Ma Kiếm Lục

Chương 231

Hai người tịnh không phát giác ra thay đổi của Liễu Dật, Minh Nguyệt Vô Tâm vẫn thao thao bất tuyệt: “Theo truyền thuyết, hồi 60 năm trước trên đỉnh Nguyệt Thương Sơn có một đôi tình nhân, buồn thay, họ không được người thiên hạ chúc phúc mà ngược lại phải chịu nỗi thống khổ vô tận, nam tử là người trong Ma tộc còn người con gái là đạo gia tiên nhân, họ bị người thiên hạ chia rẽ, truy sát, bức bách phải chạy lên núi Nguyệt Thương.”

Dừng một chút, Minh Nguyệt Vô Tâm tiếp tục: “Câu chuyện đột ngột có ngã rẽ, ngày đó vào khoảnh khắc họ ra đi, Nguyệt thần nhỏ xuống giọt lệ bi thương. Vì sợ tình yêu chân thật biến mất, khi họ ngã xuống, đại địa chi tâm xuất hiện, người ta truyền lại rằng đó là nước mắt của đại địa thành tâm chúc phúc cho họ.”

Diệp La Bách Hoa hình như đã nghe thấu, hỏi Minh Nguyệt Vô Tâm: “Túc hạ bảo hai khối đá đó là Nguyệt chi lệ cùng đại địa chi tâm?”

Minh Nguyệt Vô Tâm gật gù: “Chính thế, vốn hai khối đá này thuộc về Nhân gian, không hiểu sau đó vì nguyên nhân gì mà biến mất, theo tin tức chuẩn xác gần đây thì có người nhìn thấy hai khối đá xuất hiện ở Luân chuyển phong, vì thế mới nảy ra chuyện vô số người đổ xô về tranh đoạt.”

Liễu Dật vẫn im lặng, Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Nhưng…hai khối đá đó có tác dụng gì, chỉ là vật trong truyền thuyết mà nhiều người đến tranh đoạt như vậy.”

Minh Nguyệt Vô Tâm lắc đầu: “Công chúa chưa biết rồi, những thứ do tự nhiên sinh thành, chỉ cần lọt vào tay mình tất sẽ nắm được tác dụng chân chính của nó, bất kể truyền thuyết có thật hay không nhưng đích xác là hai khối đá có tồn tại.”

Liễu Dật xen lời: “Tại hạ thấy truyền thuyết đó là thật.”

Đoạn chàng lại hỏi Minh Nguyệt Vô Tâm: “Vì sao túc hạ lại giết Lam Lạc Quân?”

Minh Nguyệt Vô Tâm uống một ngụm rượu rồi đáp: “Loại người đi đến đâu cũng gây ác như hắn, tại hạ không giết thì cũng có người khác ra tay.”

Y đặt chén rượu xuống bàn rồi nói tiếp: “Nếu nhị vị muốn tìm hai khối đá đó, Vô Tâm xin đề tỉnh trước, Luân chuyển phong là sơn phong từ thời thượng cổ, khác hẳn với sơn phong thông thường, từng bụi cây ngọn cỏ trong đó đều sinh trưởng tại những vị trí đặc thù, cả toà sơn phong giống như một mê cung khổng lồ, hai vị có muốn đi vào nên tìm trước cho mình đường ra bằng không sẽ không thoát được đâu.”

Không đợi cho Liễu Dật kịp lên tiếng, Diệp La Bách Hoa đã chen vào: “Chúng ta có thể tìm kiếm từ trên không trung.”

Minh Nguyệt Vô Tâm giải thích: “Một khi công chúa nghĩ ra biện pháp này tất người ta cũng nghĩ tới, Luân chuyển phong quái dị cùng cực, nhìn từ phía dưới lên không có gì khác biệt, nhưng…nhìn từ không trung xuống, cả sơn phong bị vân vụ che khuất, căn bản không nhìn được gì ở trong, chỉ có cách vào trong núi mới thấy được cảnh vật.”

Liễu Dật gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta vào trong núi.”

Diệp La Bách Hoa vội hỏi: “Còn Thất Nguyệt? Thất Nguyệt thì sao?”

Liễu Dật thoáng ngừng lại rồi tiếp tục: “Nếu truyền thuyết về hai khối đá là sự thật, đồng thời Thất Nguyệt không gặp nguy hiểm gì tất sẽ đến Luân chuyển phong.” Trong lòng chàng đang tơ tưởng đến hai khối đá là nước mắt của ánh trăng và đại địa kia, thời gian của chàng còn lại không nhiều, chàng chỉ muốn giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa, giúp Thiên nữ thoát khỏi khổ ải luân hồi, quay lại với Thần giới.

