Ma Kiếm Lục

Chương 53

Vận khí cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, một người nếu mỗi lần đều nắm bắt được cơ hội, vận khí của hắn nhất định vĩnh viễn đều rất tốt. (Cổ Long, ngữ)

“Bẩm Tôn chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần thay đồ cưới nữa thôi.” Sương Nhu bẩm dưới ánh trăng.

Thất Nguyệt trường kiếm đeo sau lưng, đứng thẳng đuột dưới trăng, nguyên lai đây là nóc của “Tân tích nguyệt tửu lâu”. Thất Nguyệt hỏi: “Bao lâu rồi?”

Sương Nhu tính toán rồi nói: “Nhanh thôi, mới nửa thời thần, hiện tại bái đường, xong việc hắn nhất định sẽ chết rất nhanh.”

Thất Nguyệt ngẩng đầu nói: “Nhu Nhi, ngươi nói chúng ta có phải quả thật rất đáng thương?”

Sương Nhu ôm kiếm một cái nói: “Tôn chủ, đừng nghe lời tên thư sinh ngốc ấy, hắn chỉ muốn chọc giận tôn chủ.”

Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Cũng có lẽ, lời thư sinh ấy nói hoàn toàn đúng.”

Sương Nhu an ủi nói: “Tôn chủ, bất tất thương tâm, Ma chủ không phải đã đáp ứng tôn chủ rồi sao? Từ đây trở đi, tôn chủ muốn làm gì bèn có thể làm nấy, hãy vui vẻ đi, đem những chuyện trước đây quên hết đi, bắt đầu một cái mới.”

Thất Nguyệt gật gật đầu, nói: “Ừm, tốt, chúng ta trước hết hãy làm xong vụ này đã.” Nói xong, chuyển người nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nhưng khi Sương Nhu mở cửa ra, mãnh nhiên phát hiện trong phòng trống trơn, thư sinh ngốc ấy lại không có ở đó.

Thất Nguyệt nhìn vết máu trên mặt đất, nói: “Dò theo vết máu, nhất định chạy chưa xa.”

Sương Nhu gật gật đầu, theo Thất Nguyệt đuổi ra bên ngoài…

Lại nói, bên cạnh gian phòng ban nãy, trong một gian phòng, có một nam một nữ…

Nam ăn mặc theo lối thư sinh, đầu quấn khăn tiêu dao, không phải Liễu Dật thì là ai! Hắn đang vô lực nằm trên giường, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cho thấy mất máu quá nhiều! Nữ thì thân mặc toàn màu lam, giữa eo mang một cái váy màu trắng tinh, lại còn mang một loan đao hình bán nguyệt, trên đầu quấn vải buồm màu bạch lam, chỉ có một bên tai mang cái dây xích bạc nhỏ, đây chính là Miêu cương Cát Lợi Nhi.

Cát Lợi Nhi từ đó tới giờ ngơ ngẩn ở trong nhà, nhưng từ đó tới giờ không có tin tức gì của Liễu Dật, trong lòng cấp thiết, bèn theo đường đi của Liễu Dật, thăm dò suốt, cuối cùng tìm đến Lạc Tuyết trấn, lúc vào trấn đã khuya phi thường, trên đường cơ hồ không còn người nữa, đang muốn đến “Tân tích nguyệt tửu lâu”, phát hiện Sương Nhu đang chuẩn bị một ít đồ cưới, xem ra có người kết hôn, nhất thời hứng thú, bèn lén đi vào phòng.

Cát Lợi Nhi lúc đó vậy mà đã có biến hóa ghê gớm, trừ mỗi ngày làm cơm, hái thuốc ra, phần lớn thời gian là luyện một ít đạo thuật do tinh linh Na Lan dạy cho, Na Lan nói thân thể Cát Lợi Nhi tương đối hư nhược, thích hợp luyện đạo thuật.

Cát Lợi Nhi trong lúc dùng “Ẩn thân phù” đã cứu được Liễu Dật ra, bất quá phải thừa nhận là vận khí của Cát Lợi Nhi tốt, phải biết, “Ẩn thân phù” tuy hay, nhưng gặp người công lực cao hơn mình, “ẩn thân phù” căn bản vô dụng!

Cát Lợi Nhi muốn ly khai ngay, sau đó nghĩ Liễu Dật đã hôn mê, như quả hiện tại mình chạy đi, nhất định bọn họ sẽ phát hiện, khẳng định sẽ đuổi kịp, thế là Cát Lợi Nhi đột phát ý hay, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, bèn đem Liễu Dật đặt vào phòng mình vừa thuê bên cạnh, sau đó dưới sự giúp đỡ của “ẩn thân phù”, dùng một ít máu, làm ra vẻ chạy trốn ra phía ngoài…

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật hôn mê trên giường. Cô đã cầm máu ở vết thương hắn, nhưng đã quá muộn, hắn đã mất quá nhiều máu, có thể chết bất cứ lúc nào, dù cho Cát Lợi Nhi là con nhà danh y, cũng không thể làm tăng lượng máu của hắn. Xem ra chiêu này của Ma môn thật là độc.

