Ma Kiếm Lục

Chương 20

Đang lúc hai người lo lắng chạy loanh quanh, chợt một thanh âm quen thuộc truyền lại: “Tín du du, kỷ thời hưu. Đáo đắc như kim, sản địa kiến vô do. Nghĩ đãi bất năng tư tưởng đắc, vô hạn sự, tại tâm đầu.”(1) Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương cùng nhìn lại phía thanh âm vừa truyền đến, chính là Lang Vương mặc y phục thư sinh ấy. Đại Đao Vương kích động la lên: “Liễu công tử được cứu rồi, nhờ ông ấy đi.” Thập Kiệt Nhất nghe phải, Lang Vương nhất định là cao nhân rồi, vội đặt Liễu Dật nằm xuống, chạy đến bên Lang Vương nói: “Lang Vương tiền bối, ngài mau mau xem dùm cho lão đại! Chẳng biết làm sao, thân thể huynh ấy lúc nóng lúc lạnh, tại hạ thật chẳng biết phải làm sao cả.” Lang Vương phe phẩy cây quạt gấp trong tay, liếc mắt nhìn Liễu Dật đang nằm run rẩy dưới gốc cây khô, hỏi: “Tên tiểu tử này bị làm sao thế? Lúc trước ta thấy hắn ta thật linh hoạt lắm mà, sao bây giờ lại biến thành con mèo bệnh thế kia?” Thập Kiệt nhất lắc đầu nói: “Tại hạ chẳng biết. Từ khi bọn tại hạ ba người đến đây, lão đại toàn thân một bên thì lạnh, một bên thì nóng. Lang Vương tiền bối, ngài mau xem giúp lão đại đi, bằng không huynh ấy chắc chết mất.”

(1) Dịch nghĩa: (tác giả Chu Tử Chi – đời Tống)

Thư chậm đến, mãi mong tin.

Đến hôm nay, tìm hoài mà chẳng thấy.

Nghĩ hoài nghĩ mãi đến không nghĩ được nữa,

Trăm vạn chuyện chất chứa trong tâm

Lang Vương gật đầu, thoáng một cái đã đến bên cạnh Liễu Dật ngồi xuống. chỉ thấy sắc mặt Liễu Dật một nửa trắng xanh nhợt nhạt, một nửa nhuộm đỏ tía, biến đổi thập phần đáng sợ, còn vẻ mặt Liễu Dật thì trông vạn phần thống khổ. Lang Vương phất tay thu lại cây quạt, hữu thủ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy tới, cùng lúc điểm lên hai huyệt Du Phủ, Thiện Trung. Trong giây lát, chân khí tu luyện của Lang Vương lập tức đổ vào trong thân thể Liễu Dật. Chân khí vừa truyền vào, liền gặp phải một luồng bạch sắc chân khí và một luồng hồng sắc chân khí đẩy ra. Lang Vương nhanh chóng vận thêm chân khí để chống lại hai luồng chân khí kia đồng thời tiếp tục quét mắt quan sát sự biến đổi trên toàn thân Liễu Dật. Khoảng chừng uống cạn một tuần trà, Lang Vương thu hồi hai luồng chỉ lực, phe phẩy quạt, ngồi xuống bên cạnh Liễu Dật nghỉ ngơi. Liễu Dật cố chịu nỗi đau đớn vạn phần, hỏi: “Lang Vương... Lang Vương tiền bối, ông... ông có xem ra được... ta... ta mắc phải là căn bệnh kỳ lạ gì không?” Cơn đau làm cho Liễu Dật có cảm giác phải cố gắng hết sức mới nói được, mồ hôi trên trán đọng thành những giọt lớn không ngừng nhỏ xuống. Thập Kiệt Nhất cũng khẩn trương hỏi: “Lang Vương tiền bối, ngài có thể đoán đại ca mắc phải bệnh gì? Khổ sở như thế này, tại hạ trước nay chưa từng thấy qua bao giờ.” Lang Vương cuối cùng cũng cười bảo: “Cái tên ngốc này đâu có bệnh gì, là phúc duyên đấy.” Lời nói của Lang Vương làm cho mấy người chẳng thể hiểu được. Đại Đao Vương huơ ngang thanh đại đao, tựa như muốn liều mạng, hỏi: “Phúc duyên cái gì chứ? Ngươi thấy Liễu công tử bệnh trạng thế này, còn nói những lời vô tình như vậy, đừng có trách đại đao của ta vô tình.” Nói xong câu ấy, chẳng qua là vì nhất thời xung động, tuy Đại Đao Vương cũng chẳng hạ thấp mình, nhưng với thực lực của hắn, Lang Vương chỉ phóng một phát trung tiện cũng đủ khiến hắn chết ngoẻo. Lang vương nhẩn nha đáp: “Hai ngày nay có lẽ đã có chuyện vô cùng kỳ quái xảy ra. Có phải hắn đã ăn phải một vật gì đấy không tầm thường, còn có thể phát quang nữa phải không?” Thập Kiệt Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Có đấy, lão đại đã ăn thứ nội đan gì đấy của Hồ Ly Tinh đưa cho. Cái vật này đúng là trăng trắng, cũng tròn tròn nữa, lại cũng phát quang, hơn nữa...”

