Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 51

Ngày về đến kinh thành, Tạ Dụ Lan thấy hơi lo sợ.

Từ ngày kết liễu hung thủ, sau khi y theo Tần Lam Chi về núi Vạn Hác, đó giờ vẫn chưa từng xuống núi lần nào, về sau lại gặp chuyện người của Tưởng gia phục thù, ngu si đần độn hết mấy tháng trời, suýt nữa mất luôn cả mạng. Bây giờ quay về lần nữa, thậm chí còn xuất hiện một loại ảo giác như thể đã qua một kiếp người.

Trạch viện bị thiêu hủy của Tạ gia vẫn ở chỗ cũ, Tần Lam Chi đã phái người đến canh giữ, xung quanh không có người nào dám đến quấy nhiễu.

Mấy năm không thấy, trạch viện trong kí ức đã không nhìn ra dáng vẻ vốn có nữa rồi, biển hiệu bị khói hun đen, dưới mái hiên mọc đầy có dại cao đến tận đầu gối, nước trong ao đã cạn khô, xương cá rải rác dưới đáy ao khô cạn, bị chim chóc, mèo hoang gặm xé vương vãi.

Sân bên cửa sau từng là nơi xác chết nằm la liệt, máu chảy thành vũng, giờ đây, cửa bếp mở toang, trên đất trông như vẫn còn vết máu nâu không thể tẩy rửa, bị bụi bặm che phủ, chỉ còn lại dấu vết của các loài động vật hoang dã nhỏ thỉnh thoảng ghé thăm.

Dưới cây xà trong nhà bếp, thậm chí còn có mấy cái tổ của chim yến.

Tầm Lam Chi đi cùng Tạ Dụ Lan nhìn từng chỗ, đến nơi ở của mấy huynh đệ, Tạ Dụ Lan muốn đẩy cửa vào, nhưng lại chần chừ.

Tần Lam Chi nắm tay y: "Đừng sợ, ta đi cùng em."

Tạ Dụ Lan mím môi, ngón tay hơi run rẩy, nhắm mắt lại: "Ta không sợ, chỉ là ta....."

"Ta biết." Tần Lam Chi gật đầu. "Chỉ là do em không biết phải đối mặt như thế nào."

Tạ Dụ Lan quay đầu lại, đối mặt với nam nhân, cười khổ: "Huynh biết?"

"Nếu đến bây giờ rồi mà còn không hiểu, vậy ta không xứng ở bên em rồi."

"Nói linh tinh." Tạ Dụ Lan nhẹ nhàng móc ngón tay của Tần Lam Chi, nhẹ giọng nói: "Lúc trước là do ta không chịu nói với huynh, huynh cũng đâu phải con giun trong bụng ta, làm sao mà biết được chứ? Đó không phải vấn đề của huynh."

"Sau này đừng giấu ta thêm bất kỳ chuyện gì nữa." Trong mắt Tần Lam Chi mang theo sự than vãn, kéo eo của người yêu lại, đặt một nụ hôn lên trán, như là đang an ủi, lại vừa như đang thương xót, "Cho dù ta không giúp được gì, có thể nghe em giãi bày tâm sự, chia sẻ một phần sầu muộn với em cũng được."

Tạ Dụ Lan gật đầu, mỉm cười: "Ừ."

Nói vài câu với Tần Lam Chi, tâm trạng của y bình phục khá nhiều. Tuy rằng y từng là một kẻ nhát gan, chỉ biết núp sau lưng Tần Lam Chi, nhưng hung thủ đã đền tội, Tưởng gia đã như mặt trời lặn về núi tây, sau khi Tưởng Lôi Trạch rời khỏi chức minh chủ võ lâm, bị mọi người hạ bệ, muốn vực dậy lại càng thêm khó khăn. Giờ đây, y trở về trùng kiến Tạ gia, suy cho cùng là để bù đắp một chút hổ thẹn và tự trách.

