Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 49

Sau khi quay về núi, Tạ Dụ Lan đã phục hồi khá nhiều, chỉ là vẫn cần dùng thuốc thêm một đoạn thời gian, từ từ điều dưỡng thân thể.

Cũng vì nội thương lúc trước chưa lành, thân thể hiện giờ còn suy nhược hơn trước đây, Tần Lam Chi dứt khoát coi y như con ngươi của mình, theo ngay phía sau mọi lúc mọi nơi, không rời nửa khắc.

Hoa Tam đang tham gia tuyển cử minh chủ võ lâm thì nhận được tin tốt, đặc biệt mua những đặc sản và đồ chơi thú vị ở đó để người của Vạn Hác Cung mang về, trong đó còn có một bức thư, viết rõ ràng những chuyện xảy ra gần đây trong liêm minh võ lâm.

Tạ Dụ Lan say sưa đọc, phanh áo nằm trên ghế nằm dưới cửa sổ, vừa ăn đồ ăn vặt của Hoa Tam gửi về, vừa vui tươi hớn hở.

Tần Lam Chi khoanh chân ngồi đối diện y, đang xếp lại cờ trên bàn, nghe được tiếng thì không vui nhìn y một cái, vứt quân cờ trong tay xuống bàn, nói: "Có chuyện gì mà buồn cười thế? Không thèm để ý đến ta nữa luôn?"

"Không ngờ Tưởng gia lại có thể đưa ra đề nghị, nếu đánh đổ Vạn Hác Cung, thì địa bàn của núi Vạn Hác và trấn Quất Đài sẽ chia cho những người tham gia. Có vài đại gia tộc động lòng, muốn mở rộng phân đà hoặc là xây dựng đài quan sát ở trấn Quất Đài, vậy nên nội bộ của bọn họ nổi lên tranh chấp, không ai chịu ai, sau nhiều lần đánh nhau ở nơi công cộng đã triệt để trở mặt."

Tạ Dụ Lan đặt lá thư xuống, ngước mắt nhìn Tần Lam Chi: "Người như Tưởng Lôi Trạch, cái khác thì không nhắc, bụng dạ quả thực là rất sâu. Hắn biết không thể đánh đổ được Vạn Hác Cung, nên đã lợi dụng Vạn Hác Cung để khơi mào tranh chấp của các đại gia tộc, quậy càng loạn càng tốt, như vậy sẽ chẳng còn quấn lấy chuyện của Tưởng gia nữa."

Một khi các đại gia tộc tự loạn thành một nồi cám heo, cộng thêm những thế lực mới, môn phái mới quạt gió thổi lửa ở bên trong, loạn hết vào với nhau, không chừng đến lúc đó Tưởng gia còn có thể mở thêm một con đường sống, cho dù địa vị không còn như trước, nhưng đệ tử Tưởng gia cũng sẽ không đến nỗi hoàn toàn bị cô lập ra khỏi liên minh võ lâm. Như người ta thường nói, lạc đà gầy chết còn lớn hơn ngựa, mọi người cùng loạn, người quen của người quen chính là bạn bè, vẫn sẽ có người quay đầu lợi dụng Tưởng gia -- lúc này không cần biết là lợi dụng hay bị lợi dụng, cũng sẽ tốt hơn bị mọi người cô lập.

Không thể không nói, vì những đệ tử của Tưởng gia, Tưởng Lôi Trạch đã không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Tần Lam Chi hừ lạnh: "Ván cờ của hắn có tốt đến đâu, giang hồ chung quy vẫn lấy mạnh làm chủ. Đợi Hoa Tam lấy được chức võ lâm minh chủ, ngày tháng tốt đẹp của Tưởng gia cũng nên kết thúc rồi."

Tạ Dụ Lan hơi lo lắng: "Liên minh võ lâm có thực sự sẽ chấp nhận Hoa Tam không?"

"Quy tắc giang hồ, người nào thắng thì chính là người đó. Từ trước đến giờ không có kiểu nói ma giáo không được tham gia." Tần Lam Chi nói, "Cho dù bọn họ không chấp nhận, có Vạn Hác Cung chống lưng cho Hoa Tam, cũng chẳng có người nào dám náo động."

Tạ Dụ Lan biết Tần Lam Chi tự có chuẩn bị, nhưng vẫn không hết lo, nghĩ một hồi lại thấy buồn cười: "Giành tới giành lui, nếu cuối cùng Hoa Tam thực sự ngồi vào vị trí minh chủ võ lâm, thì đây cũng coi như là một vở kịch hay."

