Nhân lúc những người khác vẫn chưa đuổi kịp, Tần Lam Chi bế vợ xuống ngựa, quét sạch một phiến đã để đối phương ngồi xuống, bản thân thì rải áo choàng ngồi trên đất, nắm tay vợ đánh trống lảng nói: "Ta có một người rất quan trọng, nửa đời trước của y sống trong vui vẻ tùy ý, vốn dĩ sẽ không tiếp xúc với loại người như ta."
Tạ Dụ Lan ngắt lời: "Loại người như ngươi? Ngươi thì làm sao? Ta thấy ngươi rất tốt mà. Phàm nhân, đừng tự hạ thấp bản thân mình."
Tần Lam Chi cong cong khóe miệng, nâng mắt nhìn y: "Ngươi còn nhớ tên của ta không?"
"Không quan trọng." Tạ Dụ Lan than thở một tiếng, "Tên gọi chỉ là sự ràng buộc thể xác của ta ngươi, nếu không có tên, ngươi không còn là ngươi nữa sao?"
Vì phòng ngừa Tạ Dụ Lan bắt đầu thảo luận cái loại vấn đề triết học 'Ta là ai, ta đến từ đâu, ta phải đi chỗ nào' với mình, Tần Lam Chi thức thời không truy cứu nữa, tiếp tục nói: "Chắc hẳn tiên sinh cũng biết, thế giới này vốn không chỉ có đen và trắng, đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe thấy không hẳn là giả. Người trong cuộc thường sẽ bị rất nhiều thứ che mờ mắt, cái gọi là nhìn hoa trong sương mù, chẳng qua chỉ có vậy. Nhưng thế nhân nhất định phải có tranh cãi, nếu không có, vậy những oán hận và phẫn nộ của con người phải để vào đâu? Phải đối mặt với nỗi căm tức và không cam lòng như thế nào?
Tạ Dụ Lan gật gật đầu: "Phàm nhân, ngươi nhìn nhận rất triệt để."
Tần Lam Chi nói: "Vạn Hác Cung chính là nơi như vậy, chỗ nào có lợi thì chuyển tới chỗ đó. Nó tập hợp d.ục v.ọng, quyền lợi và dã tâm của con người thành một khối, nhưng con người sẽ không thừa nhận, bọn họ dùng một phương thức khác giải tỏa sự không cam lòng và lòng tham của bản thân mình, đem nó quy vào mặt 'ác', đối lập với 'thiện', muốn chiếm hữu nó, chi phối nó, trở thành chủ nhân của nó thì tự nhiên sẽ trở thành việc làm 'chính nghĩa'. Người đời đa số đều như vậy, dùng một 'tư tưởng' nào đó bao lại thành một cái bình hoa đẹp đẽ vô hại, muốn cắm hoa gì cho nó, thì nó đại diện cái đó."
Tạ Dụ Lan lần đầu được nghe cách nói này, nhưng chẳng biết vì sao, y không vui lắm. Y cảm thấy phàm nhân đang đánh giá thấp bản thân mình, dùng vẻ mặt bình thản nhất, đâm bản thân mình và người bên cạnh một nhát.
Trong tiềm thức của Tạ Dụ Lan, phàm nhân này phải cao cao tại thượng, khinh thường nhận xét của người khác mới đúng, bất luận là đem thiện hay là ác đặt trên người hắn cũng đều không khớp, bản thân hắn có sự hấp dẫn riêng biệt, khiến tác phong hành sự của hắn làm người khác vừa sợ hãi vừa kính trọng. Hắn trở nên độc lập và khác biệt đi giữa nhân gian, chưa bao giờ hi vọng người khác sẽ thấu hiểu hắn, bởi vì từ 'thấu hiểu' này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cười.
Chính vì những chuyện như thế này, chẳng thể khiến y rời mắt, từ đầu tới cuối theo đuổi phía sau lưng hắn. Giống như muốn học một chiêu thức, lại cứ bắt trước một cách vụng về, vô cùng buồn cười, nhưng tuyệt đối sẽ không lung lay sự tán thưởng của y đối với người này.