Trục cửa cũ kỹ lỏng lẻo. Đẩy một cái liền phát ra tiếng kêu cót két chói tai, khi cửa lớn trạch viện chậm rãi mở ra, những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên: Tạ Dụ Lan như nhìn thấy mình của thời niên thiếu, chạy ra chạy vào theo sau các ca ca, vì nghịch ngợm nên bị phụ thân trách phạt, rồi uất ức được mẫu thân ôm vào lòng dỗ, còn có lão quản gia và các sư huynh đệ khác.....

Cái sân lớn như vậy đã bị cỏ dại úa vàng lấp đầy, con đường lát đã cũng chẳng thấy đâu.

Hoa dại um tùm, hoa bìm bìm trong góc quấn lên trên, quấn đầy trên góc tường và xà nhà. Giàn nho lúc trước dựng cùng người nhà đã đổ, chỗ ấy đã mọc ra những cây hoa trắng không biết tên, cánh hoa to tròn, từng lớp chồng lên nhau rực rỡ, đón gió khẽ lay, như đang mỉm cười chào đón y quay trở về nhà.

Chẳng hiểu tại sao sân sau lại mọc ra một bãi dưa hấu, miệng giếng bị dây leo che lấp, trong lu nước mọc đầy rêu, một cái lu trong số đó còn có tổ của động vật nhỏ.

Phòng ốc bị cháy gần hết, một nửa thì cũ kỹ, hoang tàn, nửa còn lại như vẫn còn giữ lại dấu vết của thời gian đã qua, chỉ có lớp sơn tường hơi bong tróc, cột nhà, khung cửa sổ vẫn giữ nguyên hình dáng xưa, ngay cả chiếc chuông gió treo dưới cửa sổ cũng không thay đổi.

Chỉ là, chuông gió đã ngừng kêu từ lâu, bị gió kéo quay vòng, trầm mặc yên tĩnh.

Tạ Dụ Lan đi qua phòng ngủ và thư phòng, mỗi một nơi đều như in dấu vết của quá khứ, nhưng lại trở nên vô cùng xa lạ.

Những bức tranh thư pháp còn lành lặn, đồ gốm cổ quý giá đã được Tạ Dụ Lan mang đến Vạn Hác Cung từ lâu, nơi này trống vắng đìu hiu, cũng không còn sót lại thứ gì.

Tạ Dụ Lan ngồi trên khung cửa sổ, hơi nghiêng về phía sau, Tần Lam Chi đứng bên ngoài cửa sổ, đỡ lấy bả vai y, để mặc đối phương tùy ý dựa vào lòng mình: "Còn ổn không?"

"Ừ."

Thực ra cũng không buồn như trong tưởng tượng nữa, thời gian dần dần chôn vùi tất cả, nhưng cũng thúc đẩy sự sống mới trỗi dậy -- cây cối trong sân đã cao lớn hơn rất nhiều, bao nhiêu năm nay không có người cắt tỉa, chạc cây mọc ra lung tung, che trời lấp đất, không ngờ lại tạo nên một vẻ đẹp sâu lắng.

Dù là nhà cũ, những người bạn trong quá khứ hay bất cứ điều gì khác, ngay cả những chuyện hỗn loạn trong giang hồ, tất cả đều đang tiếp tục tiến lên. Những kỳ nhân dị sự trong giang hồ không ngừng thay đổi, những câu chuyện trong quán trà cũng không còn là những câu chuyện ban đầu, quán cháo của Lưu gia ngày càng tấp nập, Tiểu Nguyệt Nhi đã tìm được cha, và những bí mật mà y giấu giếm cũng đã bị Tần Lam Chi biết được.

Mọi thứ đang dần thay đối, chỉ có bản thân mình cố chấp tự đi theo lối suy nghĩ riêng, cuối cùng bị chôn vùi trong quá khứ, không thể lật mình.

Y cũng nên học cách tiến về phía trước rồi.

"Đi thôi." Tạ Dụ Lan nắm chặt tay Tần Lam Chi, nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài.