Tần Lam Chi không đáp, tầm mắt u ám quét qua y phục đang mở rộng của Tạ Dụ Lan, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra trước mắt. Tạ tam công tử vốn dè dặt, nho nhã ấy, sau khi trải qua chuyện mất trí nhớ lại cởi mở hơn một chút, một chân còn thản nhiên gác lên chân Tần Lam Chi, thi thoảng lại cọ một cái, khiến Tần Lam Chi muốn động cũng không dám động.

Đường đường là Tần giáo chủ lại giống như một chú mèo lớn bị nắm chặt gáy, cái đuôi vung qua vung lại, ánh mắt phát xanh, nhưng vẫn không dám cắn.

Bởi vì Tuyên Úy đã nói, thân thể Tạ Dụ Lan cần điều dưỡng, không thể dày vò.

Tuyên Úy còn kê đơn -- chuyện phòng the mỗi tháng một lần là đủ rồi.

Tưởng chừng như lấy mất nửa cái mạng của Tần Lam Chi.

Tần Lam Chi bất lực ôm lấy một chân của vợ, men theo bắp chân sờ thẳng lên trên. Tuy bây giờ thời tiết đã lạnh, nhưng trong nhà trúc có đốt một chậu than, bên ngoài cửa sổ che lại bằng tấm vải lông, gió không lọt được, nhiệt độ trong phòng khá cao, cho nên Tạ Dụ Lan thấy nóng, trực tiếp nới lỏng y phục để chân trần nằm ở ghế nằm. Bàn chân như được điêu khắc từ bạch ngọc, trên mỗi đầu ngón chân điểm màu hồng phấn, bị sờ một cái là cuộn tròn lại, rơi vào trong mắt Tần Lam Chi khỏi phải nói cũng biết đáng yêu đến mức nào.

Tạ Dụ Lan dụi mắt nhìn nam nhân, cũng không trốn tránh, thực ra thì y cũng muốn làm chút gì đó, nhưng thần y không cho phép bọn họ lăn lộn, Tần Lam Chi nín nhịn không dám xuống tay, y cũng ngại mở miệng.

Dù có nhớ lại chuyện cũ, cũng đã buông thả hơn lúc trước rất nhiều, nhưng sâu trong bản chất vẫn còn chút tiết chế.

Nhưng cho dù y không mở miệng, cũng sẽ còn cách khác.

Tạ Dụ Lan âm thầm nảy ra một ý xấu, hơi cong khóe môi, y đụng nhẹ vào bắp chân, cũng không biết là vô tình hay cố ý, ngón chân cọ vào Tần Lam Chi, cơ bắp cả người Tần Lam Chi cứng lại, giương mắt nhìn y, y lại vờ như không biết gì, cúi đầu tiếp tục đọc thư.

Chỉ có hàng mi hơi run rẩy và vì vô thức dùng lực, một góc lá thư bị nắm chặt đến nhăn nhúm, mới tiết lộ được một chút tâm tư nhỏ bé không ai hay biết của y.

Lúc này, Tạ Dụ Lan lại bùi ngùi nhớ về quãng thời gian mình mất trí nhớ -- sủng phi tốt biết bao, muốn làm gì thì làm, cũng là lúc y buông thả bản thân mình nhất.

Bây giờ nhớ lại, tuy rằng rất lúng túng xấu hổ, nhưng cũng rất sảng khoái. Có lẽ vì có thể bộc lộ hết tất cả cảm xúc của mình ra bên ngoài, còn được người mình yêu đón nhận, không gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này nữa.

Hơi thở của Tần Lam Chi hơi dồn dập, nhìn người nằm trên ghế không chớp mắt, cái tay bên dưới lại không thành thật, men theo cẳng chân sờ thẳng lên trên, hình như gặp phải trở ngại, xắn quần lên, sau đó lại giật lưng quần ra.

Cẳng chân của Tạ Dụ Lan trắng nõn thẳng tắp, vì được chăm sóc kỹ, không thường gặp ánh sáng mặt trời nên trông căng bóng láng mịn. Tần Lam Chi dùng ngón tay ấn xuống, lập tức hiện ra một hết hằn nông, dùng sức thêm một chút là sẽ xuất hiện màu hồng phấn trên lớp da, khơi dậy lên d.ục v.ọng ức hiếp trong lòng người khác.

Tạ Dụ Lan rên một tiếng, ngước mắt lên từ sau bức thư, ra vẻ bất mãn nói: "Dừng lại đúng lúc đấy nhé."