Lang Vương lắc đầu: “Thế là đủ rồi, không cần nói nữa. Hậu quả của hắn chính là xuất phát từ viên nội đan này. Nhưng mà ta thấy thật kỳ quái, tại sao con yêu quái này lại không màng đến sự sống chết của chính mình mà lại đem nội đan của nó đi tặng cho người khác chứ?” Thập Kiệt Nhất không hiểu rõ được ý tứ của Lang Vương nên nổi giận quát: “Con yêu quái này thật là đáng ghét, đã chết rồi lại còn hại lão đại như thế.” Lang Vương lắc đầu nói: “Không phải là hại hắn, mà là giúp hắn. Ngươi có biết nội đan là vật gì không?” Thập Kiệt Nhất với Đại Đao Vương đều lắc đầu. Đại Đao Vương lên tiếng: “Những thứ gì đó của yêu quái, là người như chúng ta làm sao có thể biết được?” Lang Vương quay đầu nhìn Liễu Dật rồi nói: “Trông hắn có vẻ như rất đau đớn, hay là ta cứ truyền trước cho hắn một đoạn tâm pháp, để hắn ổn định lại hai luồng chân khí trở về nội đan trước đã.” Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương vội gật đầu. Lang Vương đỡ Liễu Dật dậy: “Ngươi chắc là thành thục về các huyệt đạo chứ.” Liễu Dật gật đầu: “Có biết đôi chút.” Lang Vương cười nhẹ: “Thư sinh quả nhiên là thư sinh, cái gì cũng biết được không ít. Ngươi nghe cho rõ, theo lời ta mà làm theo: Hai tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay úp xuống, tập trung tại Đan Điền. Mở Khí Hải, Mệnh Môn, lưu chuyển âm khí tụ về Đan Điền. Chân khí theo hai mạch Nhâm Đốc đi thẳng lên nhập vào huyệt Đại Chuy, quay về huyệt Kiên Tỉnh bên phải rồi vào lòng bàn tay, khí tràn đầy tứ chi, đưa tay lên ngang ngực...” Liễu Dật vốn là người vô cùng thông minh, mà Lang Vương lại nói thật rõ ràng, trong lúc chỉ dẫn đồng thời lại cũng chỉ điểm cho Liễu Dật những chỗ không được minh bạch. Rất nhanh, tình trạng Liễu Dật đã trở nên khá hơn, sắc mặt cũng dần dần khôi phục như bình thường, mọi người cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, vẻ đau đớn trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Lang Vương quan sát Liễu Dật đang hành công tâm pháp, thế rồi, chuyển thân bước lại đến bên cạnh Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương: “Tiểu tử này quả là được phúc duyên, không phải là bị bệnh gì đâu. Các ngươi xem hắn đã không còn quá tệ nữa.” Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương cùng nhìn lại. Quả nhiên Liễu Dật nhắm cả hai mắt, sắc mặt hồng nhuận, chẳng còn thấy chút gì đau đớn, chỉ là vẫn còn vận công tâm pháp nên chưa mở mắt ra mà thôi.

