu cúc hoa cũng bởi vì thẹn thùng nên đã co rụt lại. Ở giữa hai tiểu động là một tiểu hồng trĩ nhỏ như kim, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Tiểu Ngưu nhìn thấy thì hoan hỉ vô cùng.

Hắn đẩy đồn bộ của Nguyệt Lâm sang một bên, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ tiểu hồng trĩ, khiến Nguyệt Lâm rên lên hừ hự: "Tiểu Ngưu à, ngươi sao có thể liếm ta, ta rất sợ chiêu này của ngươi. Ngươi khiến ta quả thực muốn nổi điên lên"

Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "
Giang tỷ tỷ, ta đúng là muốn nàng phát điên lên, nổi điên đi, như vậy ta mới thích".

Vừa nói hắn vừa hôn lên tiểu cúc hoa với tất cả sự khoái trá, càng khiến Nguyệt Lâm khó có thể chịu được. Sau đó lại bắt đầu đảo qua tiểu huyệt, trong khi một tay giữ lấy cúc hoa, sau đó day day nó khiến Nguyệt Lâm muốn hét to lên. Tư vị này quá tuyệt vời, quá hấp dẫn, chẳng trách nữ nhân nào cũng muốn làm tân nương tử. Bí mật nguyên lai là ở đây.

Tiểu Ngưu liếm đến nỗi Nguyệt Lâm chịu không nổi nữa, eo mông quằn quại không ngừng, miệng phát ra những âm thanh mê người, song lại không dám rên rỉ nhiệt tình. Tiểu Ngưu cũng không muốn hành hạ nàng lâu hơn, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người dậy, nắm lấy cây đại bổng của mình nhằm hướng tiểu huyệt ướt đẫm đâm vào.

Chiếc bổng to lớn cứng đờ được xuân thủy bôi trơn rốt cuộc cũng thuận lợi tiến vào, khiến Nguyệt Lâm phát ra những tiếng rên hưng phấn, tràn ngập nhiệt tình và mê mị, khiến Tiểu Ngưu cực kỳ thống khoái. Có điều những tiếng rên của Nguyệt Lâm cũng chỉ ậm ừ, nàng thậm chí còn không dám rên lớn thành tiếng.

Tiểu Ngưu chậm rãi chuyển động thân thể, dùng nhục bổng tiến thoái chầm chậm trong tiểu huyệt. Nơi đó cảm giác thật dễ chịu, thật mềm mại, ẩm ướt, căng ra kẹp khít lấy bổng tử tiến thoái trong đó, nộn nhục co thắt theo âm điệu, bóp chặt lấy nhục bổng, khiến Tiểu Ngưu chỉ muốn kêu thét đến kinh thiên động địa, để người khác biết được hắn đang khoái hoạt đến mức nào. Có đàn bà trong tay thật sự rất sảng khoái, khó trách mọi nam nhân đều muốn liều mạng cưới thêm tiểu lão bà. Với bản lãnh to lớn của Tiểu Ngưu này mà nói, nhất định sẽ cưới thêm vài người để nhục bổng của ta được "Tắm" qua nhiều tiểu động khác nhau. Vậy mới thực là khoái hoạt nhân sanh.

Hắn từ tiểu huyệt của Nguyệt Lâm lại liên tưởng đến huyệt động của Nguyệt Ảnh, của Tiểu Tụ, còn cả bầu ngực của vị sư nương còn chưa biết mặt của Nguyệt Lâm, thật sự bùng phát như lửa, càng làm càng nhanh, mạnh như gió bão. d*m thủy chảy thành dòng, khuôn mặt Nguyệt Lâm càng trông như phát sốt, Tiểu Ngưu thỏa mãn dập khuôn thành tiếng.

Ánh sáng trong phòng cũng đủ, giúp cho Tiểu Ngưu nhìn rõ địa động ẩn hiện của Nguyệt Lâm. Tiện tay, hắn đặt tay lên đồn bộ của nàng, lúc thì bóp chặt, lúc thì ôm ghì lấy, khi thì lại vỗ nhẹ lên, khiến cho mờ mông chốc lát đã chuyển sang màu đỏ hồng

Nguyệt Lâm vừa nhịp hông, vừa nói: "Tiểu Ngưu, ngươi đừng có mạnh bạo như vậy, đánh mông ta đau quá đi. Tiếng đánh lại lớn sẽ khiến người ta nghe thấy mất."