Minh Nguyệt Vô Tâm cảm thấy không nên tiêu phí thời gian ở đây nữa, uống một ngụm rượu rồi lên tiếng: “Mọi chuyện hai vị muốn biết, Vô Tâm đã nói cả rồi, chuyện Vô Tâm sát nhân không liên can gì đến hai vị, nếu không còn chuyện gì nữa, Vô Tâm xin cáo từ.” Đoạn đứng dậy ngay.

Liễu Dật gật đầu đáp lễ: “Mời, chúng ta hậu hội hữu kì.” Chàng cũng không hiểu sao mình lại nói như vậy, nhưng chàng cảm thấy hai người nhất định sẽ còn gặp lại, lúc đó không là bằng hữu thì là địch nhân, tuyệt đối không có chuyện ung dung ngồi uống rượu như bây giờ.

Minh Nguyệt Vô Tâm trả lễ rồi quay người đi ra, Liễu Dật lại chậm rãi ngồi xuống, hình như suy tư, Diệp La Bách Hoa hỏi: “Thế nào, huynh lại nghĩ ngợi gì sao?”

Liễu Dật nhìn thẳng vào mắt nàng: “Công chúa biết không? Tại hạ biết một người từng trải qua những chuyện phát sinh trong truyền thuyết, còn về Nguyệt thần chi lệ và đại địa chi tâm tuy chưa được nghe qua song tại hạ tin rằng thật sự tồn tại, thật hay là muốn phá giải trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa cần phải có hai thứ đó.”

Diệp La Bách Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Ồ, muội hiểu rồi, Thất Nguyệt biết huynh cần hai vật đó nên nhất định sẽ đến Luân chuyển phong…nhưng thị trấn này nhỏ thế sao chúng ta lại không gặp nàng ấy nhỉ?” Trên mặt nàng lộ rõ biểu tình phức tạp.

Tâm tình Liễu Dật vốn đã quá phức tạp rồi, thấy biểu tình của Diệp La Bách Hoa hết sức phong phú, bất giác bật cười: “Công chúa suy nghĩ quá đơn giản, thị trấn tuy nhỏ nhưng Thất Nguyệt có thể đến trước rồi, hoặc còn chưa đến cũng nên, hơn nữa dẫu đã đến cũng không nhất định phải ở lại trong trấn. Còn nữa, chúng ta không thấy các vị cung chủ của Lam thị, theo hành trình của họ, nhất định đã vào trong Luân chuyển phong rồi.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Quân chủ của Lam thị không quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm được Thất Nguyệt và hai khối đá là giải quyết xong xuôi mọi việc.”

Thấy nàng ngây thơ như vậy, Liễu Dật mỉm cười, chàng biết có tìm được Thất Nguyệt, lấy được hai khối đá thì sự tình vẫn chưa giải quyết hoàn toàn, chàng còn phải làm nhiều chuyện. Nhìn sắc trời ngoài song cửa, chàng bảo Diệp La Bách Hoa: “Muộn rồi, công chúa nghỉ đi, ngày mai chúng ta còn vào trong núi.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Vâng, chúng ta tân khổ thế này, trời cao nhất định bảo hộ chúng ta tìm thấy Thất Nguyệt và hai khối đá.”

Liễu Dật cười nụ đoạn đi lên lầu trên.

Căn phòng tối om, không có cả ánh nến, trong bóng tối chỉ nghe được tiếng hô hấp đều đều của chàng, còn có cả tiếng ngáy của Thiết Thạch ngủ trên bàn. Thời gian chầm chậm nhỏ giọt, chàng lại phong bế ý thức, chìm vào không gian tìm kiếm tư tưởng do Niết nhân để lại, chàng muốn tìm biện pháp kéo dài thời gian của ma công tâm pháp, theo tình hình hiện tại, nếu chàng không tìm thật nhanh, e là không còn kịp nữa.

Đúng lúc đó, một đạo ngân quang lóe sáng, chàng mở bừng mắt: “Ai?” Tay trái nắm chặt trường kiếm, đề khởi chân nguyên, bàn chân khẽ động đuổi theo âm thanh. Không sai, trong phạm vi cảm nhận của chàng, rõ ràng có người, nếu không vì buông lỏng ý thức tìm kiếm tư tưởng của Niết nhân thì kẻ đó không thể nào đến gần được.

Dưới trời đêm, thân ảnh đen tuyền ư một chiếc lông vũ, lại nhanh như điện quang, xoay chuyển mấy lần đã vượt khỏi tửu lâu mà Liễu Dật đang nghỉ rồi nhanh chóng lướt ra bên ngoài. Đúng lúc đó, thân ảnh màu đen dừng phắt lại, trước mắt y đột ngột xuất hiện một người, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ là Liễu Dật.

