Ma Kiếm Lục

Chương 61

Một người nếu đã yêu một người, không quản người cô ta yêu là ai, đều không cần phải xem như là sai lầm của cô ta. (Cổ Long, ngữ)

Đại Đao Vương tựa hồ chưa nghe rõ, hỏi tiếp: “Ngươi mới vừa nói gì? Đi theo sau con nhỏ đó chính là tứ đại hộ pháp của Ma môn?”

Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy nói: “Thế ngươi cho là ai, có thể ung dung tránh né quyền đầu của Thập Kiệt Nhất và thần kiếm của ngươi?”

Đại Đao Vương gật gật đầu nói: “Con nhỏ này thật là lợi hại.”

Liễu Dật nhìn hai người nói: “Chúng ta lên đường thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tiến vào động trước khi trời tối, nếu không trời tối sẽ rất khó tìm ra đường đi.”

Lang Vương phe phẩy quạt giấy nói: “Ta đi theo ngươi, ta vừa từ trong đó ra, chính là để đón các ngươi, người ta đều đã đi vào mấy thời thần rồi, các ngươi quá chậm chạp đấy.”

Liễu Dật vừa đi theo Lang Vương vừa hỏi: “Ngươi làm sao kiếm ra bọn ta?”

Lang Vương chỉ vào mũi mình nói: “Cái này, nhờ vào cái này, rất linh đó.”

A Cửu hốt nhiên nói: “Thế này, Lang Vương làm người dẫn đường cho bọn ta, có được ông ta so với làm kí hiệu còn hay hơn nhiều.”

Thập Kiệt Nhất gật gật đầu nói: “Có đạo lý, mũi ông ta khá hảo dụng, chúng ta đi ra khẳng định không cần phí công.”

Trải qua một trận giảng giải của A Cửu, Lang Vương cuối cùng cũng gia nhập đội ngũ tầm bảo của bọn Liễu Dật, một nhóm người thế này xếp hàng dài mà đi, đột nhiên nhìn lại, người quả thật không ít.

Ước chừng đi được nửa thời thần, cuối cùng, dừng lại ở một thung lũng bốn bên là núi cao, Lang Vương chậm chạp phân biện: “Đông, nam, tây… một, hai, ba.”

Hốt nhiên Lang Vương chỉ vào dưới một quả núi, nói: “Chính là ở trên dưới quả núi này.”

Chúng nhân nghe xong, đều đi về phía quả núi đó, quả nhiên, trong rừng cây rậm rạp dưới góc núi, tìm ra một sơn động, chỉ thấy trong cửa động dựng một cái bảng lớn, viết bốn chữ son lớn: “Vọng tiến giả tử.” (người tiến bừa vào phải chết)

Lang Vương nói: “Đừng quản nó, chúng ta đi vào.”

Mấy người mồi đuốc, theo Lang Vương đi vào bên trong, sơn động rất rộng rãi, nhưng lại một mảnh đen kịt, mang một chút hơi ẩm, mọi người chậm chạp đi về phía trước, cảm giác đường dưới chân nghiêng nghiêng, cảm giác mỗi một bước đi, tựa hồ xuống thấp hơn ít nhiều, xem ra cửa động này thông xuống dưới lòng đất…

Bàn tay bé nhỏ của Cát Lợi Nhi nắm chặt lấy Liễu Dật, như sợ Liễu Dật bay mất vậy.

Cũng chẳng biết đã đi bao lâu, hốt nhiên trước mắt sáng lên, sơn động lại mở ra rộng rãi sáng sủa, trước mắt chúng nhân lại xuất hiện một tòa đại sảnh, phía trên đại sảnh còn có những hat dạ minh châu, chiếu sáng đại sảnh như ban ngày.

Thế nhưng, vấn đề tiếp theo đã đến, đại sảnh hình tròn, xung quanh tất thảy 81 cửa động, trước cửa động không có bất kì gợi ý nào cả, Liễu Dật ngơ ngẩn hỏi Lang Vương: “Thế này thì phải đi đâu?”

Lang Vương chỉ chỉ vào mũi mình, nói: “Ta nghe ở đâu không có ai đi qua, chúng ta sẽ đi đường đó, cho dù ngả rẽ bên trong nhiều thế. Đúng rồi, mọi người ngàn vạn lần không được tách riêng, nếu không có thể không ra được đâu.”