Tiểu Ngưu kéo bổng tử ra, nhìn bổng tử dính đầy xuân thủy, trong lòng thống khoái, đáp lời: "
Ta biết mà, tỷ tỷ yêu quí, mông của tỷ thật trắng, thật sáng".

Nói đoạn chọc một ngón tay vào tiểu huyệt cúc hoa, khiến cho cúc hoa co rút lại. Tiểu Ngưu nhìn vô cùng thích thú.

Tiểu Ngưu giờ đây kinh nghiệm phong phú hơn trước kia, càng làm càng khỏe. Trải qua mấy trăm lần vẫn không thỏa mãn được lòng ham muốn, liền cởi áo Nguyệt Lâm ra, để lộ ra đôi nãi tử mượt mà, vừa tiếp tục hoạt động, vừa lần theo khám phá nãi tử, lại tóm chặt lấy kiều đồn, bởi đây là những điểm đáng yêu nhất trên người Nguyệt Lâm mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn. Cây bổng tử đặc biệt của Tiểu Ngưu, mỗi lần đều kéo ra ngoài huyệt khẩu, sau đó giã thẳng vào, đâm đến tận hoa tâm (Tử cung), khiến Nguyệt Lâm hồn vía tiêu tan.

Nàng nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ: "Hảo nhân của ta, cái đó của ngươi thật dài, thật cứng, tỷ tỷ ta bị ngươi đâm sắp chết rồi. Tỷ tỷ cả đời đều ở cùng với ngươi mà thôi".

Vừa nói vừa không ngừng nhún nhảy, lắc lư, co rút phối hợp với Tiểu Ngưu, giúp cho bản thân tìm được khoái cảm nhiều hơn. Lúc này Nguyệt Lâm so với một đãng phụ phát tình tịnh không có điểm khác biệt, bất quá Nguyệt Lâm quyến rũ hơn thôi.

Tiểu Ngưu nghe xong vô cùng đắc ý, dương dương nói: "
Hảo tỷ tỷ của ta, tiểu huyệt của nàng cũng là tốt nhất, đâm vào bên trong giống như ngâm trong ôn tuyền (Suối nước nóng). Cây bổng tử này của ta cả đời đều muốn ngâm trong đó, nguyện ý không muốn rời đi"

Nguyệt Lâm rên hừ hừ nói: "
Ngươi muốn thé nào cũng được, ta tất cả đều theo ý ngươi"

Tiểu Ngưu tán dương: "
Giang tỷ tỷ thật là một cô nương đáng yêu".

Vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ tiến nhập vào tiểu huyệt ngày càng đẫm nước, đập vào mông phát ra những tiếng bạch bạch khiến toàn thân Nguyệt Lâm run lên dữ dội. Tiểu Ngưu biết nàng rất nhanh sẽ kết thúc, liền dốc toàn bộ sức lực, cho đến khi Nguyệt Lâm đạt tới cao trào. Liền đó một cỗ noãn lưu (^...^) ấm nóng phóng ra phủ lên nơi đầu rùa, khiến Tiểu Ngưu trong lòng rúng động, cảm giác như đang bay bổng

Nguyệt Lâm thở hào hển, quay đầu lại nói: "
Tiểu Ngưu, chúng ta đến đây thôi, ta đã thỏa mãn rồi"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "
Tỷ thỏa mãn, nhưng mà ta còn chưa, tỷ tỷ, nàng phải hỗ trợ giúp ta cũng khoái hoạt"

Nguyệt Lâm mị nhãn như tơ, cất lên thanh âm hấp dẫn: "
Tiểu Ngưu, ngươi tiến nhập thêm vài lần nữa, để kết thúc đi"

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "
Tỷ tỷ à, ta nghĩ đến một biện pháp rất hay, không biết nàng có chịu không". Hắn đang nghĩ đến chuyện Thất di liếm mút Mai lão bản.

Nguyệt Lâm hỏi: "
Là biện pháp gì vậy?"

Tiểu Ngưu không đề cập đến việc này, lại hỏi: "
Tỷ tỷ yêu hay không yêu ta?"

Nguyệt Lâm không chút do dự nói: "
Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên yêu, bằng không, ta còn là một cô nương chưa có hôn sự, sao có thể làm chuyện này với ngươi"

Tiểu Ngưu nở nụ cười hắc hắc nói: "
Ta an tâm rồi".

Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa rút bổng tử ra khỏi tiểu huyệt của Nguyệt Lâm. Vừa kéo Nguyệt Lâm đứng dậy vừa kéo cây gậy của mình ra.

Nguyệt Lâm lúc này trên thân để lộ ra cặp nãi tử, ở hạ biên lộ ra tiểu huyệt, ở giữa vẫn còn mặc quần áo, hình dáng thật phong tình. Nguyệt Lâm không rõ ý tứ, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "
Ngươi muốn ta cầm nó sao?"

Vừa nói vừa cầm lấy cây bổng tử ướt đẫm nước

Tiểu Ngưu cười, ngồi trên ghế, chỉ tay vào bổng tử nói: "
Hảo tỷ tỷ, ta cầu mong nàng dùng miệng hôn vài cái. Nghe nói làm vậy thì thập phần sảng khoái"

Nguyệt Lâm nghe xong cực kỳ xấu hổ, bất mãn nói: "
Ngươi biến thái, đừng đùa như vậy, cái đó bẩn quá".

Vừa nói vừa dùng ngón tay đột ngột búng vào bổng tử

Tiểu Ngưu cười khổ: "
Hảo tỷ tỷ của ta, nàng nói như vậy là sai rồi. Hai người chỉ cần yêu nhau, sao còn nói đến có thể hay không thể. Ta liếm hạ biên của nàng, ta không chê bẩn, sao nàng lại chê bẩn?"

Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "
Cái này không giống, nữ nhân chúng ta sạch sẽ hơn các ngươi nhiều. Bọn ta thường xuyên tắm rửa, còn nam nhân các người bẩn như cục đất vậy."

Tiểu Ngưu mềm mỏng thỉnh cầu: "
Hảo tỷ tỷ của ta, ta cũng thường xuyên tắm rửa, nhanh lên, hôn vài cái là được mà"

Vừa nói, vừa kéo tay nàng lại mò mẫm.

Nguyệt Lâm thấy ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Ngưu, không nỡ làm tổn thương tình cảm của hắn, miển cưỡng ngồi xuống, đưa đôi môi đỏ mọng đến gần nhục bổng, do dự một chút rồi hé miệng đưa lưỡi quét một cái vào đỉnh đại quy đầu. Một cái như vậy đã làm Tiểu Ngưu đang ngồi trên ghế bị kích thích đến run người, "
Ớ"Một tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn khích động không thể diễn tả bằng lời.

Nguyệt Lâm ngước mỹ mục nhìn Tiểu Ngưu, không thể tưởng được một chút nhẹ nhàng thế này lại có phản ứng dữ dội như vậy, khiến nàng cảm thấy hứng thú. Bởi vậy chỉ hơi băn khoăn, tay cầm gốc bổng, lấy lưỡi liếm từng cái một trên đỉnh đại quy đầu, mã nhãn thượng, thiển câu lí, đều lưu lại dấu môi son. Lúc đó, Nguyệt Lâm chỉ muốn làm cho Tiểu Ngưu được sung sướng, quên cả thể diện bản thân và sự dè dặt

Song thủ Tiểu Ngưu vuốt ve mái tóc của Nguyệt Lâm, vừa hưởng thụ vừa khen ngợi: "Liếm hay quá, đã quá a, ta muốn biến thành thần tiên rồi."

Hắn vừa kêu khẽ vừa thở hổn hển, nhắm nghiền cả hai mắt. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng được dễ chịu như thế này. Thật sự không nghĩ đến chuyện này lại sung sướng như vậy

Nhục bổng của Tiểu Ngưu được Nguyệt Lâm liếm sạch sẽ, quy đầu đỏ hồng rất khả ái. Nguyệt Lâm rất thông minh hé miệng ngậm nhục bổng vào trong, dùng miệng và lưỡi nút chặt. Nàng chưa từng học qua môn công phu này, lúc này không cần dạy cũng tự biết, tuy động tác rất vụng về nhưng lại khiến Tiểu Ngưu sướng muốn nhảy dựng lên.