Ty trái chàng đang nắm chặt thanh kiếm, thân thủ hắc y nhân tuy không tầm thường, tốc độ nhanh kinh người, nhưng chàng biết nếu chàng định xuất thủ thì y căn bản không có cơ hội hoàn thủ. Chàng liếc mắt lạnh lẽo quan sát người đó, dáng vẻ giống như một nữ tử, toàn thân hắc y, trên mặt có đeo khăn che nên không nhìn được khuôn mặt, tuy nhiên đôi mắt màu lam này hình như chàng đã nhìn thấy ở đâu đó.

Chàng cất lên giọng nói băng lãnh: “Ngươi là ai?”

Một thân ảnh trắng toát nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng chàng, không cần quay lại chàng cũng biết là Diệp La Bách Hoa, chàng cảm giác được tốc độ và sự uyển chuyển của nàng, hình như vừa nãy nàng nghe thấy chàng nói chuyện, lại không thấy người nên mới đuổi theo.

Hắc y nhân tịnh không có vẻ gì sợ hãi, ánh mắt màu lam nhìn chàng: “Nếu ta muốn cho ngươi biết mình là ai thì dùng khăn che làm gì?”

Hồng quang trong mắt chàng lóe sáng, hữu thủ khẽ động, “choang”, trong một tích tắc trường kiếm vừa tuốt ra đã tra ngay vào bao. Lam quang sáng lên, một làn hơi lạnh lướt qua mặt, khăn che mặt của hắc y nhân đã bị cắt đôi một cách vô cùng chuẩn xác, bị gió lạnh cuốn đi.

Nhìn thấy khuôn mặt hắc y nhân, chàng kinh ngạc: “Là cô.” Không phải ai khác, chính là muội muội của Lam Ảnh đến quân: Lam Nhận.

Hàn khí thấm vào khiến Lam Nhận run nhẹ, nàng ta tựa hồ kinh hoảng vì kiếm quang chuẩn xác bá đạo, song lập tức khôi phục bình tĩnh: “Xem ra ngươi lại có tiến bộ rồi.”

Chàng liếc nhìn Lam Nhận, thầm nhủ: “Cô ta đã xuất hiện ở Minh giới, còn …Lam Ảnh? Nếu Nhân gian đã bình ổn rồi thì Lam Ảnh sẽ quay về Minh giới? Vì sao nhỉ?” Nghĩ tới đây, chàng buột miệng hỏi: “Nói đi, cô đến đây làm gì?”

Lam Nhận dõi đôi mắt lam xinh đẹp nhìn chàng: “Ta đến đây là gì, ngươi không nhận ra à? Nếu vừa nãy không phải bị phát hiện thì giờ này ta đã cắt được đầu ngươi rồi.”

Liễu Dật cau mày: “Cô đến giết ta?”

Lam Nhận gật đầu: “Ngươi cũng nghĩ ra rồi sao!”

Nghe giọng nói sặc mùi khiêu khích của cô nàng mắt lam, giọng nói của Liễu Dật bất giác trở nên lạnh tanh: “Bằng vào cô? Nếu ta muốn, mười người như cô cũng không thoát khỏi kiếm của ta được, cô đến giết ta vì ca ca mình?”

Lam Nhận cũng đốp lại bằng giọng nói không có chút tình cảm nào: “Dựa vào ta thì sao, một khi đã đến giết ngươi ta cũng không tính chuyện trở về, là…ta vì ca ca, dẫu thế nào thì cõi đời này có gì đáng cho ta quyến luyến, điều duy nhất ta làm được là giúp ca ca, ngươi muốn thu thập nước mắt, chia rẽ ca ca và Cát Lợi Nhi, ta phải đến ngăn cản, giết ngươi chính là cách tốt nhất.”

Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe sáng, lắc đầu: “Loại người vô tri như cô, chết cũng đáng.”

Lam Nhận lạnh lùng đáp: “Ta là loại người đó thì sao? Ít ra thì ta cũng biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình, không như ngươi, Thiên Kiêu một lòng muốn khôi phục kí ức cho Thiên nữ giúp nàng trở về bên ngươi, nhưng đến cuối cùng thì sao? Ngay cả chuyện cô ta chết ngươi cũng không biết, ngươi cũng là loại đáng chết như ta.”

