Ma Kính: Tình Yêu Không Đáng Tin?

Chương 4

New York là trung tâm của giới thiết kế thời trang, mà qua mỗi năm tuần lễ thời trang New York càng thêm nổi tiếng.

Bốn năm trước, anh đã trổ hết tài nghệ ở tuần lễ thời trang New York, tác phẩm của anh được không ít ngôi sao và những người nổi tiếng thích thú.

Nếu anh muốn trở lại, thì tuần lễ thời trang New York chính là con đường ngắn nhất.

Anh không còn dùng rượu để chuốc say chính mình, hi vọng bản thân làm được chút chuyện có ý nghĩa, anh cần làm mình bận rộn để không còn nghĩ tới Natalie nữa.

“Cố gắng lên, tuần lễ thời trang mùa thu năm nay, tớ sẽ giúp cậu tổ chức trình diễn. Trong mười ngày đó, có hơn sáu mươi nhà thiết kế tham gia triển lãm, đến khi đó giới nhà báo, thương nhân và các ngôi sao đều tham dự, cậu nhất định phải thành công mới được.” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói hưng phấn của Johnny, anh là người rất có năng lực làm việc, khi đã quyết tâm nhất định sẽ đưa Kiệt Lộ quay lại giới thiết kế thời trang, và lập tức bắt tay vào an bài mọi việc.

Kiệt Lộ ngồi trong phòng làm việc nghe điện thoại, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Thật vậy sao? Tuần lễ thời trang mùa thu? Vậy tớ chỉ có năm tháng để chuẩn bị thôi sao?”

“Vốn dĩ những người đăng ký đã gần hết chỗ, hơn nữa lại quá hạn, may mà tớ thông qua các mối quan hệ mới xếp được cậu vào, nên cậu phải nắm thật chắc cơ hội này.”

Bởi phát hiện bạn mình trầm mặc không nói gì, cho nên Johnny ở đầu dây bên kia lại hỏi.

“Kiệt Lộ, sao cậu không nói gì cả? không phải cậu đang do dự đấy chứ?”

“Tớ không biết, Johnny, tớ không biết liệu chỉ với thời gian năm tháng ngắn ngủi, tớ có thể tìm được cảm hứng sáng tạo hay không nữa đây.”

“Đương nhiên là có thể, cậu là người có tài, tớ tin vào mắt nhìn người của mình, cái duy nhất cậu cần bây giờ là một chút kích thích, chỉ cần cậu bắt tay vào làm cảm hứng sẽ trở lại thôi.”

Kiệt Lộ nhịn không được, bật cười. “Cậu rất tin tưởng vào tớ, chỉ sợ đến lúc đó lại làm cậu thất vọng.”

“Kiệt Lộ, cậu không có đường lui rồi, dù sao cậu cũng đang ở gần đáy vực, kém hơn nữa cũng chỉ đến vậy, chẳng có gì đáng sợ cả, nếu cậu không bao giờ tỉnh táo, thì bất kỳ ai cũng không thể giúp được cậu, chỉ có thể dựa vào khả năng của chính mình mà thôi, cậu hiểu ý tớ chứ?”

Đương nhiên là anh hiểu điều đó, Hứa Kiệt Lộ vô cùng cảm kích bạn thân Johnny, trong lúc anh gặp khó khăn thì người duy nhất ở bên cạnh chăm sóc anh, không bỏ rơi anh, vẫn cổ vũ động viên anh.

“Tớ tin tưởng cậu, tác phẩm của cậu có đường nét tinh tế, nhìn tổng thể lại rất phóng khoáng, màu sắc phối hợp, điểm xuyết độc đáo, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác mới mẻ, tớ đánh giá cao cậu ở điểm này.” Johnny nắm rất rõ điều này, anh từng đảm nhiệm vị trí cố vấn thời trang cho tạp chí Kimono, luôn luôn tin tưởng vào con mắt của mình, hơn nữa anh có quan hệ rộng, tuần lễ thời trang New York năm nay được an bài cũng nhờ những mối quan hệ lâu năm này.

Kiệt Lộ biết Johnny nói đúng, anh đã ở đáy vực rồi, có kém hơn nữa cũng có thể đi đâu, có lẽ vì là người ở đáy vực, nên cũng dễ dàng xua đuổi những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, bởi vì căn bản anh không còn gì để mất, nếu đã không còn gì để mất, anh cớ gì phải lo?

Anh hạ quyết tâm.