Mọi người gật gật đầu.

Lang Vương ở đại sảnh ấy xoay một vòng, đại khái dùng thời gian ba khắc đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một cửa động, nói: “Chỗ này chưa ai đi qua, chúng ta sẽ đi đường này.”

Liễu Dật gật gật đầu nói: “Tốt!”

Mọi người người này kéo người kia, chỉ lo đi nhầm cửa.

Đi vào sơn động nhỏ này, tịnh không phải là rộng rãi lắm, chỉ có thể đi hai người song song, Lang Vương đi đầu và Đại Đao Vương đi cuối mỗi người một cây đuốc, chiếu sáng bốn bên.

Thập Kiệt Nhất vừa đi vừa nói: “Ta cảm giác chúng ta càng đi càng xuống thấp a, thời gian đi đã lâu như vầy, chúng ta đã xuống tới lòng đất chưa vậy?”

Liễu Dật lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ, đi tiếp đi.”

Cũng không biết đã đi bao lâu, trước mắt lại sáng lên, đây là một đại sảnh hơi nhỏ, hình bầu dục, tổng cộng chín cửa, nếu không phải là cái mũi của Lang Vương hảo dụng, vừa mới đi ra, quay đầu lại, khẳng định đều tìm không ra cửa mình vừa đi ra.

Lang Vương chỉ vào cửa ở giữa nói: “Cửa này chưa ai đi, chúng ta vào đi.” Nói xong, mang cả bọn tiến vào cửa giữa ấy.

Vẫn kiểu cách lặp đi lặp lại như vậy, mọi người không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu đại sảnh, đã lựa chọn bao nhiêu cửa, nhưng đã có thể khẳng định một điều, mọi người đều đã rất mệt rồi.

Cuối cùng, trong một đại sảnh hình bầu dục, Lang Vương nói: “Nghỉ cái đã, ăn chút ít lương khô, sau đó chúng ta sẽ ở đây ngủ một chút, chờ mọi người nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục lên đường.”

Đại Đao Vương lập tức ngồi xuống đất, lôi ra một cái bánh lớn, ngoạm rồi nói: “Sớm phải nghỉ ngơi rồi, tin rằng chúng ta đã đi năm sáu thời thần rồi, làm sao giống như đi trong vòng tròn, đi mãi không ra khỏi nhỉ.”

Lang Vương cũng lắc lắc đầu nói: “Ta thật bội phục người **c ra cái sơn động này, hắn cho dù không cất bảo tàng ở đây, xem chừng hắn cũng là một vị kì nhân rồi, chỉ dựa vào một mê cung rộng lớn dưới đất này, kì nhân không phải hắn không thể thuộc được.”

Mấy người vừa ăn thức ăn, vừa tán gẫu, nhưng A Cửu lại là không ở yên được, mỗi một cửa đều xem qua một lần, vừa ăn vừa nghiên cứu sơn động trước mặt, thế nhưng sau vài vòng, A Cửu đã thất vọng, sơn động này mỗi mỗi đều như nhau, không có bất cứ điều đặc biệt gì.

A Cửu tức giận quay về bên cạnh Đại Đao Vương, tựa vào Đại Đao Vương, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chuẩn bị ngủ, nhưng mà, A Cửu nhìn dạ minh châu trên trần hốt nhiên cảm thấy thật đặc biệt, thật đặc biệt, những hạt châu này đều cùng một loại, đặc biệt chính là miếng lót xung quanh hạt châu!

A Cửu đột nhiên ngồi dậy, nói: “Lang thúc thúc, ông xem dạ minh châu phía trên kìa!”

Nghe A Cửu nói, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên, không có gì đặc biệt a… A Cửu nói tiếp: “Các ngươi xem bên cạnh hạt châu, đừng nhìn hạt châu, ta cảm giác miếng lót hình tròn ấy dường như có thể chuyển động.”

Lang Vương vội bỏ thức ăn xuống, đứng lên, nói: “Thật là giống.” nói xong, chân đạp quạt trăm nan, bay lên phía trên, Lang Vương cẩn thận đánh giá vòng tròn này, chỉ thấy nó khảm sâu vào hang động, chỉ có một nửa ở ngoài, Lang Vương dùng tay thử xoay vòng tròn, quả nhiên vòng tròn ấy nhẹ nhàng chuyển động…

Sau đó là ầm một tiếng, liền đó quái sự xuất hiện, chín cửa động trong nháy mắt toàn bộ sáng lên, hơn nữa còn nhanh chóng chuyển động, sau đó gió lớn không biết từ đâu đến, thổi về phía mọi người, chính vào lúc mọi người cảm thấy không hay, quái sự lại đến tiếp, mỗi một cửa động đều tán phát hấp lực, tựa hồ muốn kéo người trong đại sảnh hút vào vực sâu không đáy.