Tần Lam Chi nhướng mày: "Không đi xem những chỗ khác nữa à?"

"Không xem nữa."

Bọn họ đến từ đường của Tạ gia, thắp nén hương rồi hành lễ.

Tạ Dụ Lan quỳ trên bồ đoàn, giới thiệu Tần Lam Chi với mọi người trong nhà, lúc y nói chuyện vẫn luôn mang theo ý cười nhạt, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, Tần Lam Chi chăm chú nhìn y, trong lòng hiểu rõ, lần này đối phương đã thực sự thoát ra rồi.

Về sau, Tần Lam Chi giúp Tạ Dụ Lan trùng kiến trạch viện nhà họ Tạ, cố gắng giữ nguyên kiểu dáng ban đầu tiến hành tu sửa quy mô lớn. Tạ gia náo nhiệt trở lại, người trong kinh thành bàn tán: Chẳng biết sau lần này Tạ Dụ Lan có còn duy trì quan hệ với Vạn Hác Cung nữa không, dù sao đối phương cũng là ma giáo, mà Tạ gia lại nổi tiếng là danh môn chính phái, tuy hiện giờ suy bại, nhưng suy cho cùng cũng là do thảm án đó, địa vị của họ không hề giảm mà còn tăng lên, trở thành một trong những truyền thuyết lớn trong giang hồ.

Nếu không xảy ra chuyện này, vị trí minh chủ võ lâm có đến lượt Tưởng gia hay không cũng khó mà nói được.

Từ một truyền mười mười truyền trăm, vẫn sẽ có vài phần nói quá, nhưng mọi người đều nhận định rằng, gốc rễ của Tạ gia lâu đời, không thể coi thường thực lực, ngay cả người kể chuyện quán trà cũng hay kể đến chuyện Lưu gia luôn gắn liền với Tạ gia, còn ca ngợi kỹ thuật rèn đao đến mức thần kỳ, vậy nên không phải tự nhiên mà Tạ gia lại trở nên thần bí khó lường.

Lần này không chỉ người trong giang hồ, mà đến cả bách tính bình thường không hiểu chuyện giang hồ cũng ít người không biết đến danh tiếng của Tạ gia.

Liệu trong đó có công sức dẫn dắt gây sự chú ý của Vạn Hác Cung hay không, không ai có thể nói chắc, hỏi Tần Lam Chi, Tần Lam Chi chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Nhưng việc trùng kiến Tạ gia đã truyền ra với sức ảnh hưởng lớn, trạch viện còn chưa tu sửa xong, đã có không ít thiếu niên trẻ tuổi hay tin muốn bái nhập môn hạ, có người tích cực nhiệt tình, không đợi tân nhiệm trưởng môn Tạ Dụ Lan đồng ý đã theo thợ xây giúp đỡ tu sửa nhà.

Không lâu sau, tên của Tạ gia đã xuất hiện trở lại trên bảng Kim Các, nhờ sự lan truyền của những tin đồn bên ngoài, lại có thêm Vạn Hác Cung chống lưng, vậy nên tên của Tạ Dụ Lan nhảy thẳng vào hai mươi hạng đầu, dồn Tưởng gia xuống dưới cùng.

Xếp hạng của Tưởng gia thì càng ngày càng tụt xuống, dù có Tưởng Lôi Trạch chống đỡ, nhưng bảng xếp tổng thể cũng sắp rơi khỏi năm hạng đầu rồi.

Việc trùng kiến Tạ gia được diễn ra sôi nổi, Vạn Hác Cung cũng tạo thêm không ít danh tiếng tốt cho mình.

Hoa Tam trở thành minh chủ võ lâm, giúp đỡ khá nhiều cho những môn phái có nữ chủ, cho bọn họ quyền ngôn luận và quyền được tham dự nhiều hơn, và còn chèn ép những môn phái cũ do các gia tộc lớn điều hành, đồng thời nâng đỡ một số môn phái mới nổi bật.