Sở dĩ Đại Đao Vương biết được nhiều tin tức, cũng bởi hắn vốn rất hiếu kỳ, ở đâu có việc gì mới mẻ là có hắn, hiện tại tinh thần hắn đã trở lại, nên vội vàng truy vấn: “Lang lão tiền bối, hãy mau cho tại hạ và Thập Nhất biết Liễu công tử đã gặp kỳ duyên gì? Tại sao chúng ta lại chưa từng được nghe qua vậy?” Lang Vương đáp: “Tên ngốc tử này tịnh không có bệnh gì nan giải cả, mà là vì nội đan đang ở trong người hắn. Trong thân thể người thường, nếu không tập luyện thứ tâm pháp thật cao cường thì không cách gì kết tụ thành nội đan. Thế nhưng hình thành nội đan phải dựa vào hai điều kiện. Thứ nhất, cần phải có thời gian rất lâu, để duy trì việc kết tụ nội đan. Thứ hai, điều kiện chính để có thể kết tụ nội đan, chính là phải liên tục hấp thụ linh khí trời đất, đương nhiên nếu có thể ở nơi Côn Lôn tiên cảnh hấp thu linh khí cửu thiên để kết tụ nội đan thì rõ ràng càng như hổ thêm cánh. Nhưng nếu yêu quái muốn hóa thành hình người, muốn được trường sinh, chủ yếu là nhờ vào nội đan liên tục hấp thu thiên địa linh khí mà duy trì; thế nhưng thời gian để hình thành nội đan cũng phải đến cả ngàn năm, trong vòng một ngàn năm này, chỉ cần một điểm sai sót, hoàn toàn có thể khiến cho nội đan tiêu biến, nói cách khác, yêu tinh có thể sẽ chết. Cho nên, nội đan cũng y như sanh mệnh của yêu quái vậy." Thập Kiệt Nhất gật đầu một cái nói: “Hèn chi sau khi đưa nội đan cho lão đại, thì nó chết mất. Xảy ra những sự việc như thế, té ra là vì lý do này.” Lang vương tiếp tục giải thích: “Đương nhiên, đừng nói gì là một người thường, ngay cả một cao thủ, cho dù lấy được nội đan, nếu như không thể sử dụng có thể cũng sẽ bị chính âm dương chi khí của nội đan hành hạ đến chết. Ngược lại, nếu như có thể sử dụng được, rồi lợi dụng nội đan mà tu luyện tâm pháp cao cường, tất có thể đạt thành quả gấp đôi, tiến triển rất nhanh chóng, tu luyện tâm pháp rất hiệu quả.” Đại Đao Vương gật đầu nói: “Có vẻ cái vật này thật sự là một bảo bối, giả sử như Liễu công tử bị lấy nội đan ra, hắn có chết không?” Lang vương trả lời: “Tối thiểu như hiện tại thì không. Nội đan chưa hoàn toàn bị hắn luyện hóa, cũng chưa dung hợp làm một với hắn; nếu như có một ngày nội đan hoàn toàn được hóa luyện, trở thành một phần thân thể của hắn, thế thì có lẽ hắn có thể chết. Ta cũng không rõ lắm, ngàn vạn năm rồi, chưa từng thấy thêm một yêu quái nào lấy nội đan của chính mình đem cho người, công sức tu luyện ngàn năm, cũng làm sao có thể quan trọng bằng sinh mệnh được.” Thập Kiệt Nhất cũng hỏi một câu: “Nếu để luyện hóa được hoàn toàn” thì cần bao nhiêu thời gian?”

Lang vương suy nghĩ: “Ít thì cũng phải mười năm, nhiều thì cần đến cả trăm năm, nhưng nếu là ngươi... vĩnh viễn chẳng thể luyện hóa được.” Thập Kiệt nhất gật gù, thế nhưng lại nghe được thứ chẳng lọt tai, liền phản ứng lại mạnh mẽ: “Con bà ngươi, cái lão già kia, ngươi không phải quay qua chửi ta ngu đấy hả?” Tính khí Lang Vương tựa như vĩnh viễn vui vẻ như thế, cười nói: “Có khuyết điểm thì cần phải khiêm tốn tiếp nhận. Huống hồ ngươi đã có nội lực như thế thì còn cần gì nội đan nữa chứ.”
Bình Luận (0)
Comment