Liễu Dật chấn kinh trong lòng, tức giận quát: “Cô vừa nói gì? Thiên Kiêu chết rồi? Ai giết?” Nghe Lam Nhận đề cập đến Thiên Kiêu, chàng lại nhớ đến nữ tử thơ ngây đó, người con gái mang dung mạo của Thiên nữ, cả vận mệnh cũng bi khổ như vậy.

Thình lình Lam Nhận ha hả cười vang: “Ta giết đó, nếu Thiên Kiêu không vì ngươi, không vì muốn giúp Thiên nữ khôi phục kí ức chắc đã không chết, tuy ta giết cô ta nhưng hung thủ chân chính là ngươi.”

Nghe xong, Liễu Dật không tự chủ được, lùi lại một bước, giọng nói liên tiếp vang vọng bên tai “là ngươi…là ngươi…”. Chàng hất mạnh đầu, hồng quang trong mắt sáng lóa, tức giận: “Ta thấy ngươi đến tìm chết rồi.” Trong cơn tức giận, chàng tuốt trường kiếm khỏi vỏ, không triệu hoán bất kì con hoang long nào, chỉ thuần túy dựa vào chân nguyên lực xuất ra bạch sắc kiếm quang, chém thẳng vào thân thể Lam Nhận.

“Soảng”, tiếng binh khí va chạm vang lên, hữu thủ Liễu Dật chúc kiếm xuống đất, đạo bạch quang sắp sửa chặt đôi Lam Nhận thành hai mảnh vô cùng chuẩn xác thì bị một thanh kiếm đen nhánh cản lại. Chàng liếc nhìn người mới đến, hồng quang liên tục lóe lên trong mắt, giận dữ: “Cửu U Ma Thần.”

Thanh âm vang vọng, rất nhanh chóng sau đó, những người có tu vi cao phát giác có 4 người đang đứng trên nóc phòng, hai nữ hai nam, một phía nữ tử mặc hắc y, nam tử mặc áo màu xám bạc, phía bên kia nam tử mặc áo đen, nữ tử áo trắng, hai phe tạo thành thế đối lập. Vốn dạ thâm nhân tĩnh nhưng lúc đó mấy người hiếu sự đã thò ra xem màn kịch hay. Trong đó có một nam tử tóc đen dài mặc giáp trắng, áo choàng trắng tinh, trong tay không cầm vũ khí, sau lưng có hai lão nhân đi theo, nhìn lên nóc phòng rồi thốt lên: “Là anh ta.”

Người mặc giáp trắng chính là Lôi Quân, một lam y thiếu nữ đứng bên cạnh y cao hứng: “Lần này có kịch hay xem rồi, nha đầu Lam Nhận này không cam tịch mịch, sao lại từ Nhân gian quay về, mị lực của tên Liễu Dật này không nhỏ nha.”

Lôi Quân gật đầu: “Lam Nhận đã về rồi, ta thấy đế quân nhất định sẽ nhanh chóng về thôi, xem chừng Minh giới lại loạn đến nơi rồi.”

Lam y thiếu nữ chính là Vũ Trầm Tinh, nàng mặc trường quần màu lam thẫm, mái tóc dài đen nhánh được tết cẩn thận, giữa hai hàng lông mày đính một viên lam sắc bảo thạch trông càng ra dáng thiếu nữ, làn da trắng ngần đối lập hoàn toàn với thiếu nữ bên cạnh, Vũ Trầm Tinh nói với nữ tử đó: “Ồ, Thất Nguyệt, cô nương bảo ai sẽ thắng?”

Nguyên lai, nữ tử đó là Thất Nguyệt, nhưng lúc này Thất Nguyệt làm sao còn tâm tình nghe Vũ Trầm Tinh hỏi? Nàng nhận ra người đối mặt với Liễu Dật là Cửu U Ma Thần, từng vài phen qua lại với Cửu U Ma Thần tất nhiên là hiểu được ma thần lợi hại thế nào, tâm tình lo lắng cho Liễu Dật khiến nàng không để ý đến câu hỏi của Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh thấy ánh mắt Thất Nguyệt lo lắng, lắc đầu: “Cô nương thật kì quái, rõ ràng bên cạnh tên Liễu Dật kia có một nữ tử xinh đẹp, mà sao vẫn lo lắng cho hắn.”

Thất Nguyệt choàng tỉnh khỏi lo lắng, hỏi Vũ Trầm Tinh: “Cô nương vừa nói gì?”

Vũ Trầm Tinh liếc nhìn nữ tử đứng sau lưng Liễu Dật rồi nói: “Tuy trời tối, không trông rõ hình dáng, bất quá…lần trước Liễu Dật được Bách Hoa công chúa cứu đi, chả phải nghĩ ngợi gì cũng biết người đứng sau lưng hắn là ai.”

