Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 53

Tạ Dụ Lan mơ thấy một giấc mơ rất hoang đường.

Trong mơ y sống trong một rừng cây um tùm, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái tai to dài, đằng sau có một cái đuôi ngắn cũn đáng yêu, y ngoài người trên mặt hồ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, phát hiện trên đầu thế mà lại mọc ra một đôi tai thỏ trắng muốt, y cảm thấy kỳ lạ nên đưa tay sờ lên, cái tai ấy ấm nóng, mềm mại, lại còn bông xù, hai miếng mỏng manh, như thể chỉ cần dùng lực nắm một chút là có thể bẻ gãy.

Y cúi đầu soi sờ nắn một hồi lâu, sau đó vất vả xoay người nhìn đằng sau, sau áo có mở một cái lỗ, chuyên dùng cho cái đuôi ngắn xinh mềm mại chui ra, cái đuôi hình giọt nước ấy kẽ động đậy, thỉnh thoảng có tiếng động phát ra từ xung quanh, cái đuôi lại run rẩy co rúm lại, trông đáng yêu vô cùng.

Tạ Dụ Lan ngồi thụp bên cạnh hồ, mờ mịt nghĩ: Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ do mình suốt ngày chơi trò 'nhập vai' với Tần Lam Chi quá nhiều, nên mới đến nỗi biến hình luôn trong cả giấc mơ?

Bây giờ y là cái giống gì? Thỏ tinh? Thỏ tiên?

Hay là.....yêu quái?

Vù vù ------

Sau bụi cây phía bên kia hồ phát ra tiếng động kỳ lạ, đôi tai thỏ lớn của Tạ Dụ Lan dựng thẳng, kìm lòng không đậu nghiêng đầu nghe kỹ, cả người cũng bày ra dáng vẻ cảnh giác, tư thế chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Đằng sau những cành lá rậm rạp, một con sói đen chậm rãi bước ra. Cặp chân dài bước trên những cành cây khô, một đôi mắt sói màu vàng lười biếng nhìn qua.

Con sói hơi há miệng, để lộ những chiếc nanh sắc nhọn trắng như tuyết, như thể nó đang nhắm vào con mồi thơm ngon nhất trên đời. Cái lưỡi đỏ hồng của nó thè ra, vừa như đang nở một nụ cười độc ác, lại vừa như chuẩn bị săn mồi -- dùng những chiếc nanh nhọn cắn sâu vào cổ con thỏ, để thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn.

Thiên địch!

Thỏ Dụ Lan cứng người lại ngay tại chỗ, chiếc đuôi nhỏ rung lên dữ dội, cánh mũi phập phồng liên tục, miệng hơi hé mở, thở dồn dập. Y không dám cử động, sợ rằng con sói sẽ bất ngờ lao tới. Một thỏ một sói cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, lâu đến nỗi mặt hồ tĩnh lặng, trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim kêu. Thời gian như bị kéo dài ra, mỗi một giây đều là một sự giày vò.

Đột nhiên, mặt hồ vang lên một tiếng 'tõm', một con cá béo tròn bật lên khỏi mặt hồ, những giọt nước văng ra tạo thành cầu vồng nhỏ dưới ánh nắng chập chờn.

Cầu vồng chỉ hiện lên trong chớp mắt, thỏ Dụ Lan đã động đậy.

Ngay khi con cá bật lên khỏi mặt nước, y gần như quay người chạy trốn trong nháy mắt, cơ thể lảo đảo như thể bò chạy. Đôi tai lớn chốc chốc lại xoay lại phía sau, có thể nghe rõ tiếng bước chân của sói đen đang đuổi theo.

Những giọt nước văng lên, con sói đen lao ra, phía sau lại có một con sói xám và một con sói trắng đuổi theo.