“Được, lấy tuần lễ thời trang mùa thu là mục tiêu, tớ muốn làm lại từ đầu, thiết kế ra những mẫu trang phục phải làm người ta nhìn tớ với ánh mắt khác.”

“Tốt quá rồi, tớ chỉ chờ những lời này của cậu, chúng ta cùng quyết tâm nào, bạn thân.”

Xác lập được mục tiêu, kết thúc cuộc nói chuyện với Johnny, Kiệt Lộ gác máy, ngồi trên sô pha trầm ngâm suy nghĩ.

Anh đứng lên, nhìn lại chỗ ở hiện tại. Anh không nên ở lại nhà trọ nhỏ hẹp cạnh khu rừng Brooke này. Đã nhiều ngày anh không uống rượu, tâm trí anh tỉnh táo hơn trước rất nhiều, không giống khoảng thời gian u ám trước kia, bây giờ cẩn thận nhìn lại gian nhà, mới phát hiện ra căn phòng này có điểm không giống trước kia.

Đến tủ bát cũng được dọn dẹp sạch sẽ, phòng tắm được lau rửa sáng bóng, quần áo được giặt sạch sẽ còn thơm mùi nắng, những việc này là ai đã làm?

Có người vào đây lặng lẽ giúp anh dọn dẹp nhà cửa, nhưng người đó là ai? Tại sao không xuất hiện để anh gặp mặt?

Anh suy đi nghĩ lại, miệng lẩm bẩm nhất định là Johnny giở trò quỷ, tìm một người phụ nữ đến an ủi anh, cố gắng lôi anh thoát khỏi đáy vực, lại cố ý không nói ra, chắc chắn vì Johnny muốn anh quên Natalie, nên mới sắp xếp như vậy.

Dù sao đi nữa, anh thực sự cảm kích Johnny, bởi vì phương pháp này đúng là hữu dụng.

Bây giờ là lúc chuyển nhà, anh không thể tiếp tục ở lại nơi này, mà phải đến nơi rộng rãi hơn, anh quyết tâm sẽ làm lại từ đầu, lấy lại vinh quang đã mất.

******

A! sao lại thế này?

Dương Kỳ Kỳ tò mò nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, đúng là cô xuyên qua gương mà đến, nhưng đây không phải là căn phòng nhỏ nhỏ khi trước, mà nơi xa lạ này, có vẻ rộng hơn phòng ngủ kia, đồ đạc trong phòng cũng không giống trước.

Tại sao cô lại ở đây?

Dương Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, lại nhìn nhìn tấm gương đằng sau, mặt gương gắn trên tường là một tấm gương lớn, không phải là tấm gương cũ kỹ ở căn hộ nhỏ đó nữa, không lẽ Ma kính cũng lạc đường nên đưa nhầm cô đến đây?

Vì vậy, cô lại theo tấm gương trở về phòng trọ của mình, sau đó cô nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới khuôn mặt của Kiệt Lộ, xuyên qua tấm gương, khi mở mắt ra lại là một nơi khác.

Cô há hốc miệng nhìn cảnh vật trước mặt, nơi này lại giống phòng làm việc, rộng khoảng năm mươi mét vuông, thiết kế theo kiểu lầu gác nhỏ, trần nhà cao với hai tầng.

Cô sắp bị hồ đồ mất rồi, không hiểu rốt cuộc là tấm gương đã đưa cô đến nơi nào? Cô tò mò nhìn khắp nơi, dưới lầu hình như là chỗ làm việc, có rất nhiều thùng giấy và tủ đứng, thoạt nhìn như chưa được sắp xếp lại, cô đi dọc theo cầu thang đi lên trên tầng, có hai phòng tất cả, một gian chất đầy thùng giấy và mấy thứ linh tinh, gian còn lại là phòng ngủ, đây đúng là nơi cô ra khỏi gương lần đầu.

Có thể Kiệt Lộ chuyển nhà nên tấm gương đưa cô đến nơi ở mới của anh?

Phòng làm việc rộng rãi hơn so với chỗ cũ, thiết kế nhà lấy ánh sáng cũng rất hợp lý, phòng làm việc dưới tầng có mấy cái thùng đã mở, như thể vừa được đưa tới, trên tầng thì đầy ắp những thùng chứa đồ linh tinh, hình như đang sửa sang, sắp xếp lại.

Vì hộp được mở ra nên cô có thể nhìn thấy vài thứ đồ bên trong, phát hiện trong đó có một khung ảnh, trên đó là tấm ảnh chụp hai người đàn ông đang bá vai nhau, một người phương Tây, tóc vàng mắt xanh, người còn lại là chàng trai Á Đông, cô liếc mắt một cái cũng nhận ra anh là Kiệt Lộ.

Tấm ảnh này càng làm cô thêm khẳng định là anh đã chuyển đến chỗ ở mới, trong tấm ảnh, trên tay anh là một bằng khen, hình như là ảnh chụp khi anh đoạt giải, mà anh cười thật vui vẻ, thật rạng rỡ, làm cô không khỏi cười theo.

Khoan đã, cô đột nhiên nghĩ ra, lần đầu tiên cô là cô bước ra từ tấm gương trên lầu, lần thứ hai lại đi ra từ tấm gương dưới lầu, chứng tỏ rằng chỉ cần có gương, đều là cửa ra vào của cô?

Để chắc chắn, cô lại xuyên qua gương về nhà, sau đó theo gương trở lại phòng làm việc, hắc hắc, quả nhiên như cô dự đoán, mỗi lần tấm gương đều mở ra theo ý cô.

Chỉ cần phòng này có gương, tất cả đều là cửa ra vào của cô, thật sự rất thú vị, hơn nữa chỉ cần cô nhớ địa điểm, có thể tùy ý đi ra từ tấm gương bất kỳ.

Phát hiện này làm cô thích thú không thôi, hơn nữa cũng rất vui vẻ vì Kiệt Lộ chuyển đến nơi ở mới, chứng tỏ Kiệt Lộ đã lấy lại tinh thần, hôm nay khó có thể thấy anh say rượu nằm dài trên sàn nhà, mà anh chuyển từ căn phòng cũ nát kia đến đây, chứng tỏ cuộc sống của anh có chuyển biến tích cực, nghĩ đến đây, cô nhịn không được khóe môi nhếch lên, nở nụ cười hài lòng.

Đột nhiên, dường như khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng của ai đó, cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy người kia đang mở mắt nhìn mình, người đó không phải ai khác, chính là Kiệt Lộ.

Ban đầu hai người kinh ngạc trừng mắt nhìn nhau, sau hai giây ngây người, Kiệt Lộ lớn tiếng quát.

“Cô là ai!”

Cô giật mình xoay người bỏ chạy.

“Đợi chút!”

Kiệt Lộ tuyệt đối không nghĩ tới trong phòng sẽ xuất hiện một người con gái xa lạ, nhưng lại là một người phụ nữ Á Đông, ngay lúc cô bỏ chạy, anh không chút nghĩ ngợi lập tức đuổi theo.

Thì ra không phải là ảo giác, cũng không phải nằm mơ, thật sự có một cô gái Châu Á ở trong phòng anh, anh muốn biết bao nhiêu ngày nay người giúp anh cạo râu, tắm rửa, gội đầu, giặt giũ, lại còn rửa bát, nấu nướng, người con gái đó, có phải là cô hay không?

Anh hầu như đã khẳng định cô chính là người con gái đó, mà anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô, cho nên đuổi theo đối phương rất sát.

“Này, đừng có chạy!”

Trong phòng làm việc, hai người ngươi chạy ta đuổi, trên nền nhà có nhiều chướng ngại vật, cản trở anh hành động, mà người con gái này cũng quá nhanh nhẹn, không chỉ chạy quanh bàn làm việc, mà trong lúc chạy tới chạy lui, còn dùng ma-nơ-canh cản trở anh, muốn bắt cô trong khoảng thời gian ngắn đúng là gian nan hết sức.

Kiệt Lộ luôn luôn uống say đến bất tỉnh, đột nhiên thấy anh tỉnh táo, làm cho Dương Kỳ Kỳ không có một chút chuẩn bị tâm lý nào, hơn nữa bộ dạng anh có vẻ rất tức giận, nên cô chỉ lo chạy trốn, lại không dám bước vào gương, sợ dọa đến anh, đành phải ở lại chạy lòng vòng cho anh đuổi. J

“Này! Sao cô lại phải chạy trốn thế?”

Còn không bởi vì anh đuổi em sao! Không chạy mới là lạ!

Cô không dám dây dưa, nhân cơ hội này bỏ chạy lên trên lầu, chạy ào vào phòng ngủ của anh, lập tức khóa trái cửa phòng lại.

A, cô gái này tự nhiên trốn vào phòng ngủ, lại còn khóa trái phòng lại, thật đúng ý anh! Đừng nên quên đây là nhà của anh, tất nhiên sẽ có chìa khóa.

Anh vội vàng lấy một chùm chìa khóa từ túi quần, tìm được chìa khóa phòng ngủ, sau đó mở cửa phòng ngủ ra, đi vào phòng, anh nhìn chung quanh phòng, bàn tay giữ lấy cửa nhẹ nhàng đóng vào, khóa lại.

Đôi mắt sắc sảo đảo qua bốn phía, không thấy người con gái kia, nhưng anh biết, cô đang ở trong gian phòng này.

Tốt thôi, rắn ở trong hang, cô trốn cũng không thoát!

Người con gái này là ai? Cô vào nhà bằng cách nào? Chờ đến khi bắt được cô, không thể không hỏi rõ được.

“Xuất hiện đi, cô trốn không nổi đâu.”

Anh đứng tại chỗ nói lớn, hai tay khoanh lại trước ngực, đợi cô bước ra, nhưng là bốn phía im lặng không có âm thanh, không chút động tĩnh.

Không chịu bước ra? Tốt thôi.

Anh ngồi xuống, dưới gậm giường không có ai, cho nên cô không trốn ở đây, sau đó anh bước tới cửa phòng tắm, nhìn quanh bên trong, cũng không thấy người.

Nếu hai chỗ đó đều không phải chỗ cô trốn, vậy thì nơi duy nhất cô có thể ẩn nấp, cũng chỉ còn lại tủ quần áo, vì vậy anh đi tới trước tủ, gõ gõ vào cánh tủ, lớn tiếng nói: “Tôi biết cô ở trong đó, mau ra đây đi.”

Cô gái vẫn như trước không thèm trả lời, dường như quyết định trốn trong đó, không chịu ra gặp anh.

“Cô không ra đúng không? Vậy thì tôi phải mở cửa mời cô ra đây vậy.”

Kiệt Lộ đứng trước tủ quần áo, hai tay nắm chắc lấy hai cánh tủ, hít một hơi thật sâu, dùng sức mở ra.

Anh dự đoán rất nhiều tình huống có thể xảy ra, có thể cô ấy sẽ hét đến chói tai, cũng có khả năng cô ấy sẽ lao tới, mà anh đã chuẩn bị đón lấy cô, theo cách nghĩ của anh, trong những tình huống có thể phát sinh, cũng chưa từng nghĩ đến kết quả này…

Không có?

Trong tủ quần áo không có lấy nửa người, làm anh kinh ngạc không thôi.

“Làm sao có thể như vậy?”

Anh nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới cả buổi, tủ quần áo lớn như vậy, ngoại trừ nơi này, còn chỗ nào có thể trốn đây? Anh không dám tin tìm lại khắp phòng.

Vừa rồi rõ ràng chính mắt anh thấy cô chạy vào phòng này, bây giờ người ở đâu mà không thấy?

Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nơi này là lầu tám nha, hơn nữa ngoài cửa sổ cũng chẳng dư thừa không gian để cô trốn, chẳng nhẽ cô biến thành người nhện mà leo xuống ư?

Kiệt Lộ ngây ngốc đứng yên tại một chỗ, không thể tin được cô gái này vô thanh vô tức biến mất, chuyện này không thể xảy ra!

Không lẽ anh gặp phải quỷ?

Dương Kỳ Kỳ xuyên qua gương trở về phòng của mình, vuốt vuốt trái tim đang đập kịch liệt, vừa rồi đúng là rất rất nguy hiểm a, mà không biết anh nghĩ gì nhỉ? Không phải cho rằng cô là kẻ trộm đó chứ.

Nếu anh đối với cô như thế, cô sẽ rất khó xử.

Nếu đã bị anh phát hiện, cô cũng không dám qua đó nữa, vài ngày sau, tuy rằng trong lòng cô nghĩ tới anh, nhưng rất sợ đi qua lại bị anh bắt gặp, cho nên không dám như trước ngày ngày sang chăm sóc anh.

Biết anh đã tỉnh táo, có thể tự chăm sóc bản thân, không còn dùng rượu chuốc say mình nữa, cô cũng yên tâm vài phần, vì vậy cô quay lại thời gian biểu trước kia, đi học, làm thêm, cùng nhóm bạn thân tụ tập đi chơi, không lâu sau lại gấp rút chuẩn bị thi cử, cuộc sống sinh viên bận rộn không khác gì nhóm lửa dưới mông.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, đã gần một tháng cô không xuyên qua gương đến thăm anh.

Kết thúc cuộc thi giữa kỳ, Dương Kỳ Kỳ cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái, không thể lấy cớ kỳ thi bận rộn, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Kiệt Lộ.

Không biết anh có ở phòng không?

Cô không dám đi qua, là sợ nhìn thấy bộ mặt tức giận của anh, khi chưa được anh cho phép mà tự tiện vào nhà, nên cô không tự cho phép mình nghĩ tới anh nữa; nhưng về phương diện khác, cô lại rất muốn biết cuộc sống của anh, không biết anh có ăn uống tốt không, có ngủ ngon không, có biết tự chăm sóc bản thân hay không?

Điểm chính yếu là, anh không còn khóc nữa đấy chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, mấy ngày liền mong nhớ, hơn nữa trong lòng ức chế không được quan tâm đến anh, rốt cuộc hôm nay phá lệ.

Cô lấy hết dũng khí xuyên qua gương thêm lần nữa, tuy nhiên để đề phòng vạn nhất, cô hết nhìn trái rồi nhìn phải, xác định bốn bề vắng lặng, mới nhẹ nhàng xuyên hoàn toàn qua gương, đến phòng làm việc.

Một tháng không tới, căn phòng có chút bất đồng, lần trước đến đây, nơi này ngổn ngang trăm thứ đồ, hiện nay giống như mỗi thứ đã trở về đúng chỗ của nó, trong phòng đặt rất nhiều mô hình người mẫu, mà trên mỗi ma-nơ-canh đều mặc đủ mọi kiểu dáng quần áo, trên chiếc bàn lớn, vải vóc được xếp chiếm đến một nửa, ngăn tủ bốn phía đều đặt rất nhiều phụ kiện may mặc, nhìn qua hoàn toàn giống phòng làm việc của một nhà thiết kế thời trang.

Cô tò mò nhìn xung quanh, trường trên treo đủ loại tranh ảnh và ảnh chụp. Có bức là một cô người mẫu nằm dài trên sô pha, có bức chụp trang phục, có phác họa, cũng có ảnh chụp của người thật.

Quần áo ở đây thật đẹp, rất đặc sắc, cho dù cô không phải là người trong nghề nhưng vẫn có thể cảm thấy những trang phục này thật nhẹ nhàng tinh tế.

Trong phòng khách có máy tính, bàn dài và máy may, trên bàn có đầy đủ các loại thước và kéo may, cùng vài tập mẫu phác thảo.

Ngoài ra trong phòng còn có vài giá treo áo, mang trên mình nhiều loại kiểu dáng trang phục, các loại màu sắc, đủ loại trang sức xinh đẹp; một tủ khác đựng rất nhiều vải vóc, một ngăn tủ đựng đầy phụ kiện như thuốc nhuộm, dây màu… mọi nơi cô đều chăm chú nhìn, đều cảm thấy thật thần kỳ, thật mới mẻ.

Thì ra phòng làm việc của một nhà thiết kế thời trang là như vậy, đối với một cô gái đơn thuần đến từ Đài Loan như cô mà nói, giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, không khỏi nảy sinh cảm giác kính phục, cô tò mò nhìn ngắm, nhìn đến nỗi hoa mắt thất thần.

Trên tường là một tấm bảng hình chữ nhật, trên đó không những có ghi chú viết bằng bút dạ, mà còn kín mít những nam châm gắn giấy note, ngoại trừ lịch làm việc dày đặc, còn dùng nam châm gắn lên một số tấm ảnh, không theo một thứ tự nào cả.

Cô đang nhìn nhìn ngắm ngắm, đột nhiên ngây dại, có một hình phác họa ngay trước mắt, bất tri bất giác há lớn miệng, mở tròn mắt không tin được, nhìn chằm chằm bản phác họa được gắn trên bảng thông báo.

Trên đó phác họa một người con gái, có phần quen mặt, dưới tấm hình là một dòng chữ viết bằng bút dạ.

“Cô gái thần bí, cô làm thịt kho tàu rất ngon, có thể làm cho tôi một lần nữa không?”

“A…” cô hô nhỏ một tiếng, giật mình hiểu được bức phác họa này là vẽ cô, mà lời nhắn kia là gửi đến cô.

Thật sự không nghĩ tới, cô vỗ vỗ ngực, không tự chủ được nhìn đông nhìn tây, xác định lại lần nữa không có một ai trong phòng, trống ngực đập liên hồi nhìn chằm chằm bức họa hồi lâu.

Người con trai này cùng lắm mới nhìn thấy cô một lần, có thể vẽ được chân dung cô, mặc dù cô không hiểu về phác họa, nhưng cũng biết thưởng thức đôi chút, nét bút thanh thoát tiêu sái đầy tính nghệ thuật, cô xem rất ngạc nhiên thích thú.

Nét cười hiện lên khuôn mặt, cô cầm lấy bức họa, sau đó dùng bút dạ viết lên bảng.

“Ok, không thành vấn đề, em làm thịt kho tàu cho anh.”

******

Kiệt Lộ nhìn thấy lời nhắn trên tấm bảng, rốt cuộc anh cũng đợi được cô, qua gần một tháng, người con gái thần bí đó lại xuất hiện lần nữa.

Tối hôm đó, căn phòng của anh thơm nức mùi thịt kho tàu, dường như tự dưng bay tới, mà rõ ràng anh đang ở trong phòng làm việc vùi đầu vào thiết kế, hoàn toàn không hiểu được người con gái kia làm cách nào xuất hiện ở đây.

Với anh mà nói, đây thực sự là một chuyện thần kỳ, mà từ ngày bắt đầu, cả hai đều liên lạc, chỉ cần anh nhắn lại ở bảng thông báo, thì ít lâu sau sẽ phát hiện phúc đáp của cô.

“Mạo muội xin hỏi, cô là quỷ sao?”

“Thật ngại quá, em là người sống.”

“Tôi là Hứa Kiệt Lộ, cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang ở đâu?”

“Dương Kỳ Kỳ, hai mươi tuổi, Đài Loan.”

“Em đến từ Đài Loan? Vậy thì bây giờ em đang sống ở đâu?”

“Em đang ở Đài Loan.”

“Kỳ Kỳ, nếu em ở Đài Loan, làm sao có thể chạy tới New York tận bên kia bán cầu, chỗ ở của tôi?”

“Em có một cánh cửa xuyên không gian, nên có thể qua lại chỗ anh ở.”

Ngay từ đầu anh hoài nghi rằng, bản thân chuyển đến một căn hộ ma quái? Nhưng rất nhanh, anh bác bỏ ý nghĩ này, anh chưa nghe qua ma quỷ có thể xuất hiện giữa ban ngày, mà lại giúp anh nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ.

Anh không muốn hù dọa cô, đầu tiên bởi anh rất tò mò, thứ hai anh rất hâm mộ khả năng nấu nướng của cô, có thể làm những món ăn quê nhà cho anh, hơn nữa lại có cô gái tình nguyện giúp anh làm việc nhà, làm cho anh thoải mái hơn rất nhiều.

Cô gái thần bí này mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho anh, đôi khi anh cảm thấy cô xuất hiện, nhưng khi anh đi tìm cô, chỉ nhìn thấy trên bàn trà phòng ngủ là đồ ăn thơm ngon.

Nếu cô cảm thấy ngại ngùng không muốn gặp anh, thì anh nên đồng ý mà không miễn cưỡng cô, để duy trì mối quan hệ này, hai người dần học được sự ăn ý lẫn nhau, anh để cô tự do ra vào, cho cô một không gian thoải mái hoạt động.

Có đôi lúc, quần áo anh chất đống ở giỏ trong phòng tắm bỗng dưng không thấy nữa, hai ngày sau, trên giường lại có quần áo được giặt sạch sẽ thơm tho, hơn nữa còn được gấp ngay ngắn.

Có đôi lúc, anh thức đêm thiết kế mà ngủ quên trên bàn làm việc, đến khi thức dậy, đã thấy bên cạnh là một món ăn nhẹ, đó là cô chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh.

Nguyên liệu nấu ăn dù sao cũng phải dùng đến tiền, anh là nam nhi, cũng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của cô, cho nên anh dùng nam châm đính tiền lên bảng thông báo, nhắn lại đây là tiền mua đồ ăn.

“Cánh cửa xuyên không gian? Thật là hài hước, được rồi, nếu em không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, bất quá cũng không để em xào nấu miễn phí đồ ăn mỗi ngày được.”