Tạ Dụ Lan cau mày, y không biết cảm giác kích động này tới từ đâu, lúc phải ứng lại đã thấy mình đang nắm chặt tay của nam nhân: "Không phải như vậy...."
Tần Lam Chi sững sờ, kinh ngạc nhìn y.
Yếu hầu Tạ Dụ Lan hơi động, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào ———— Trên thực tế y căn bản không biết bản thân phải nói cái gì.
Y suy nghĩ một hồi lâu, chỉ nói: "Không phải ai cũng chỉ biết nhìn hoa, cũng có người hiểu bình hoa, nhất định sẽ nhìn ra dụng ý của bình hoa. Chính vì những người như vậy rất ít, nên mới càng đáng được trân trọng."
Tần Lam Chi nhướng mày, mây đen trong mắt dần dần tiêu tan, lộ ra ý cười: "Ừ, ngươi nói đúng. Người quan trọng nhất ấy đối với ta mà nói, chính là người như thế."
Tạ Dụ Lan tán thưởng nói: "Thế thì tốt thật."
"Vạn Hác Cung đã quen bị người khác công kích, bọn ta và bọn họ.....luôn luôn nằm trong một khu vực mơ hồ không rõ đúng sai. Võ lâm minh cần một mục tiêu cùng chung kẻ thù, như vậy bọn họ mới không có nội loạn, mới dễ quản lý, cũng tiện cho một số người động tay động chân bên trong. Cho nên Vạn Hác Cung sẽ luôn tồn tại, không ai sẽ thật sự diệt trừ bọn ta, cho dù thật sự có ngày đó, chẳng qua cũng chỉ là võ lâm minh muốn điều chỉnh nội bộ mà thôi, cách thức trong đó, không thể nói rõ."
Tạ Dụ Lan mờ mịt, mơ màng gật gật đầu.
"Lúc người quan trọng của ta đến tìm ta, chính là lúc giang hồ nội loạn. Võ lâm minh cần phải tuyển cử tân minh chủ, có gia tộc muốn thừa cơ xáo bài, lập lại bảng Kim Các, bên trong bao gồm có Hoài Môn Sơn, thế lực mới sẽ không cam chịu bị đại gia tộc lâu đời đè trên đỉnh đầu."
Gia tộc của người đó vì thế mà bị liên lụy, cả nhà chết oan, y đến tìm ta giúp đỡ, muốn ta giúp đỡ giải quyết việc khó." Tần Lam Chi dịu dàng nhìn Tạ Dụ Lan ngồi khoanh chân trên tảng đá, duỗi tay gạt sợi tóc gạt sợi tóc bên tai y, "Vốn dĩ ta không muốn nhận, nhưng y vô cùng kiên trì, vừa lúc giúp ta một chuyện lớn"
"Chuyện gì?"
"Hung thủ hại cả nhà y, hợp sức với mấy nhà khác, vu oan hãm hại Vạn Hác Cung. Vốn dĩ ta cũng không muốn quản chuyện này, nhưng lần đó bọn họ muốn nhân cơ hộ xáo bài, tiện thể chọn ra người thích hợp nhất lên làm minh chủ võ lâm, một mũi tên trúng hai đích, chuyện này ắt đã định sẵn. Bọn họ phái người mai phục vào núi, suýt chút nữa đã cuốn theo người dân vô tội của trấn Quất Đài. May mà có y nhắc nhở và âm thầm giúp đỡ, nhờ vậy mà người dân trấn Quất Đài mới tránh khỏi kiếp nạn này."
Tần Lam Chi tự tin rằng, Vạn Hác Cung sẽ không dễ dàng bị vây quét, nhưng vì chuyện này mà liên lụy đến người dân vô tội, hắn thực sự không muốn xảy ra chuyện đó. Với bên ngoài, người dân chết thảm, chẳng qua chỉ là hắt thêm một thùng nước bẩn vào Vạn Hác Cung, người ngoài phẫn nộ cũng được, ồn ào đòi Vạn Hác Cung phải đền tội cũng chẳng sao, nhưng những sinh mạng vô tội ấy chẳng thể cứu về được nữa.