Con sói xám có vẻ hơi rụng lông, bộ lông thưa thớt, tai nhọn còn thiếu một góc, trong khi con sói trắng lại trông điềm tĩnh và tinh thông, nó vểnh răng nhọn, phát ra tiếng rít 'u---' như một tín hiệu hướng về con sói đen phía trước

"Đại ca!" Con sói xám vừa chạy, lông trên người rụng càng nhiều, dưới ánh sáng có thể thấy bụi bay lẫn với những sợi lông của nó. "Ta bên trái, lão Thất bên phải, chúng ta bao vây y!"

Sói đen gật đầu, không nói gì. Sói trắng nhìn đại ca một cái rồi lại dặn dò sói xám: "Lục ca, đừng làm y sợ."

Lão Lục: "?"

Lão Lục động đậy đôi tai nhọn, cằn nhằn: "Săn mồi mà không làm y sợ, chẳng lẽ còn phải dỗ dành y? Lão Thất, từ lúc huynh lấy vợ thì đầu óc hình như không được minh mẫn lắm thì phải."

"..." Sói trắng lão Thất im lặng, lườm một cái rồi định dặn dò thêm vài câu, nhưng lão Lục đã nhanh chóng phóng về phía bên kia, tạo khoảng cách với họ.

Thỏ Dụ Lan ở phía trước đang chạy trối chết, thỉnh thoảng lại đánh một đường chạy theo kiểu chữ S để thoát khỏi sự truy đuổi. Nó chạy nhanh như gió, trông giống như đang sử dụng khinh công -- nhưng thực chất chỉ là bản năng của một con thỏ.

Y thấy cả người nhẹ bẫng, chiếc áo dài bị cành cây xé rách, y khó chịu cởi ra ném đi cho đỡ vướng. Chẳng mấy chốc, y biến thành một con thỏ trắng muốt, lông mịn, lao nhanh trong khu rừng rậm rạp, đáp xuống đất mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lá khô bị gió cuốn lên, đuổi theo con thỏ đang chạy, rồi lại bị thỏ hất ra sau.

Đôi chân sau dài và thẳng của y vươn ra một cách uyển chuyển. Khi gần như sắp thoát khỏi sự truy đuổi của bầy sói, đột nhiên một con cú tai dài xuất hiện trước mặt.

Con cú vỗ cánh, thỏ lập tức dừng lại, và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bầy sói đã kịp bao vây hai bên lại.

"Hoa Tam! Cảm ơn nhé!" Con sói xám hói cười nói, giơ móng vuốt lên định đè con thỏ, nhưng ngay lập tức bị con sói trắng chặn lại.

"Lão Thất! Ngươi bị điên à!"

Lời nói chưa dứt, sói đen lớn đã tiến lại gần, với sức chạy nhanh mạnh mẽ, nó vẫn không hề mệt mỏi, thản nhiên chạy qua đây, móng vuốt to và thô của nó nhẹ nhàng đặt lên....đuôi của con thỏ.

Sói xám lão Lục: "......?"

Con cú tai dài nâng một cánh, cúi đầu chỉnh lại bộ lông, thanh âm dịu dàng mà lạnh lùng: "Chính là y?"

Sói trắng ngồi xuống, đuôi vẫy qua vẫy lại, thay đại ca nhà mình trả lời: "Chắc là vậy."

Lúc này sói xám hói mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn đại ca, rồi nhìn con thỏ đang nhắm mắt giả chết: "Gì mà chính là y? Á! Có phải là đại ca đã tìm kiếm suốt cả năm nay đó không....."

Sói xám vội vàng lùi lại vài bước, sợ làm tổn thương con thỏ, cẩn thận nói: "Thật là, sao không ai nhắc nhở ta?"

Sói trắng thở dài: "Ta đã nhắc nhở rồi."

"Ngươi đấy mà gọi là nhắc nhở à?"

"Im miệng." Sói đen lớn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm và lạnh lùng, đôi mắt vàng không chớp nhìn chằm chằm con thỏ trên mặt đất, li.ếm mũi rồi nói: "Các ngươi tiếp tục tuần tra, ta về trước."