Tần Lam Chi ờ một tiếng cho có lệ, cũng chẳng biết có lọt tai không, nơi ngón tay lướt qua để lại những làn sóng nóng bỏng, Tạ Dụ Lan hơi hé miệng, nhẹ nhàng hà hơi, thân thể vô thức nghiêng ra phía sau.

Ngón tay linh hoạt của nam nhân như đang nhảy múa trên da thịt, khơi lên ngọn lửa d.ục v.ọng.

Cảm xúc không thể kiềm chế chỉ có thể giải tỏa một chút trong nụ hôn. Tần Lam Chi vừa mạnh mẽ vừa hung ác cắn môi Tạ Dụ Lan, đầu lưỡi quấn quýt không rời, lúc trao đổi không khí cũng không tách khỏi đối phương, chỉ biết say sưa mổ hôn xuống khóe miệng, rồi lại cằm, một tay để phía sau eo Tạ Dụ Lan nhẹ nhàng xoa bóp.

Tính từ lần trước, cũng đã trôi qua hơn nửa tháng rồi.

Tạ Dụ Lan đ.ộng t.ình, vòng tay qua cổ nam nhân, kéo nhẹ một lọn tóc.

Động tác nhỏ này như thể đang tuyên bố d.ục v.ọng chiếm hữu và h.am m.uốn kiểm soát, khiến lồng ng.ực Tần Lam Chi bốc lên một đám lửa dữ dội, như muốn thiêu hủy cả bản thân hắn lẫn người yêu.

Trong mắt hai người đều mang theo sự h.am m.uốn, khi ánh mắt chạm nhau, dường như chỉ cần dùng ánh mắt thôi cũng có thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

Tần Lam Chi bật ra hơi nóng, hỏi: "Không làm đến bước cuối, được không?"

Tạ Dụ Lan mím môi, sống lưng mềm nhũn, lí nhí nói: "Bị Tuyên đại phu biết được thì phải làm sao?"

"Vậy thì không để ông ta biết." Tần Lam Chi dỗ y, "Ngoan....."

Hắn khó chịu đến mức đau đớn, thái dương còn nổi cả gân xanh, nhẹ nhàng cắn môi Tạ Dụ Lan, thương lượng cùng y: "Ta nhẹ một chút...."

Tạ Dụ Lan cười thầm trong lòng, yêu chết cái dáng vẻ tha thiết của Tần Lam Chi lúc thèm muốn y.

Y ra làm bộ do dự, đối phương đã bất chấp sáp đến, thuận miệng nói: "Ái phi, bản vương nhịn không nổi rổi, còn nhịn nữa là có chuyện đấy."

Tạ Dụ Lan sững lại, cười ha ha ra tiếng, đôi mắt cong lại như trăng lưỡi liềm, đuôi mắt phiếm đỏ dần lan ra, là lúc cảm xúc kích động nhất.

Thắt lưng rơi xuống đất, ghế nằm bị đẩy ra, bàn cờ bị lật giữa mớ hỗn độn, quân cờ rơi xuống đất, trắng đen lẫn lộn vào nhau không phân hai bên.

Giữa hơi thở hỗn loạn, Tạ Dụ Lan đột nhiên phát hiện ra niềm vui của 'trò chơi' này. Đeo lên một chiếc mặt nạ ngụy trang, có vẻ như càng trở nên kí.ch th.ích hơn, thế là y nỉ non ở bên tai Tần Lam Chi: "Đại vương....."

Tần Lam Chi lập tức sững lại, trong mắt nổi lên mạch máu, cơ bắp trên tay căng cứng lồi lên, không nhịn được cắn Tạ Dụ Lan một miếng.

"Đừng quyến rũ ta!" Tần Lam Chi hiếm khi thảm hại như vậy, khiến Tạ Dụ Lan càng trở nên thích thú. Câu đầu tiên còn hơi lúng túng, nhưng lời nói ra rồi lại cảm thấy vô cùng thú vị, thế là càng lúc càng to gan.

"Không hổ là đại vương....."

"Em!"

"Đại vương, thích ta gọi huynh như vậy à?

"......"

Tần Lam Chi nổi máu lên, tất cả lý trí bể nát hết, đã nói là sẽ không làm đến bước cuối cùng, sau khi kết thúc lần đầu tiên, Tạ Dụ Lan còn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn lật lại đè lên trên giường, dày vò tới nỗi sắp khóc.