Thất Nguyệt dường như không quan tâm lắm đến chuyện nữ tử sau lưng Liễu Dật là ai, có lẽ nàng hiểu chàng, nữ tử đó là ai có liên quan gì đến nàng, liếc nhìn Vũ Trầm Tinh rồi dặn: “Cô nương nên nghĩ đến mình, để thư sinh nhìn thấy, cô nương không bị chặt làm đôi mới là lạ.”

Vũ Trầm Tinh vội vàng: “Vì cớ gì đòi chém tôi, tôi giúp cô nương trị thương là sai sao, bất quá…vừa nãy tên Liễu Dật ấy hung hăng phết, nếu không phải có người cứu, ha ha, Lam Nhận đến tám phần bị chặt làm đôi rồi.”

Thất Nguyệt nhìn Vũ Trầm Tinh chằm chằm: “Người Lam thị đều máu lạnh như vậy sao? Nàng ta dù gì cũng là người trong thị tộc cô nương, ta thật sự hoài nghi sao tâm trường các người lại ngoan độc đến thế.”

Vũ Trầm Tinh hình như không hề nổi giận, vừa nhìn lên nóc phòng vừa đáp: “Còn chưa ngoan độc bằng Lam Nhận đâu.” Nếu không phải nhìn tận mắt, nghe tận tai thì ai mà tin được một thiếu nữ xinh đẹp lại thốt ra những lời ngoan độc như thế?

Lúc đó, Tô Thiếu cười lạnh: “Không…không phải Cửu U Ma Thần, là Tô Thiếu, Cửu U Ma Thần cùng các thủ lĩnh Quỷ tộc đều bị ta tiêu hóa rồi, ha ha, bọn họ quá đỗi ngây thơ.”

Liễu Dật cảm giác có gì đó không ổn? Làm sao có chuyện Cửu U Ma Thần bị tiêu hóa được? Hoặc là…Cửu U Ma Thần hoàn toàn khống chế được thân thể kia rồi, nhưng lập tức một ý nghĩ khác phủ định ngay, với thực lực của Cửu U Ma Thần, hoàn toàn không có lí do trốn tránh, bây giờ Tô Thiếu nói như vậy chỉ có một khả năng: Cửu U Ma Thần không thể phản kháng y được.

Chàng dõi ánh mắt lạnh tanh nhìn Tô Thiếu, chàng tịnh không sợ gì Cửu U Ma Thần, ít ra từ lúc rời khỏi Nhân gian giới, chàng tuyệt đối tự tin có thể đấu một trận, hà huống bây giờ đang lúc giận, nghe Lam Nhận nói xong chỉ muốn giết người ngay. Mục quang chàng biến thành lạnh lẽo, quanh thân thể từ từ phát ra hồng sắc quang mang, đồng thời cuồng phong lồng lộng.

Tô Thiếu cũng chầm chậm tiến lên một bước, bước chân đặt xuống thì lục sắc quang mang như ngục quỷ hỏa từ thân thể phát ra, chớp mắt từ dưới mặt đất nổi lên vô số tử linh, quang mang đại tăng, âm phong ràn rạt bao trùm mọi nơi, tử linh như thể được địa ngục thả ra, vây quanh thân thể y.

Vô hình sát ý dần dần hình thành giữa hai người, cuồng phong thổi tan mọi vật, trên không trung hồng vân cuồn cuộn đổ vể, ma khí lấy Liễu Dật làm trung tâm hình thành vùng xoáy. Cùng lúc, âm khí khiến khói đen tụ tập trên đỉnh đầu Tô Thiếu, ma khí ngưng tụ, sát lục chi tâm đạt đến cực điểm, chân nguyên vô hạn lan rộng, Liễu Dật gầm lên giận dữ, tiếng gầm chưa ai từng được nghe như từ viễn cổ vọng về. Thân thể chàng ngửng lên, kiếm quang liền lạc với thân thể, năm loại khí tức màu sắc khác nhau ngưng tụ thành thật chất, năm tràng long khiếu vang vọng, năm con thần long đằng không bay lên, uốn lượn trên đầu chàng.

Tay trái Tô Thiếu cũng giơ lên không trung, một tràng tiếng than của u linh từ địa ngục trỗi dậy, che khuất tất cả, vô vàn tử linh từ dưới chân y lập lờ nổi lên, lây thân thể y làm trung tâm rồi xoáy tròn, lục sắc quang mang phảng phất hình thành một quang trụ, chung quanh quang trụ là những tử linh đáng sợ mang theo độc chướng màu lục.
Bình Luận (0)
Comment