Sói xám dựng tai lên: "Vâng!"

Cú tai dài liếc nhìn con thỏ một cái, trong lòng nghĩ: Tiếc quá, trông có vẻ ngon miệng.

Sau đó vỗ cánh bay đi.

Sói đen cúi đầu, cẩn thận ngoạm lấy gáy con thỏ, cũng quay người vẫy đuôi rời đi.

Sói xám nhìn hồi lâu, thì thầm với sói trắng: "Hình như đại ca rất vui vẻ nhỉ?"

Sói trắng: "....." Cũng có thể nói vậy, chắc là con thỏ đó về rồi sẽ bị 'ăn sạch sẽ' thôi.

Thỏ Dụ Lan vẫn chưa biết điều gì đang chờ đợi mình, y không dám động đậy, chỉ mong tìm được cơ hội để trốn thoát.

Sói đen đưa nó về hang, đây là nơi chỉ có một mình hắn sống, các con sói khác trong bầy đều ở những hang khác gần đó. Hang rất sạch sẽ, còn trải một lớp đệm cỏ dày, bên cạnh đó là một ít cỏ linh lăng, trái cây và cỏ đuôi mèo.

Mùi cỏ khô thu hút sự chú ý của thỏ Dụ Lan, y lén mở mắt ra, lập tức bị sói đen đặt cạnh cỏ linh lăng.

Sói đen không nói gì, chỉ dùng mũi đẩy mông y, đẩy về phía cỏ linh lăng, như thể đang ra hiệu bảo y ăn đi.

Thỏ Dụ Lan: "....." Đây là có ý gì? Hắn định nuôi béo mình trước à?

"Không ăn?" Sói đen lên tiếng, giọng trầm thấp như sấm rền vang lên bên tai thỏ nhỏ tội nghiệp, "Không ăn thì nên đến lượt ta rồi....."

Thỏ Dụ Lan giật mình, vội vàng nhảy vài bước về phía trước, ngậm lấy cỏ linh lăng rồi bắt đầu ăn.

Y ăn mà mắt ngấn lệ, mũi khẽ động đậy vì quá căng thẳng, đầu mũi đỏ ửng, đôi tai không ngừng xoay chuyển về các hướng khác nhau, trông có vẻ cảnh giác và đề phòng.

Nhìn kỹ, có thể thấy toàn thân y đang run rẩy, bộ lông mềm mại, trắng như tuyết óng ánh, từng sợi lông nhỏ rung lên, để lại bóng dáng mờ ảo.

Sói đen bước lên tấm đệm cỏ, xoay vòng một cái, rồi ưu nhã nằm xuống.

Thỏ Dụ Lan dừng lại, lén nhìn trộm hắn, nhưng lại vô tình đối diện với ánh mắt của đối phương.

"!" To quá! Thật đáng sợ!

Sói đen li.ếm láp móng vuốt, nhìn y rồi hỏi: "Ngươi tên gì?"

Miệng của thỏ Dụ Lan nhanh chóng động đậy, nhai mấy miếng nuốt hết cỏ linh lăng, rồi từ từ nói: "Dụ Lan..."

"Dụ Lan." Sói đen nghiêng đầu, móng vuốt nhọn vươn ra, chọc vào bộ lông của con thỏ, "Ngươi mềm quá."

Thỏ Dụ Lan: "....Hu hu hu...."

Sói đen nhíu mày: "Ngươi khóc cái gì?"

"Ta sắp bị ăn mất rồi."

"Đừng sợ, ta....." Sói đen nghĩ lại, rồi cảm thấy an ủi y vào lúc này thì không thích hợp lắm. Vì đúng thật là hắn tính 'ăn' y thật.

Thỏ Dụ Lan thấy đối phương không phản đối, càng cảm thấy buồn hơn.

Y quay đầu lại, vừa run vừa van xin: "Huynh.....huynh tha cho ta đi, ta còn nhỏ, không ngon lắm đâu. Cha mẹ ta còn đang đợi ta về nhà....."