Đương nhiên, cuối cùng thì tin tức vẫn truyền đến lỗ tai Tuyên Úy.

Ngày hôm sau, Tuyên Úy mang theo khí thế bừng bừng xông đến trước căn nhà trúc, đứng ở ngoài tức giận nói: "Nghe lời thầy thuốc, nghe lời thầy thuốc! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi?! Các ngươi làm sao thế hả?! Cho rằng nhặt về được cái mạng này là không cần quan tâm rồi à? Tần giáo chủ! Nếu ngươi không nhịn được, thì ta không ngại kê thuốc cho ngươi đâu!"

Tần Lam Chi: "....."

Tần Lam Chi khó có được một lần bị người ta hét vào mặt như thế này, nhưng bản thân cũng tự biết hổ thẹn không dám hó hé, chỉ thò đầu qua cửa sổ hỏi: "Thuốc gì?"

"Thuốc. không. giơ!"

Tần Lam Chi hít vào một ngụm: "......" Thần y, ông cũng độc ác quá rồi đấy.

Tạ Dụ Lan đang nằm trong chăn đệm lật người lại, ngủ mê mang, trên vai và trên xương quai xanh còn lộ ra vết cắn.

Y mơ hồ nghe thấy Tần Lam Chi trầm giọng giải thích với Tuyên Úy, có vẻ tính nói đạo lý, nhưng Tuyên Úy đã tức tới nỗi đỉnh đầu bốc khói rồi, cứ trong vòng ba câu là lại nhắc đến việc kê thuốc. Tạ Dụ Lan cũng là lần đầu tiên nghe thấy khi Tần Lam Chi đối đầu với người khác lại rơi vào thế hạ phong, cảm thấy buồn cười, nhưng vì quá kiệt sức nên không thể tỉnh dậy nổi, rất nhanh sau đó đã rơi vào giấc ngủ lần nữa, trong mơ cũng thấy cảnh Tần Lam Chi bị Tuyên Úy đuổi đánh túi bụi, y không kìm được vui vẻ mà cong khóe miệng.

Tần Lam Chi vất vả lắm mới tống cổ được thần y đi chỗ khác, vừa quay đầu lại đã thấy vợ mình đang ngủ với nét mặt vui vẻ.

Hắn nhướng mày đầy nghi hoặc, lại cảm thấy đáng yêu, duỗi tay sờ má vợ: "Mơ thấy gì rồi, vui thế cơ à?"

Đương nhiên Tạ Dụ Lan không trả lời hắn.

Tần Lam Chi nhìn hồi lâu, cúi đầu dịu dàng thì thầm bên tai đối phương: "Ái phi, chỉ được mơ thấy ta thôi."

"Ưm....." Tạ Dụ Lan dụi mặt vào gối đầu, Tần Lam Chi liền lên giường ôm lấy y, cùng ngủ thêm một giấc.

Đã là đầu xuân, nhưng tuyết trên núi Vạn Hác vẫn chưa tan hết, lần này còn rơi thêm một trận tuyết nhỏ. Đợi khi Tạ Dụ Lan ngủ dậy sẽ nhìn thấy một vùng trắng xóa ở bên ngoài. Trên mái hiên, trên cây sẽ được phủ một lớp tuyết dày, Tiểu Nguyệt Nhi sẽ mang tuyết về hầm lê, bỏ thêm vài cục đường và kỷ tử, đó là một trong những món ăn vặt mà Tạ Dụ Lan thích nhất.

Lão Lục, lão Thất và mọi người vẫn ở giáo trường luyện võ, đợi khi tuyết rơi dày là lại như những đứa trẻ chơi trò ném tuyết.

Trong những năm ấy, Tạ Dụ Lan cũng chơi hết mình với bọn họ, ngoài mặt Tần Lam Chi tỏ ra không có hứng thú, nhưng lại nhân lúc xung quanh không có người, lén lút đắp một người tuyết, dùng cà rốt làm mũi, sau đó lại dùng lá khô và lông thú làm mũ, đặt ở trên bàn đọc sách của Tạ Dụ Lan, xong rồi thì coi như không có chuyện gì đợi vợ về khen hắn.

Hiện tại, tất cả đều giống như trước đây, dường như chẳng có gì khác biệt, nhưng lại như có gì đó khác một chút.

Tần Lam Chi mang theo chút chờ mong mà nghĩ: Đợi Dụ Lan ngủ dậy, hắn lại làm thêm một người tuyết mới, đặt ở dưới cửa sổ. Y nhất định sẽ rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment