Ma Kiếm Lục

Chương 72

Bàn tay của mệnh vận, cuối cùng không chịu nổi dòng thác lũ thời gian lôi cuốn, dưới trời sao yên tĩnh này, cuối cùng đã đem tới cho Liễu Dật một sự an bài của mệnh vận, cũng có lẽ, đây chính là mãi mãi đành chịu…

Liễu Dật nằm trên mặt cỏ, hai tay ôm “Bi Mộng” kiếm, cặp mắt không hề chớp nhìn lên những ngôi sao trên trời, mà tâm lại không biết đã bay tới đâu rồi.

Đại Đao Vương cũng như vậy, chỉ bất quá hắn tựa hồ rất yêu thích Liệt Dương kiếm, không ngừng vuốt ve suốt.

Mà Thập Kiệt Nhất với A Cửu lại chạy sang một bên, không biết tán gẫu chuyện gì, nhưng trông hai người rất thoải mái.

Mấy người đều không quản Liễu Dật, bởi vì hành trình mấy ngày nay mọi người đều đã quen rồi, Liễu Dật từ đó đến giờ vẫn không nói gì, cũng có lẽ hắn đang lo lắng cho Cát Lợi Nhi, nhiều ngày thế này rồi, vẫn không có tin tức của Cát Lợi Nhi, với lại tiết trời dần dần trở lạnh, Cát Lợi Nhi một mình chạy ở bên ngoài, mọi người đều rất lo lắng cho cô ấy.

Hốt nhiên, trong lúc Liễu Dật đang suy nghĩ, một đạo ánh sáng màu trắng bắn về phía Liễu Dật, nghe tiếng gió báo hiệu, Liễu Dật lách mạnh sang bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra bốn bên, tịnh không có bất kì thân ảnh nào.

Đại Đao Vương cũng đột nhiên đứng dậy, lớn giọng hỏi: “Kẻ nào?” thế nhưng, bốn bên rất yên tĩnh, một bóng người cũng không có.

Liễu Dật cúi đầu nhìn vật màu trắng ấy, đó là một mảnh giấy gấp lại, mảnh giấy găm sâu vào trong đất mềm, từ một công phu ở tay này có thể nhìn ra, người đến võ công tuyệt đối không yếu, chỉ là vì sao không ra mặt?

Cầm mảnh giấy lên, Liễu Dật mở ra, chỉ thấy bên trên viết đầy chữ, dày đặc như rừng, lúc nhìn thấy nội dung, Liễu Dật đột nhiên lui về sau một bước, chớp mắt ấy, phảng phất như thời gian ngừng lại, trong lúc hốt nhiên, Liễu Dật như muốn phát điên hét lớn: “Không…”

Vứt mảnh giấy ấy xuống, xoay người lên ngựa, hai chân thúc một cái, một tiếng hí dài, mang theo một đám bụi, biến mất trong màn đêm.

Mấy người nhìn Liễu Dật như đột nhiên phát điên đó, không biết là nguyên nhân gì, Đại Đao Vương cầm lấy tờ giấy, đọc lên: “Lúc đọc phong thư này, hy vọng ngài đừng bi thương, ở ngoài ngàn dặm, Giang Nam Liễu Phủ, trên dưới tất cả 1108 nhân mạng, đều bị ta tru diệt, chỉ vì điệt nhi đó của ta Vi Thiên Đà thảm tử trong tay ngài, phong thư đầu tiên này chính là lễ vật của ta dâng lên ngài, lại xin ngài chờ nhận phần lễ vật thứ hai, Ma tộc Ma môn, hộ pháp—Vi Phong, kính dâng.”

A Cửu đột nhiên nói: “Hỏng bét! Trong nhà Liễu Dật xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đuổi theo xem thử!” ba người lúc này cũng không thể nghĩ nhiều, lên ngựa phóng như bay, đuổi thẳng theo Liễu Dật.

Lại nói từ ngoài biên giới, phải qua Kiếm Môn quan, lại đi xa ngàn dặm, mới có thể đến Giang Nam, nếu như có Thiên lý bảo mã, đại khái ước chừng trong thời gian ba ngày là có thể đến Giang Nam, mà ngựa của Liễu Dật lại là ngựa bình thường! Thế nhưng Liễu Dật lúc này tâm tình đã gấp gáp đến cực điểm, hắn liều mạng thúc giục con ngựa mình cưỡi, không ngừng chạy nhanh lên phía trước, ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, Liễu Dật chạy chết mất ba con ngựa, phóng về tới Giang Nam, đến được Liễu Phủ.

Trong chớp mắt xuống ngựa, Liễu Dật phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, thời gian ngừng lại, đầu óc hắn mờ mịt, hắn bị cảnh tượng trước mắt đả kích đến không biết phải phản ứng làm sao.

Mấy tháng không về nhà, không nghĩ một lần chia tay ấy lại thành chia tay vĩnh viễn, không nghĩ một lần nhìn cha một cái cuối cùng ấy, mọi thứ đều đột nhiên thế này, trong lòng Liễu Dật đột nhiên biến thành trống rỗng. Đây là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ở cửa Liễu phủ, nằm dài mười mấy thi thể, toàn bộ đều dùng vải màu trắng phủ trên mặt.