Sói đen không hề động lòng, chỉ tự giới thiệu: "Ta tên là Lan Chi."

Lan Chi?

Thỏ Dụ Lan cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này, y bị bản năng của loài thỏ chi phối, không thể nghĩ thêm gì khác.

"Huynh...huynh..."

"Gọi tên ta đi." Sói đen tiến lại gần, dùng mũi hít ngửi mùi hương trên người con thỏ, "Nhanh lên."

Thỏ Dụ Lan đáng thương tội nghiệp, trong mắt phản chiếu lại chiếc răng nanh sắc nhọn của sói đen, nói: "Lan... Lan Chi."

Sói đen hài lòng, đưa lưỡi li.ếm lên người thỏ, làm con thỏ ngả ra sau, suýt nữa ngã lăn.

Sói đen cười lớn, háo hức hỏi: "Ngươi ăn xong rồi à?"

Thỏ Dụ Lan: "......"

Thỏ Dụ Lan quay lại tiếp tục ăn trái cây, bên mép miệng dính một vòng nước trái cây, khô khốc đáp: "Chưa... chưa..."

Sói đen không có hứng thú với trái cây, nhưng trông thỏ Dụ Lan bị dính nước trái cây lại càng ngon miệng hơn.

Hắn thở hổn hển, không muốn làm thỏ sợ, đành cố gắng kiềm chế bản thân, rồi bắt đầu trò chuyện: "Ngươi còn nhớ nửa năm trước, ngươi đã từng cứu một con mèo không?"

Thỏ Dụ Lan: "?"

Sói đen nói: "Là một con mèo có hai mắt màu khác nhau, bộ lông vằn như báo, đuôi dài và mảnh, tai nhọn. Nàng ấy tên Tiểu Nguyệt Nhi."

Thỏ Dụ Lan có chút ấn tượng mơ hồ, ngập ngừng gật đầu.

"Con mèo ấy đã được bầy sói bọn ta nuôi nấng từ nhỏ." Sói đen nói tiếp, "Ngày hôm đó nàng bị lạc khỏi bọn ta, gặp nguy hiểm, suýt nữa thì không sống được, là ngươi đã cứu nàng. Ta đã nhìn thấy."

Hôm đó thỏ Dụ Lan tình cờ đi qua, cứu sống một con mèo hoang mắt khác màu, khi đó y đúng là cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, nhưng y tìm quanh một vòng cũng không thấy có sinh vật nào khác.

Y cho con mèo uống một ít nước, băng bó vết thương cho đối phương, còn dùng chiếc khăn quàng cổ nhỏ mà mẹ làm cho y để tạo một chiếc ổ tạm thời ấm áp.

Trên người y không có đồ ăn gì khác, chỉ có thể để lại một ít cỏ linh lăng và trái cây bên cạnh.

Mèo là động vật ăn thịt, thỏ Dụ Lan không dám ở lâu, nhân lúc con mèo chưa tỉnh lại, y đặt đối phương trong một hang động an toàn rồi vội vã rời đi.

Y đã cứu một con mèo hoang, chuyện này đủ để y khoe khoang trong nhóm thỏ suốt cả năm!

Ai ngờ, chuyện này lại trở thành cái phao cứu sinh của y!

"Ta, ta đã cứu nàng! Vậy nên ngươi không thể ăn ta!"

"Ta muốn thay nàng cảm ơn ngươi." Sói đen nói, rồi lại li.ếm nhẹ con thỏ, vị ngọt của quả và mùi hương dễ chịu từ cơ thể thỏ hòa quyện vào nhau, khiến mắt sói co lại, đôi mắt vàng rực sáng đầy nguy hiểm.

Thỏ Dụ Lan ngơ ngác hỏi: "Vậy, vậy ngươi chỉ muốn cảm ơn, ngươi không ăn ta sao?"