Tiểu Ngưu chịu đựng kích thích này được một lát, cơ đùi run lên, nhục bổng bắt đầu co giật rồi bắn vọt ra, Nguyệt Lâm tránh không kịp, bị bắn ngay vào miệng. Khi rời khỏi nhục bổng thì dính cả trên mặt thậm chí cả trên người

Nguyệt Lâm nhanh chóng chạy đi tìm nơi để nhổ. Tiểu Ngưu cũng mặc lại y phục, đợi Nguyệt Lâm thu dọn xong, hai người gặp lại, Nguyệt Lâm nhịn không được dùng quyền đánh Tiểu Ngưu vài cái, sẵng giọng nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ tìm cách hại ta, sau này ta sẽ không cho ngươi đụng vào ta nữa"

Tiểu Ngưu yêu thương vô hạn ôm nàng vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve nàng, nói: "
Giang tỷ tỷ, tỷ đối với ta thật tốt, cả đời ta sẽ thực lòng đối tốt với tỷ, để tỷ được hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày"

Nguyệt Lâm ngã đầu vào ngực Tiểu Ngưu nói: "
Ta trao toàn bộ tình cảm của ta cho ngươi, nếu sau này ngươi phụ rẩy ta, chỉ sợ lão thiên gia cũng không tha thứ cho ngươi"

Tiểu Ngưu cười nhăn nhở nói: "
Làm gì có chuyện đó? Tỷ phải biết ta không phải là lọai người vô lương tâm đó."

Nguyệt Lâm cố ý nói: "
Lòng người khó đoán, chuyện đó khó mà nói được"

Tiểu Ngưu ngồi trên ghế, bổng nhớ tới một chuyện. Hắn ôm Nguyệt Lâm vào lòng, vừa vuốt ve nàng vừa hỏi: "
Giang tỷ tỷ, chúng ta đã không phải là người lạ nửa, tỷ nói cho ta biết Mặc Long giam ở đâu, ta có cơ hội cũng muốn nhìn qua"

Nguyệt Lâm đặt hai tay lên vai Tiểu Ngưu nói: "
Tiểu Ngưu à, ngươi hỏi chuyện đó là có ý gì?"

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "
Ta có ý gì ư? Ta chỉ tò mò thôi"

Nguyệt Lâm suy nghĩ một hồi, đáp: "
Đó là bí mật sư môn chúng ta, ta nói cho ngươi, ngươi không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không sư phụ sẽ không tha cho ta đâu"

Tiểu Ngưu nói: "
Ta phát thệ, nếu ta nói cho người khác, ta sẽ chết không an lành"

Đôi mỹ mục của Nguyệt Lâm chăm chú nhìn nhãn tình của Tiểu Ngưu, ngần ngừ một hồi rồi kề tai Tiểu Ngưu nói một hồi, Tiểu Ngưu nghe qua gật đầu liên tục, nói: "
Điều này thật sự bí mật a, ai mà ngờ rằng có cơ quan ở đó, lại càng không ngờ có cửa ra bố trí ở đó"

Nguyệt Lâm lạnh lùng nói: "
Ta đã nói rồi, ngươi mà nói lộ ra, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi. Bởi vì nếu chuyện này để cho bọn tà ma ngọai đạo biết, đến giải thoát cho quái thú, không biết sẽ khiến bao nhiêu người bị hại"

Tiểu Ngưu không khách khí chỉ ra: "
Ta cảm thấy sư phụ tỷ trong chuyện này có điểm bất minh, nếu là ta, ta sẽ không bắt con quái thú đó"

Nguyệt Lâm không vui khi người khác chê trách sư phụ, hỏi: "
Sư phụ ta làm gì không đúng?"

Tiểu Ngưu giải thích: "
Sư phụ tỷ biết con quái thú đó là mối họa, sao không giết nó đi? Giam lại rồi phải luôn lo lắng canh chừng, chỉ sợ ngủ cũng không yên"

Nguyệt Lâm nói: "
Ngươi không hiểu, sư phụ ta quá hiền lành, không muốn giết nó. Bởi vì quái thú này không sống trên lục địa mà sống dưới biển. Nó tu luyện ước chừng vài ngàn năm rồi mới lên lục địa. Sư phụ nói giết nó thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, không phải nó cũng có thể giải quyết nạn hạn hán ư?"

Tiểu Ngưu cương quyết bày tỏ: "
Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một mối họa, vì lợi ích của mọi người vẫn nên diệt nó đi."

Nguyệt Lâm mỉm cười nói: "
Ngươi nói như vậy nếu để quái thú nghe được, chỉ sợ có cơ hộ nó sẽ ăn ngươi đầu tiên đấy."

Tiểu Ngưu cười ha ha: "
Chỉ e nó không có duyên gặp Tiểu Ngưu này. Nếu có gặp, nhất định ta sẽ dạy cho nó phải tâm phục khẩu phục"

Nguyệt Lâm bỉu môi nói: "
Tự cao tự đại!"

Nói xong nhìn ra cửa sổ: "
Trời không còn sớm nữa, ta phải quay về đây. Nếu không, sư tỷ sẽ nghi ngờ."

Tiểu Ngưu đồng ý nói: "
Nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi dưỡng sức, có cơ hội chúng ta lại làm tiếp"

Hắn nói xong ôm Nguyệt Lâm hôn lên môi nàng rồi mới để nàng đi

Sau hai ngày chờ đợi, sư mẫu của Nguyệt Lâm vẫn chưa đến. Nhưng mọi người vẫn nhẫn nại chờ. Sư mẫu nói đến thì nhất định đến, không ai hoài nghi uy tín của sư mẫu cả.

Hai ngày đó không xảy ra chuyện gì, sau khi Mạnh Tử Hùng ăn tối xong, muốn ra ngoài tìm Nguyệt Ảnh. Tiểu Ngưu âm thầm để ý bọn họ. Hôm qua, bọn họ ra ngoài đi dạo, còn mua theo hạt dưa để ăn, nói cười vui vẻ. Tiểu Ngưu lén đi theo, trong lòng rất bực tức. Mặc dù đã có được Nguyệt Lâm nhưng hắn cũng không buông tha Nguyệt Ảnh. Ước mơ của hắn là trái ôm phải ấp, không bằng lòng cho nam nhân khác chạm đến nữ nhân của mình.

Tối hôm qua, hai người đi dạo làm hắn cực kỳ tức giận, mạnh tử hùng bất ngờ hôn lên má Nguyệt Ảnh một cái. Nàng khi đó cười ngượng ngùng, đẩy hắn ra, không để cho hắn tiếp tục, bằng không chỉ sợ là hắn đã hôn lên miệng rồi. Nhìn thấy cảnh đó, tim mật Tiểu Ngưu như muốn vỡ ra, đau đớn như bị lão bà của mình phản bội. Làm gì bây giờ? Họ đều là giao tình quang minh chính đại, ngày thành thân lại không còn xa. Bao tâm sức của mình e rằng cũng phải đổ sông đổ bể. Hắn lại nhớ tới hảo sự của mình với Nguyệt Lâm. Việc đó thuận lợi toàn là nhờ vào Hắc Hùng quái. Hảo sự thứ hai cũng phải cảm tạ tên gia hỏa Long Thành Cương, nếu lão không gây ra phiền phức cho hai người, cũng không đến lượt mình đại triển thân thủ, đại hưởng diểm phúc.

Tiểu Ngưu miên man suy nghĩ, sao không có ai đến giúp đỡ ta chiếm được Nguyệt Ảnh, chỉ cần có được mỹ nhân trong tay, cả đời Tiểu Ngưu này đã có thể coi là sống không vô ích.

Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, theo lệ, Mạnh Tử Hùng hẹn Nguyệt Ảnh ra ngoài. Tiểu Ngưu sợ Mạnh Tử Hùng sẽ mạo phạm tới Nguyệt Ảnh, liền bí mật đi theo. May mắn là công phu của hai người bọn họ chuyên về pháp thuật chứ không phải là khinh công. Bởi vậy Tiểu Ngưu không hề bị bọn họ phát hiện. Hắn giống như là đạo tặc theo dấu, trong lòng rất khó chịu, lại biết rõ bọn họ ra ngoài đàm tình thuyết ái, thực là giận không nói thành lời.

Bám theo họ ra khỏi thành, ven đường bên ngoài thành có một khu rừng, đêm nay còn có trăng tròn chiếu sáng, ánh trăng trong như nước chiếu xuống xa gần sáng tỏ. Hoàn cảnh này rất hợp cho việc đàm tình thuyết ái

Mạnh Tử Hùng kéo Nguyệt Ảnh vào rừng. Tiểu Ngưu cũng nhẹ nhàng bám sát, nấp sau một gốc đại thụ, chỉ thấy hai người đang đứng cách mình vài trượng, chổ đó là một bãi cỏ xanh, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông như một lớp sương mù nhẹ bốc lên.

Mạnh Tử Hùng nắm tay Nguyệt Ảnh, đắm đuối nhìn nàng. Nguyệt Ảnh bị hắn nắm tay, trái tim thiếu nữ đập lọan, dịu dàng nói: "Sư huynh à, huynh đưa muội ra ngoài thành làm gì? Bên ngoài thành không có gì hay để xem hết"

Mạnh Tử Hùng cười hắc hắc, cầm tay nàng đưa lên miệng hôn một cái rồi nói: "
Sư muội, chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy còn chưa từng thân mật. Mỗi lần nàng đều tìm mọi lý do để từ chối, lần này không thể lại thoái thác nữa chứ."

Vừa nói vừa chồm tới muốn chiếm tiện nghi.

Nguyệt Ảnh cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nghiêm nghị nói: "
Sư huynh, chúng ta đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ thành phu thê, nếu huynh thật sự yêu muội, huynh sẽ không cưỡng bách muội làm chuyện muội không thích này."

MạnhTử Hùng trả lời: "
Sư muội, ta tự nhiên là yêu muội, yêu sâu đậm, còn sâu hơn Đông Hải nữa. Trời xanh chứng giám cho tình yêu của ta. Đời này ngoài muội ra ta không lấy ai hết. Muội còn lo lắng điều gì? Còn không cho ta âu yếm? Sớm hay muộn muội cũng là người của ta rồi." Nói rồi sấn tới gần Nguyệt Ảnh

Nguyệt Ảnh nhanh trí tránh sang một bên, nói: "
Sư huynh, huynh không nên làm như vậy. Bộ dạng huynh như vậy mà giống đệ tử danh môn chính phái ư."

Mạnh Tử Hùng bực bội nói: "
Đệ tử danh môn chính phái cái gì, đệ tử danh môn chính phái không có thất tình lục dục hay sao? Ta là con người, ta cũng cần nữ nhân. Ta vì muội mà không thèm để ý đến nữ nhân nào khác. Chẳng lẽ ngay cả để ta hôn một lần muội cũng không chịu?"

Không đợi Nguyệt Ảnh hồi đáp, Tiểu Ngưu tức giận thiếu chút là nhảy ra khỏi gốc cây định đem Mạnh Tử Hùng ra chửi mắng một trận. Con bà nó, chánh phái đệ tử cái gì, cũng chẳng khác gì Tiểu Ngưu ta đây, đòi chiếm tiện nghi của mỹ nữ à.

Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: "
Sư huynh, huynh đừng trách muội, suy nghĩ của muội rất cổ hủ, không quen làm việc đi quá giới hạn trước khi kết hôn. Nếu huynh thật sự yêu muội thì đừng ép muội"

Mạnh Tử Hùng đột nhiên vung tay điểm huyệt Nguyệt Ảnh. Nàng a lên một tiếng, có nằm mơ cũng không tưởng sư huynh cũng là vị hôn phu của mình lại đối xử với mình như vậy. Hắn làm như vậy so với thái hoa dâm tặc có gì khác biệt. Bởi vậy Nguyệt Ảnh tức giận quát: "
Mạnh Tử Hùng, huynh muốn làm gì, huynh không sợ sư phụ trách phạt sao? Muội dù sao cũng là hôn thê của huynh, huynh không thể đối xử với muội như vậy được."

Mạnh Tử Hùng cười dâm dục, nói: "
Sư muội, ta ở gần muội đã lâu nhưng muội không cho ta thân cận, ta là nam nhi khí huyết phương cương, muội bảo ta làm sao chịu được đây. Hảo sư muội của ta, bây giờ chúng ta thân mật, muội đừng sợ, chúng ta dù sao cũng sẽ sớm thành thân mà. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng là bình thường"

Nói rồi ôm lấy Nguyệt Ảnh, bất ngờ hôn lên mặt nàng. Nguyệt Ảnh không cử động được, chỉ có thể lắc đầu né tránh

Vào lúc đó, Tiểu Ngưu giận không thể kiềm chế được, trong lòng thầm nhủ, chánh phái đệ tử cái gì giống như quân lưu manh, ngươi còn không bằng Tiểu Ngưu ta nữa, ta không bao giờ làm cái trò thái hoa tặc này. Tên tiểu tử ngươi nguyên lai là một gã mặt người dạ thú. Vào lúc đó, hắn đã bất chấp bản thân có năng lực cứu người hay không, dù sao cũng là may rủi. Ngay cả có chết, cũng không để người yêu quý của mình phải chịu nhục.

Không đợi hắn xuất thủ, trên cây gần bên Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng có tiếng người vang lên: "Mạnh Tử Hùng, ngươi có đúng là nhi tử của Trùng Hư đạo trưởng không, sao chẳng có chút giáo dục nào vậy? Ta thật sự hoài nghi ngươi không phải là con của phụ thân ngươi đấy."

Tiếng nói đột ngột vang lên làm Mạnh Tử Hùng hoảng sợ muốn nhảy dựng lên, hắn tung người lên ngọn cây hét lớn: "
Là tên chó đẻ nào núp trên cây, còn không cút xuống đây cho bổn công tử"

Người nọ cười hắc hắc, giọng cười cực kỳ khó nghe, đáp lại: "
Tên chó đẻ không phải đang thái hoa dưới đất sao?"

Tiếp theo người đó nhẹ nhàng từ trên cây bay xuống như chim đến trước mặt Mạnh Tử Hùng

MạnhTử Hùng nhìn lại, người đó đã hơn ngũ thập, toàn thân vận hắc bào, sau lưng đeo kiếm, lạnh lùng u ám, đôi mắt phát ra ánh lục quang. Hắc, tên gia hỏa này không phải là Long Thành Cương hay sao? Lần trước chính mình cùng Nguyệt Ảnh đã đánh cho y tan tác, Bắc Hải đệ tử cái quái gì chứ.

Mạnh Tử Hùng hét lớn: "
Long Thành Cương, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi nhanh trốn cho xa. Bổn công tử cùng người yêu thân mật, ngươi đừng có cản trở."

Long Thành Cương cười rộ, so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, vừa nói vừa bỉu môi: "
Ngươi muốn làm hảo sự đó, phải được người ta đồng ý nha. Trông bộ dạng ngươi không có lấy một điểm tốt đẹp. Cái gì mà danh môn chánh phái, còn thua cả tà phái bọn ta nữa."

Mạnh Tử Hùng không phải đần độn, biết tự mình đối phó với lão khó mà thủ thắng, đưa tay giải khai huyệt đạo cho Nguyệt Ảnh, rồi nói: "
Sư muội, sau chuyện này, chúng ta không tranh cãi nữa."

Nguyệt Ảnh cử động trở lại bình thường, thật sự muốn tát cho Mạnh Tử Hùng một cái, nhưng thấy đại địch trước mắt, cũng không thể tính toán với hắn được, đành nói: "
Chuyện của chúng ta về nhà rồi nói, trước tiên phải bắt tên xú bát quái này đã"

Long Thành Cương nghe vậy cười sằng sặc không dứt, nói: "
Này, Hàn Hương tiên tử, hôm nay chúng ta có cơ hội đấu một trận toàn lực, nếu các ngươi bắt được ta, lão phu tùy các ngươi xử trí, còn nếu các ngươi bị ta bắt, ta không có hứng thú với đàn ông, chỉ có hứng thú với ngươi thôi, ngươi thấy sao?"

Nguyệt Ảnh nghe vậy nóng bừng mặt, vừa xấu hổ vừa phẩn nộ, giận đến không nói được tiếng nào. MạnhTử Hùng xuất đoản đao, chửi rủa: "
Phóng mớ phân chó của ngươi ra, người trong lòng ta sao có thể để loại cầm thú như ngươi chạm vào được."

Long Thành Cương nghe vậy cười sằng sặc một hồi mới đáp lại: "
Ta bảo cho ngươi biết, ta và Mạnh Tử Hùng ngươi khác biệt không nhiều, nếu ta là cầm thú thì ngươi cũng là súc sinh"

Mạnh Tử Hùng chịu sao nổi sự nhục mạ của lão, cổ tay dương lên, thanh đoản đao trông như một con thoi bạc mang theo một luồng bạch quang sáng chói, xoay tròn hướng Long Thành Cương bay tới. Long Thành Cương thong thả niệm chú ngữ, trương kiếm sau lưng tự động li khai khỏi vỏ, bay tới cùng đoản đao va chạm giữa không trung.