Trưởng môn trẻ tuổi ngày một nhiều, nếu nhà mình đã có cơ hội ló đầu, đương nhiên sẽ không phản đối Hoa Tam nữa.

Một bên khác, những môn phái cũ rất cổ hủ, cứ giữ khư khư tuyệt học gia truyền không buông tay, không chỉ phân ra đệ tử nội môn ngoại môn, mà còn đặc biệt nhấn mạnh 'hôn nhân và huyết thống giữa các môn phái', khiến tầm nhìn ngày càng thiển cận, đường lối càng lúc càng chật hẹp.

Tạ Dụ Lan sửa lại quy tắc lúc trước, mang võ học Tạ gia ra chia sẻ với mọi người, tiếp tục phát huy và mở rộng, liên tục thu nạp những đệ tử có tư chất tốt, nghiên cứu và cải tiến 'Vân Lưu Đao Pháp' - tuyệt học quý giá nhất của Tạ gia, đòi hỏi phải sử dụng 'ẩn đao' mới đạt hiệu quả tốt nhất, cuối cùng đã vượt qua được hạn chế của 'ẩn đao', giúp thứ hạng của nhà họ Tạ vươn lên phía trước thêm lần nữa.

Tất cả những chuyện này, không chỉ riêng sự nỗ lực của Tạ Dụ Lan, mà còn có Vạn Hác Cung giúp đỡ phía sau.

Tần Lam Chi còn đích thân dẫn người đến tham đại hội võ lâm vài lần, khiến mọi người hiểu sâu thêm về thực lực của Vạn Hác Cung, và trong một lần hạn hán nghiêm trọng, đã mở kho cứu trợ không ít nạn dân.

Trong đó, tin tức về thần y đang sống tại Vạn Khấp Cung cũng đã giúp Vạn Hác Cung giành được không ít sự công nhận.

Năm tháng như thoi đưa, thời gian nhoáng cái trôi qua, Vạn Hác Cung đã không còn gắn liền với hai từ 'ma giáo' nữa. Dần dần, có không ít người, dù vì lợi ích hay vì những mục đích khác, đều đứng ra chứng minh rằng Vạn Hác Cung thực chất chưa từng làm điều ác, mà chỉ bị một số người trong liên minh võ lâm gán mác 'ma giáo', mục đích là để 'người trong giang hồ cần có một kẻ thù chung để dễ dàng quản lý.'

Quan điểm này lại một lần nữa khiến võ lâm xôn xao, các thế lực mới nổi cũng nhân cơ hội này triệt để đè bẹp không ít môn phái cũ.

Một mùa hè nữa lại đến.

Tạ Dụ Lan đang đọc thư của Hoa Tam gửi về, tay cầm một bát vải thiều ướp lạnh, ăn đến mức đôi môi trở nên đỏ ướt, cảm khái: "Quả nhiên, nơi có con người là nơi có giang hồ. Nói đi nói lại, giang hồ chẳng qua chỉ là lòng người."

Tần Lam Chi sợ vợ nóng, cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho y, lại kêu Tiểu Nguyệt Nhi đi hầm băng lấy một chút đá, để vào trong hộp băng chuyên dụng, làm cho vợ mát hơn một chút.

Hắn không để tâm đến chuyện này: "Ồ"

Tạ Dụ Lan cười khúc khích giơ chân đá hắn: "Tần giáo chủ, bây giờ huynh không còn là 'giáo chủ' nữa rồi, phải đổi thành 'cung chủ'."

"Em thích gọi là gì thì gọi." Tần Lam Chi tùy ý nói. "Chẳng qua chỉ là một cách xưng thô mà thôi."

Tạ Dụ Lan cầm vải bón nam nhân, bị đối phương cắn chặt ngón tay, không rút ra được, bất lực: "Nhả ra."

"Ồ." Đầu lưỡi Tần Lam Chi khẽ động đậy, chọc Tạ Dụ Lan đỏ mặt.