Liễu Dật từng bước đi đến cửa, hốt nhiên, hai người quan sai chận đường Liễu Dật lại, nói: “Đây là trọng địa phát sinh án mạng, người ngoài miễn vào.”

Liễu Dật gạt mạnh hai người, kéo niêm phong của quan sai xuống, mở cửa lớn ra, bước vào bên trong… sự kinh hoàng đập vào mắt, ba phần đập vào mắt như khắc vào tim, một cái nhìn đó, khiến cho Liễu Dật vĩnh viễn khó có thể quên đi được.

Chỉ thấy cái sân lớn bên trong, đã không còn là cây xanh tỏa bóng, trăm hoa đua sắc, đập vào mắt lại là thi thể nằm trên mặt đất, thi thể đầy đất, máu trên mặt đất, cả mặt đất đầy máu, nơi đó đã thành giống như một khe suối máu, từ từ chảy sang một bên, tay chân gãy, thân thê đứt, thảm không nỡ nhìn, Liễu Dật đột nhiên đi về phía đại sảnh, cũng như vậy, trong đại sảnh nằm đầy những thi thể, chảy đầy máu tươi…

Liễu Dật dừng chân lại, bởi vì, hắn nhìn thấy phụ thân dưỡng dục hắn hai mươi năm đang nằm trên mặt đất, bên cạnh phụ thân, còn có ca ca mấy năm nay không thấy mặt, còn có thư thư không biết trở về lúc nào, lại gặp phải kiếp nạn này, một sát na đó, Liễu Dật tựa hồ đã nổi điên, hắn đột nhiên xốc lên, ôm lấy thân thể lạnh như băng của phụ thân.

Liễu Dật lúc này, hai mắt đã đỏ những máu, trong lòng không ngừng hỏi, vì sao, vì sao! Trong chớp mắt ôm lấy phụ thân ấy, Liễu Dật đã nổi điên, lớn giọng hét: “Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn thế này, chuyện Liễu Dật đã làm sai vì sao lại tính lên trên thân người khác, vì sao?”

Nhìn thi thể lạnh băng của phụ thân, tình dưỡng dục hai mươi năm tựa hồ một lần nữa xuất hiện trước mắt Liễu Dật, mỗi mỗi nghiêm khắc ấy, là mong muốn con thành rồng, mỗi mỗi trừng phạt ấy, là hận sắt không thành thép, mỗi mỗi nụ cười ấy, là sự cao hứng trong lòng, vốn là một ngôi nhà ấm áp, trong khoảnh khắc đã biến thành lạnh băng, thi thể đầy đất, thảm không nỡ nhìn.

Trời bỗng đổ mưa, rơi xuống đất, rơi trên thân Liễu Dật, Liễu Dật ôm thi thể phụ thân suốt, trong lòng chỉ có hối hận, hổ thẹn, hai mươi năm ngậm đắng nuốt cay, lại là phụ thân, lại là mẫu thân, tình dưỡng dục hai mươi năm, còn chưa hưởng thụ thiên luân chi lạc, lại bị đứa con bất hiếu dẫn về cái họa sát thân, Liễu Dật đã khóc, nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cha, là hài nhi bất hiếu, hài nhi xin lỗi cha, cha tỉnh lại đi, cha, chỉ cần cha tỉnh lại, Dật nhi sẽ không bướng bỉnh nữa, Dật nhi cũng sẽ không lén chạy ra ngoài nữa, Dật nhi sẽ không khiến cha tức giận nữa, cha, cha tỉnh lại đi… chỉ cần cha tỉnh lại, cha nói gì Dật nhi cũng sẽ đáp ứng, con đi thi đỗ công danh, sau đó lấy cho cha nàng dâu, đúng, cha, cha tỉnh lại đi… cha còn chưa ăm cháu trai mà!”

Thế nhưng, thi thể đã lạnh băng rồi, mặc kệ Liễu Dật kêu gào thế nào, cũng không có bất kì người nào hồi ứng, Liễu Dật đột nhiên đứng lên, nâng Bi Mộng kiếm trong tay lên, lớn giọng gầm thét với bầu trời: “Lão trời chết tiệt! Vì sao phải đối đãi với Liễu Dật thế này, vì sao? Chẳng lẽ lão cho rằng rất buồn cười ư? Vì sao, ngươi trả lời ta đi, vì sao…” thanh âm càng lúc càng nhỏ, dần dần bị tiếng sấm ép xuống, phản phất đó là câu trả lời.

“Bịch” một tiếng, Liễu Dật quỳ xuống, tay cầm “Bi Mộng” kiếm, cảm thụ bi thương của thế gian, hắn lúc này cũng không nói gì, chỉ là nhìn thi thể phụ thân suốt, nhìn thi thể những người trong Liễu phủ suốt.

Mưa càng lúc càng lớn, phảng phất như sự bi thương của bầu trời, gió càng thổi càng lạnh, phảng phất như sự lạnh lẽo thờ ơ của thế gian, sau ánh chớp, là tiếng sấm, phảng phất như cảnh cáo loài người trên thế gian, thiên lý tuần hoàn, chỗ định sẵn của mệnh vận, ai cũng không thể chống lại được…
Bình Luận (0)
Comment