Nguyệt Ảnh thấy vậy, cũng xuất đoản kiếm, cùng phối hợp với đoản đao hợp công trường kiếm của Long Thành Cương. Ba loại binh khí phát ra những âm thanh độc đáo hòa trộn lẫn nhau. Bọn chúng khi thì bay lên, hạ xuống, khi sang trái, lúc xoay vòng, cuộc đấu hết sức căng thẳng.

Ba người chủ binh khí cũng đem các tư thế của binh khí chính mình toàn lực điều khiển, đều mang hết sở học của mình ra thi triển. Long Thành Cương đưa một tay lên trước ngực, miệng niệm chú ngữ. Nhưng Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, song chưởng chắp lại, thĩnh thoãng hô lên mật ngữ. Ba người sức ngang bằng nhau, trong nhất thời, không biết được ai sẽ hạ gục đối phương

Nấp sau cây đại thụ là Tiểu Ngưu, nhìn thấy vừa mừng vừa sợ lại vừa sốt ruột. Mừng vì cuối cùng cũng có người đến cản trở hảo sự của bọn họ, nếu tự mình ngăn cản MạnhTử Hùng làm bậy, chỉ sợ chưa đạt được mục đích mà có thể khó giữ được cái mạng nhỏ. Nhưng Long Thành Cương lại xuất thủ thì quả là không thể tốt hơn. Người yêu của ta cuối cùng không bị ô nhục. Nhưng khiến hắn lo lắng không nguôi chính là nếu Long Thành Cương đả bại hai người, Mạnh Tử Hùng sống hay chết cũng không sao, nhưng Nguyệt Ảnh sẽ thế nào? Tên Long Thành Cương đó cùng đồ đệ đều là bọn háo sắc, háo dâm, có thể tha cho Nguyệt Ảnh ư? Nếu lão ta bắt được Nguyệt Ảnh không phải là chuyện xấu hay sao? Bằng vào bản sự của mình, chỉ sợ không có năng lực đọat người từ tay lão, chuyện này khó như bẻ răng trong miệng hổ vậy.

Hắn bồn chồn trông đợi bọn Nguyệt Ảnh thắng trận. Bọn họ mà thắng, ai biết Mạnh Tử Hùng có muốn làm chuyện xấu kia nữa không. Nhưng Tiểu Ngưu biết, Long Thành Cương dám khiêu chiến cùng hai người, hắn nhất định đã nắm chắc phần thắng. Hắn nhớ tới bảo kính của tên gia hỏa này. Hắn nhủ thầm: "Nguyệt Ảnh tỷ tỷ, tỷ phải đề phòng bảo bối của hắn nhé. Lần trước Nguyệt Lâm cũng chịu thiệt với nó rồi. Các người không được quên đâu đấy."

Hắn đứng đằng xa nhìn hai người tập trung đấu với Long Thành Cương, thật sự không biết bọn họ có nhớ tới bảo kính hay không.

Tiểu Ngưu vừa nhìn vừa thắc mắc. Sao lão Long Thành Cương này lại tình cờ nấp trên cây như vậy? Chẳng lẽ lão có thể tiên đoán biết bọn ta sẽ đến nơi này ư? Tiểu Ngưu làm sao có thể biết được Long Thành Cương sau lần bị hai người đả bại, luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy mất mặt. Khi quay về Triệu gia thấy đồ đệ bị thương trở thành người như vậy, lại càng thống hận Tiểu Ngưu. Triệu Khúc Xà đau đớn đến mặt mũi biến dạng, cố thuyết phục sư phụ tìm Tiểu Ngưu, nhất định phải cắt đầu của hắn về làm banh đá, có vậy mới hết giân được.

Sư đồ tình thâm, Long Thành Cương liền đáp ứng. Lão nghe ngóng xung quanh mới biết bọn họ đến Khai Phong phủ. Lão liền theo tới Khai Phong phủ. Khi đi đến cánh rừng này, lão cảm thấy mệt mỏi, liền leo lên cây ngủ một giấc. Lão đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng nói của Mạnh Tử Hùng và Nguyệt Ảnh làm tỉnh giấc

Lão thấy vậy vui mừng định đem Nguyệt Ảnh chiếm cho riêng mình. Cô nương xinh đẹp như vậy mà không chơi đùa một phen thì thật là lãng phí. Chỉ cần đánh bại bọn họ, ta có thể định đọat rồi. Dựa vào bảo kính mang theo của ta, còn phải sợ ai chứ.
Bình Luận (0)
Comment