"Bị người nhìn thấy bây giờ!"

"Sợ cái gì?" Tần Lam Chi ngậm quả vải, hương vị ngọt ngào ấy còn chẳng sánh bằng dáng vẻ đỏ mặt của vợ, "Chắc bọn họ đã quen từ lâu rồi."

Đúng là người của Vạn Hác Cung nhìn quen rồi, nhưng bây giờ Tạ Dụ Lan cũng có không ít đệ tử nữa mà.

Đang ầm ĩ thì đột nhiên có một đệ tử đi ngang qua cửa sổ, ôm sách trong tay lễ phép chào: "Trưởng môn......á!"

Cậu ta vội vàng quay đầu, cả khuôn mặt đỏ lựng, nói liên tục: "Đệ tử không cố ý....."

Tạ Dụ Lan xấu hổ không chịu được, đứng lên thoát khỏi sự níu kéo của Tần Lam Chi, còn không quên bưng theo đĩa vải ra cửa: "Huynh tự chờ ở đó đi! Ta đi đây!"

Y gọi đệ tử, vung tay áo một cái, sau đó nhanh chóng bay đi mất, Tần Lam Chi chống cằm cười, tự nói lẩm bẩm: "Đệ tử của vợ ta dạy cũng giống như y, dễ đỏ mặt, chậc."

Ám vệ của Vạn Hác Cung: "......"

Nói như vậy, người của Vạn Hác Cung da mặt dày, nghĩ gì làm đấy, cũng là do ngài dạy ra nhỉ?

Có câu, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Chiều tối hôm đó, Tạ chưởng môn và các đệ tử túm tụm lại nghiên cứu công pháp cùng nhau, đang giữa hè, mồ hôi đổ ra ướt đẫm người y, thấm ra cả sau lưng áo.

Nhưng mọi người đang rất phấn kích, không hề cảm thấy có gì lạ, có người còn cởi luôn thân trên, lộ ra cơ bắp màu lúa mạch, đứng ngay cạnh Tạ Dụ Lan. Khinh công của Tạ Dụ Lan là độc nhất vô nhị, vậy nên chỉ thấy bóng người lướt qua khắp trời, lá cây rơi lả tả một lúc lâu.

Lúc Tần Lam Chi tìm đến nơi thì đen mặt, đợi Tạ Dụ Lan đáp xuống thì lập tức vác người lên vai, bày ra dáng vẻ 'cư.ỡng b.ức dân nam'.

Đám đệ tử: "......"

Tạ Dụ Lan xấu hổ muốn chết: "Huynh thả ta xuống! Còn ra thể thống gì nữa?!"

Tần Lam Chi không hài lòng: "Luyện võ thì luyện võ đi, ai cũng cởi hết ra là sao?"

Tạ Dụ Lan: ".....Ta có cởi đâu!"

"Không giống nhau!"

Tần Lam Chi vác người đi, không quay đầu lại: "Quay về tắm rửa, không phải Tạ chưởng môn ưa sạch sẽ lắm à? Sắp thôi luôn rồi này!"

Tạ Dụ Lan vội chống người dậy, tự ngửi mình: "Không phải chứ?"

Tần Lam Chi hừ một tiếng, khí tức trên người hắn cực kỳ thấp, giống như treo vài hộp đựng băng di động quanh người, khiến người khác lạnh đến nỗi không dám nói chuyện.

Đợi người đi khỏi, đám đệ tử thở phào một hơi, người thì che ngực, người thì mặc quần áo, hiện trường trông hơi loạn.

Chậc, mải chăm chỉ luyện võ, vốn dĩ không cảm thấy gì, thế mà khi Tần giáo chủ đến, sao lại cảm thấy kỳ quặc vậy nhỉ?

Nói chung là sau lần đó, chẳng còn ai dám 'không có thể thống gì' mà c.ởi tr.ần trước mặt chưởng môn nữa.

Bình Luận (0)
Comment