"Y đã giúp ta chuyện này, nên ta đồng ý giúp y tra án." Tần Lam Chi nói, "Chờ khi bắt được hung thủ, theo quy tắc của giang hồ khiến đối phương trả giá đắt, những tưởng chuyện này đã kết thúc, nào biết rằng....:
Tần Lam Chi không kìm được mà nắm chặt lấy tay Tạ Dụ Lan, Tạ Dụ Lan kêu đau một tiếng, Tần Lam Chi mới tỉnh táo lại, áy náy xoa ngón tay Tạ Dụ Lan nói: "Chưa qua được mấy năm, thê tử của hung thủ dẫn con nhỏ và mẹ già lên Vạn Hác Cung báo thù."
Vì chỉ là người già, phụ nữ và trẻ em, nên người của Vạn Hác Cung nới lỏng phòng bị. Hôm đó Tần Lam Chi bị dụ ra khỏi núi, chỉ có Tạ Dụ Lan và Tiểu Nguyệt Nhi đón khách, đầu tiên đối phương nói lời xin lỗi, ôm ngực khóc lóc thảm thiết, còn mang đến không ít lễ vật.
Bởi vì có lời riêng tư muốn nói, đồng thời Tạ Dụ Lan cũng không muốn bọn họ lúng túng trước mặt người ngoài, liền kêu Tiểu Nguyệt Nhi dẫn người lui xuống, trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Không người nào biết rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nguyệt Nhi dẫn ám vệ đợi ở bên ngoài, không dám đi xa, lúc nghe thấy tiếng lạ liền dẫn người xông vào, Tạ Dụ Lan đã ngã xuống vũng máu
Đứa trẻ tên A Mãn đó, chẳng qua chỉ mới mười mấy tuổi đầu, mặt mày dữ tợn, trong tay cầm dao, trên mũi dao ấy vẫn còn đang nhỏ máu. Bà lão bên cạnh liên mồm mắng chửi, từng câu từng chữ đều là lời nguyền rủa, kêu gào muốn Tạ Dụ Lan và Vạn Hác Cung chết không được tử tế.
Mà nữ nhân tên Thục Cầm ấy lại bình tĩnh mỉm cười, chỉ nói một câu: "Không giết được họ Tần, vậy thì cho hắn nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu."
Dứt lời, ả nắm chặt dao găm dứt khoát tự sát, bà lão và đứa trẻ đó cũng đồng loại tự sát theo. Đứa trẻ đó trước khi chết còn trừng mắt nhìn người ngoài cửa, bởi vì quá mức căm thù mà cắn chặt lưỡi đứt làm đôi.
Hết thảy chỉ diễn ra trong chớp mắt, Tiểu Nguyệt Nhi chẳng có tâm trí đâu mà quản mấy người đó, cuống quýt chạy đến xem vết thương của Tạ Dụ Lan. Nhìn thấy vùng bụng của y bị đâm một nhát, đâm rất sâu, may mắn thay hắn tránh được chỗ hiểm, nhưng lúc ngã xuống phần đầu lại bị đập vào chân bàn, sau đầu bị đụng thủng, máu chảy không ngừng.
Ba ngày ba đêm, mạng của Tạ Dụ Lan mới giành giật về được.
Tần Lan Chi không ngủ nghỉ canh dữ bên cạnh y, nắm chặt tay của người mình yêu, chưa từng nới lỏng dù chỉ là giây lát.
Vết thương dần dần bình phục, mà Tạ Dụ Lan vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Từng tốp đại phu được mời đến, kết quả chẩn đoán không khác nhau là bao -- mất máu quá nhiều, đầu còn bị trọng thương, có thể cứu mạng về đã là may mắn, khi nào tỉnh lại thì.....chuyện này, khó nói.
Khi đó Tần Lam Chi cũng từng mời thần y, nhưng thần y xuất thần nhập quỷ, bỏ ra nhiều thời gian cũng không tìm được, Tạ Dụ Lan hôn mê nửa tháng, cuối cùng cũng tỉnh.
Y gầy đi rất nhiều, lúc mới tỉnh còn gọi tên được, Tần Lam Chi tựa hồ như là rơi nước mắt ôm chặt lấy y. Nhưng đến ngày thứ hai mở mắt ra, y có hiện tượng mất trí nhớ.
Lúc vừa mới bắt đầu y thậm chí còn quay về thời thơ ấu, khóc nháo không dứt, đòi cha đòi mẹ, còn nhớ y bám víu cha ở trước cửa đòi ông mua kẹo đường hình người về cho y.
Mọi người sắp điên với y luôn rồi, thậm chí chỉ sau một đêm mà Tần Lam Chi có thêm vài sợi tóc trắng.
Nhưng rất nhanh, y lại bắt đầu 'lớn lên'. Kí ức chuyển đến thời thiếu niên, rồi đến thanh niên, sau đó lại bắt đầu chọn tính cách cho kí ức, một khi nhớ đến một số chuyện của Tạ gia, lại bắt đầu đổi thân phận, giống như đang chạy trốn gì đó.
Nói đến đây, Tần Lam Chi trở nên im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Người lúc này, chính là đến để thay Thục Cầm và A Mãn nói lời xin lỗi. Đó là.....con dâu và cháu trai của hắn."
"Bọn họ chết rồi sao?"
"Chết rồi."
Tạ Dụ Lan thở dài một hơi, duỗi tay sờ sờ đầu Tần Lam Chi: "Đây không phải là lỗi của ngươi."
"Ta biết"
"Người vừa nãy.....hắn đến để xin lỗi mà, tại sao không gặp hắn? Có phải ngươi sợ hắn cũng dùng thủ đoạn đó không?"
"Ta không sợ hắn." Tần Lam Chi nói, "Nhưng ta hận hắn. Người ta yêu nhất không thù không oán với cả nhà hắn, nhưng lại bị người nhà hắn hãm hại đến nông nỗi này. Hắn không phải đến để xin lỗi, hắn chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình. Hắn là minh chủ võ lâm, lưng mang đại nghĩa, người nhà như thế, khiến hắn phải chịu nhiều lời bàn tán, hắn muốn chuộc tội, nhưng tội này hắn chuộc không nổi, chỉ vọng tưởng đương sự tha thứ cho hắn, nhận lời xin lỗi của hắn, trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, với bên ngoài, hắn cũng có thể thẳng lưng hơi một chút."
"Dựa vào cái gì?" Trong mắt Tần Lam Chi lóe lên sát khí, dường như là nghiến răng nói, "Kiếp này của hắn đừng mong ngẩng đầu lên. Sẽ chẳng có ai tha thứ cho hắn."
Tạ Dụ Lan đã nghe hiểu, y không có cảm giác gì với câu chuyện này, nhưng y đau lòng người trước mắt.
"Những người khác, ta cũng không thèm quản." Tạ Dụ Lan nói, "Nhưng từ nay trở đi ngươi ta cùng đường, ngươi còn giúp ta bắt thứ xảo quyệt đó, ta cũng không thể coi như không thấy chuyện của ngươi."
Tạ Dụ Lan dịu giọng xuống: "Chuyện đã đến nước này, băn khoăn chuyện cũ cũng vô ích. Ta hy vọng ngươi có thể vui vẻ."
Tim Tần Lam Chi lỡ một nhịp, kéo người đang ngồi trên phiến đá xuống, thuận thế ôm vào lòng: "Thật không? ngươi hi vọng ta vui vẻ sao?"
"Đương nhiên." Tạ Dụ Lan gật đầu, bản thân còn chưa phát hiện mình theo thói quen ôm chặt bả vai của nam nhân, "Đời người ngắn ngủi, đừng nên chìm đắm trong quá khứ, phải nhìn về phía trước."
"Nhưng cũng có câu, quên đi quá khứ, khác nào phản bội."