Sói đen bật cười, hai bàn chân lớn xô ngã con thỏ, nhẹ nhàng li.ếm chiếc mũi đỏ của đối phương.

"Hừm.....ăn hay không nhỉ?" Hắn cười một cách bỉ ổi, tự mình độc thoại.

Thỏ Dụ Lan không dám động đậy, mang theo một chút hy vọng may mắn: "Vậy....vậy không ăn nữa được chứ? Chúng ta....chúng ta coi như hòa....Á! Ngứa!"

Y Lan Thỏ bị li.ếm đến ngứa ngáy, không kìm được mà bật cười, vừa run rẩy vừa không thể ngừng cười, cái tai thỏ nhạy cảm của y cũng bị đối phương ngậm chặt, nhẹ nhàng cắn m.út, cảm giác này khiến thỏ Dụ Lan lập tức cuộn người lại và th.ở d.ốc.

"Ta nghe nói...." Sói đen nhìn y, tay và chân bắt đầu dần dần thay đổi, lông ở các ngón tay rụng đi, chuyển thành đôi tay người vững chắc, làn da màu lúa mạch dính vào lớp lông trắng tuyết, tạo ra một cảm giác chết người đầy hấp dẫn, "Thỏ quanh năm phát tình?"

Thỏ Dụ Lan: "!"

Thỏ Dụ Lan không chịu được nữa, cũng chuyển thành hình người.

Quần áo đã bị y vứt trước đó, y khỏa thân nằm dưới thân nam nhân hóa hình từ sói, nhìn từ góc sườn mặt, giống như đôi chân đang quấn lên eo nam nhân một cách tự nhiên, thân thể phiếm hồng nhạt khẽ run rẩy.

Mái tóc của sói đen bung xõa ra, quất quýt hòa quyệt cùng với thỏ Dụ Lan, sau đó mười ngón đan xen, hắn bật cười cúi người hôn xuống.

".....Hay là ăn trước đã."

Thỏ Dụ Lan r.ên rỉ một tiếng, nước mắt ngập tràn nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, không kiềm được ôm chặt bả vai của đối phương.

Ý xuân lan tràn khắp hang động, thỏ Dụ Lan bị ăn mà tỏa ra mùi hương dễ chịu, khiến người ta thèm thường.

Nhưng do bị cản trở bởi một sự tồn tại cường đại khác, những động vật ăn thịt xung quanh không dám lại gần, chỉ có thể tiếc nuối mà thở dài.

"Ưm không làm nữa....." Tạ Dụ Lan nằm trên đệm giường, ngủ tới nỗi mặt mày ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, vùng vẫy một cách khó khăn.

Tần Lam Chi bị y đánh thức, ngồi dậy thắp sáng đèn, hoang mang nhìn vợ nhỏ đang nằm mơ: "Dụ Lan?"

"Không làm....ưm....đừng cắn...."

Tần Lam Chi: "? ? ?"

Đuôi mắt của Tạ Dụ Lan ửng hồng, như thể bị bắt nạt tơi tả, Tần Lam Chi nhìn một lúc thì hơi động lòng, thế là duỗi tay sờ: "Dụ Lan? Mơ cái gì thế?"

Chiếc quần trong ấy đã bị thấm ướt từ lâu, Tần Lam Chi bật cười, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tạ Dụ Lan bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra lại nhầm lẫn sói đen trong giấc mơ và Tần Lam Chi với nhau, đột nhiên không rõ hôm nay là ngày tháng năm nào.

Y vội vàng kháng cự: "Đừng.....đừng ăn nữa!"

Tần Lam Chi sao có thể bỏ qua cho y, ăn chặt ngón tay của y rồi đè cả người lên, Tạ Dụ Lan bị ép đến ch.ảy nước mắt, hận không thể biến thành thỏ trốn đi, nhưng....sao có thể?

Dù là trong mơ hay hiện thực, y cũng không thể thoát khỏi con sói lớn đáng ghét này.

Bình Luận (0)
Comment