Cát Lợi Nhi ngồi xổm bên giường, nhìn Liễu Dật hôn mê, cảm giác duy nhất chính là đau lòng, rất đau, Cát Lợi Nhi nói với Liễu Dật: “Thư sinh, ngươi sao lại ngốc thế, ngươi đáp ứng cô ta chẳng phải đã không có chuyện gì rồi sao? Vì cái gì mà ngốc thế?”

Liễu Dật chậm chạp mở mắt ra, nhìn Cát Lợi Nhi, hỏi: “Là cô à? Cát Lợi Nhi.”

Cát Lợi Nhi vội gật đầu, tựa lại gần hơn một chút, nói: “Là tôi, là Cát Lợi Nhi.”

Liễu Dật vô lực duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt Cát Lợi Nhi, cười nói: “Hạc Đỉnh Hồng tuy đẹp… lại là tuyệt độc chi vật… ma nữ xinh đẹp… nhưng lại là lòng dạ rắn rết. Chỉ biết Liễu Dật trong lòng khắc ghi một con người… làm sao còn có thể dung một người khác?” tiếng nói tuy rất nhẹ, lời lẽ lại thập phần kiên định.

Cát Lợi Nhi vội nắm tay Liễu Dật, bi thương nói: “Thư sinh, ngươi thật ngốc.”

Liễu Dật dùng hết khí lực hiện có, mở mắt, nhẹ giọng nói: “Kiếp này… điều đáng tiếc lớn nhất, chính là không thể cùng, Cát Lợi Nhi, đi, đi đến chân trời góc bể, cùng vọng nguyệt truy tinh, cùng hoa hải xuy phong…”

Mỗi chữ một dừng lại, nghe lời hứa vô lực của Liễu Dật, tim Cát Lợi Nhi nhỏ máu, cô cũng không chịu được nữa, nói: “Đừng, đừng nói nữa, Cát Lợi Nhi hiện tại đã rất hạnh phúc. Đừng nói nữa.”

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nỗ lực nhìn, tựa hồ, một chớp mắt nữa sẽ xa nhau, tựa hồ, một chớp mắt chính là vĩnh viễn.

Cát Lợi Nhi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Liễu Dật, miễn cưỡng cười nói: “Thư sinh trong lòng có “Tình cổ” của Cát Lợi Nhi, thư sinh mà chết, Cát Lợi Nhi sẽ đi theo, vĩnh viễn, vĩnh viễn khiến chúng ta không rời không bỏ, đến tận cùng của thế giới này, tốt chứ?”

Liễu Dật hiện nói không ra lời, biểu đạt duy nhất, chính là lệ ở khóe mắt, hạnh phúc là ngắn ngủi, nhưng, những gì đã có đã đầy đủ, Liễu Dật rất hài lòng, bởi vì hắn có hạnh phúc, có tình yêu của Cát Lợi Nhi, hắn sẽ không buông tay, hắn sẽ giữ thật chặt, hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy mình đã có tất cả, lâng lâng, lâng lâng…

Cát Lợi Nhi cảm giác tim mình rất đau, thật đau, phảng phất đã mất tất cả, thế giới hốt nhiên biến đổi khiến người ta không ngờ tới được, Cát Lợi Nhi mạnh mẽ ôm lấy Liễu Dật, nói: “Thư sinh, đừng ngủ, cầu xin ngươi, đừng ngủ, xin ngươi đừng ngủ…”

“Ôi… thật là làm cho người ta cảm động, nếu trời có tình, trời cũng sẽ già, dù là vĩnh hằng, như quả muốn cứu hắn, ta cũng có một biện pháp, không biết ngươi có dám thử không?” là Na Lan trong não Cát Lợi Nhi.

Cát Lợi Nhi vội ngồi dậy hỏi: “Biện pháp gì?”

Na Lan nói: “Ngươi có nghe đến “độ huyết” chưa?”

Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu nói: “Không biết.”

Na Lan giải thích tiếp: “Cần phải cắt cổ tay hai người các ngươi, ngươi đem nửa phần máu của mình truyền cho hắn, nhưng cách này xác suất thành công cũng không lớn lắm, bởi vì hai loại máu có thể sẽ không dung hợp.”

Cát Lợi Nhi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Liễu Dật, nhẹ nhàng nói: “Không quản có thành công không, một chút hy vọng, ta cũng phải thử, cho dù thiên thần khiến Cát Lợi Nhi chết, chỉ cần có thể đổi lấy tính mạng của thư sinh, Cát Lợi Nhi cũng không hối hận.”

Na Lan thở dài một hơi, nói: “Ui, si tình thế này, chẳng trách có mối duyên ba đời…” thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không có động tĩnh gì hết.

Cát Lợi Nhi lại không để ý nghe, tâm thần cô hoàn toàn đặt trên thân Liễu Dật, cuối cùng, cô mang Liễu Dật di chuyển ra bên ngoài, sau đó, chính mình nhẹ nhàng nằm xuống, tay trái nắm lấy tay phải Liễu Dật, tiếp đó, rút ra cây loan đao của cô…

Tất cả, là bình tĩnh như thế, vầng trăng bên ngoài vẫn chiếu cả Lạc Tuyết trấn, gió dưới trăng vẫn phiêu động cùng mây, thế nhưng, một trường khảo nghiệm thật kỳ tích, chính đang triển khai trong lòng đôi thiếu nam thiếu nữ này…
Bình Luận (0)
Comment