"Không phải quên đi." Tạ Dụ Lan nhìn vào mắt nam nhân, giống như lần đầu tiên cảm thấy mắt của phàm nhân này rất đẹp, sâu thẳm mê người, ẩn giấu sự thâm tình khiến người khác không tài nào hiểu rõ, lông mi cũng rất dài, đường nét cũng thập phần anh tuấn, mang theo cảm giác gợi cảm không thể kể rõ, "Ý ta là, thừa nhận chuyện cũ đã không thể thay đổi, ngươi phải mang theo nó tiếp tục tiến về phía trước. Tuy thống khổ, nhưng không được dừng chân tại chỗ, điều đó đối với ngươi không có lợi. Chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, nhất định sẽ gặp được chuyện tốt. Những đau khổ trong quá khứ ấy sẽ không chỉ còn có đau khổ nữa, nhất định sẽ giúp ngươi thu hoạch được điều gì đó.
"Nói dối." Tần Lam Chi dịch vào gần, giữa hai người chỉ còn lại hơi thở của đối phương, âm thanh của hắn bỗng chốc trầm xuống, tựa như phát ra từ trong cổ họng, "Thương hại chính là thương hại, không vượt qua được chính là không vượt qua được. Sẽ chẳng thu được thứ gì từ trong quá khứ đau khổ của ngươi, chỉ khi ngươi đủ cường đại, mới có thể mở ra con đường mới."
Hắn hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào bờ môi hồng hào của Tạ Dụ Lan: "Nếu đau khổ có thể khiến ngươi có được điều gì đó, vậy bao nhiêu năm nay, ngươi chẳng bao giờ có thể thoát ra khỏi nó?"
Tạ Dụ Lan sững sờ, giây phút đó y cảm nhận được đối phương dường như đang đối thoại với linh hồn của mình. Mà linh hồn của bản thân, cũng vì thế mà hơi run rẩy, kèm theo cơn đau đầu của y bắt đầu kéo đến.
Chỉ là chưa kịp khôi phục, y đã bị Tần Lam Chi giữ đầu hôn.
Mở đầu chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã tách ra, Tần Lam Chi dùng chóp mũi đụng y, âm thanh trầm thấp: "Ta muốn vui vẻ một chút, cho nên tiên sinh à, an ủi ta một chút được không? Đây cũng là một cách để nhập hồng trần."
"Đợi....."
Tạ Dụ Lan còn chưa kịp từ chối đã bị Tần Lam Chi giữ chặt hai cổ tay. Sức lực của hắn rất lớn, Tạ Dụ Lan vùng không ra, lúc lại bị giữ chặt hôn, sự dịu dàng đó biến thành dây dưa triền miên, kèm theo sau đó là d.ục v.ọng nồng đậm, giống như sắp khuấy động đất trời, xâm nhậm vào cảm quan của Tạ Dụ Lan.
Đầu lưỡi quấn quanh, bị tàn nhẫn hút trở về. Tạ Dụ Lan chơi trốn tìm với hắn, nhưng có trốn thế nào cũng trốn không thoát.
Từng hồi r.ên rỉ phát ra từ trong cổ họng y bất tri bất giác biến thành từng tiếng nỉ non dễ chịu, hai tay kháng cự cũng vô lực thả xuống, ngoan ngoãn bị nam nhân ôm chặt, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Lúc tỉnh táo lại, y đã mất hết sức lực dựa vào lòng nam nhân, hơi thở dồn dập khiến y hơi khó thở, Tần Lam Chi hôn đỉnh đầu y một cái, ôm y hỏi: "Còn ổn không?"
"....." Không ổn lắm.
Tạ Dụ Lan vô thức li.ếm môi dưới, bị nam nhân nắm lấy cằm, trong mắt đối phương ẩn giấu ngọn lửa tối: "Đừng kích động ta."
"....."
Giờ phút này Tạ Dụ Lan đột nhiên hiểu ra, đỏ rực từ mặt tới cổ.
Y nắm chặt quần áo của nam nhân, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt trong ngực đối phương, chẳng khác gì bản thân mình.
Thì ra không chỉ mỗi mình hoảng loạn, căng thẳng như vậy.
Cách nói này khiến y cảm thấy vui vẻ, y nhìn mặt của phàm nhân trước mắt, đột nhiên cảm thấy.....dường như thế gian này cũng rất tốt.