Chính trong nháy mắt ấy, mọi người ở đây đều bị hút vào những động khác nhau, Lang Vương ở trên không lớn giọng nói:

“Không hay, đây cũng có lẽ là cơ quan ắt chết mà kì nhân lưu lại…” nói còn chưa nói xong, cũng bị một sơn động hút vào.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, Liễu Dật nắm chặt tay Cát Lợi Nhi, hai người trôi nổi ở không trung chính giữa, Cát Lợi Nhi bị hút về sau, Liễu Dật cũng bị hút về sau, cho nên cuối cùng hai người nắm chặt tay nhau, tịnh không bị hút đi, mà là trôi nổi trên không. Liễu Dật thầm nghĩ: “Nguyên lai chính giữa chỗ này không có lực hút nào, cho nên mình và Cát Lợi Nhi mới như vầy.”

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, hốt nhiên rơi nước mắt, lớn giọn nói: “Thư sinh, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở sơn động hắc ám này ư? Chúng ta phải chăng vĩnh viễn không thể thấy mặt nhau nữa?”

Liễu Dật nhìn mặt Cát Lợi Nhi, đột nhiên nói: “Vì sao mệnh vận lại trêu chọc chúng ta thế này, vì sao không cho chúng ta cùng vào một sơn động?”

Hai người mỗi người đều bị sức hút từ phía sau mình, hiển nhiên, muốn cùng tiến vào một sơn động, chuyện đó là không thể được.

Cát Lợi Nhi dùng lực nắm chặt tay Liễu Dật, nói: “Thư sinh, ta sợ lắm, ta sợ bóng tối, ta sợ vĩnh viễn nhìn không thấy ngươi.”

Liễu Dật nhìn vẻ thương tâm đó của Cát Lợi Nhi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất đau… hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy tay

Cát Lợi Nhi lỏng ra một chút, vội nói: “Cát Lợi Nhi, nắm lấy tay ta, vĩnh viễn đừng buông ra!”

Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu, nói: “Ta nắm không nổi nữa rồi. Thư sinh, nhớ lời của chúng ta ở Phiêu Tuyết hoa hải không? Nếu như ngươi sống, xin ngươi hãy sống vui vẻ, nếu như ngươi chết đi, “Tình cổ” trong lòng sẽ tàn rụi, Cát Lợi Nhi sẽ cùng theo ngươi xuống hoàng tuyền.”

Mắt Liễu Dật đỏ lên, hắn muốn nắm chặt lấy Cát Lợi Nhi, nắm chặt lấy tình yêu của mình, thế nhưng, hắn làm không được, hắn cảm thấy lực khí của mình giảm đi từng chút một, tay của Cát Lợi Nhi đang từ từ buông ra.

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nói như tiếng xé: “Ngươi thật tàn nhẫn, lưu lại ta hưởng thụ vô tận trống rỗng, vô tận đau lòng, còn chỗ nào có khoái lạc chứ.”

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Thư sinh, ta không nắm nổi nữa rồi, tuy lúc chúng ta được ở cùng nhau rất ngắn ngủi, nhưng Cát Lợi Nhi rất hạnh phúc, nếu như có kiếp sau, Cát Lợi Nhi nhất định sẽ làm thê tử của ngươi.”

Liễu Dật muốn nắm chặt lấy Cát Lợi Nhi, thế nhưng, hắn cũng không có lực khí, tay dần dần buông ra, đột nhiên, một cổ hấp lực hút hắn về phía sau, mà Cát Lợi Nhi cũng nhanh chóng biến mất trước mắt…

Trong sơn động không nhìn thấy đáy này, truyền lại một tiếng kêu thét xé lòng: “Xú lão thiên, vì sao phải đối với ta thế này, cuối cùng có một ngày Liễu Dật ta bạt kiếm trảm thiên (vung gươm chém trời)!”
Bình Luận (0)
Comment