“Chỉ cần anh bằng lòng, mỗi ngày em đều tình nguyện nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp hộ anh, em sẽ mượn đường qua nhà anh, đến New York tham quan làm thù lao, không biết ý của anh thế nào?”

“Đương nhiên là không vấn đề gì, nếu em muốn tham quan New York, anh có thể đưa em đi.”

“Kiệt Lộ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em rất ngại, nên trước hết vẫn là để em tự mình đi là được rồi, hơn nữa công việc của anh bộn bề, em không muốn quấy rầy anh. Anh yên tâm, khi em đi ngang qua đảm bảo sẽ thật nhẹ nhàng, tuyệt đối không quấy rầy anh làm việc, chúng ta quyết định vậy nha, đúng rồi, cảm ơn bức họa của anh, em rất thích (^^)”

Hứa Kiệt Lộ nhìn dòng chữ Tiếng Trung thanh thoát trên mặt bảng, cuối dòng còn vẽ một hình mặt tươi tắn, làm anh không khỏi mỉm cười.

Liên tiếp mấy ngày, hai người nói chuyện với nhau qua bảng thông báo.

Anh thực sự kinh ngạc, cô rốt cuộc đi từ đâu đến, và làm như thế nào có thể quay lại dễ dàng? Mỗi ngóc ngách trong phòng ngủ anh đều xem xét, không có gì có thể là thông đạo hay là cửa ra vào, theo đường cửa sổ càng không thể, bởi đây là lầu tám, hơn nữa ngoài cửa sổ căn bản không có chỗ nào con người có thể sống ngoài đó.

Từ sau đó, cô làm càng nhiều món ăn đem đến.

Tuy rằng New York có đồ ăn Trung Quốc, nhưng anh vẫn vô cùng kinh ngạc, một cô gái ở thời đại này có thể làm được nhiều món, bất kể là đồ ăn mặn hay ăn nhẹ đều mang đậm hương vị quê hương Đài Loan.

Cô vì anh mà chuẩn bị rất nhiều loại đồ ăn nhẹ, có gà tẩm bột chiên, hà tử tiên, đại tràng hầm, canh thịt nấm hương, hủ tiếu… sau đó lại nấu những món nước khác, như mỳ sợi Nhật Bản, cơm trộn Hàn Quốc, bánh tôm Thái Lan, miến xào Việt Nam, đủ loại đủ kiểu, cái gì cần đều có, ngay cả những loại hoa quả vùng nhiệt đới cô cũng chuẩn bị cho anh.

“Thật là lợi hại, làm sao mỗi ngày em đều đem đồ ăn nhẹ tới cho tôi vậy?”

“Cạnh trường em có khu chợ đêm.”

“Em học trường nào?”

“Đại học sư phạm.”

“Ở New York làm gì có đại học sư phạm.”

“Đại học sư phạm Đài Loan.”

“Đại học sư phạm Đài Loan? Thật hay giả vậy?”

Kiệt Lộ cười cười nhìn lời nhắn của cô, vừa lẩm nhẩm nhớ kỹ, vừa ăn mấy cái bánh bao chiên cô mang tới, cô còn nói, tiệm bánh cô mua rất nổi tiếng, nếu muốn mua được bánh phải lấy số xếp hàng.

“Đồ ăn có ma lực nhất định, mỹ thực có thể đem đến cho người ta sức mạnh, có thể tạo ra cảm hứng sáng tác cuồn cuộn không thôi, em viết báo cáo hay làm bài tập đều phải dùng đến chúng (^^)”

Nhìn giấy nhắn của cô, đôi môi tuấn lãng khẽ nở nụ cười.

Ma lực sao? Thật là, đối với anh mà nói, cô chính là người con gái có ma lực kỳ diệu, xuất hiện đúng thời điểm đen tối nhất của anh, âm thầm chăm sóc anh.

“Người con gái có ma lực… ban ngày thì ấm áp, ban đêm lại thần bí…” Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, dường như có một nguồn cảm hứng vừa tiến vào người anh, anh lập tức cầm lấy giấy bút, phác thảo một hình vẽ, tưởng tượng ra cảm giác kia, cảm hứng tuôn trào cuồn cuộn.

Anh vô cùng hưng phấn, trang giấy bắt đầu hiện lên hình ảnh rõ ràng, một bộ đồ với những đường cắt tinh tế và phụ trang đi kèm.

Đồ ăn ngon quả thực có thể cho người ta sức mạnh, làm cho cảm hứng sáng tác cuồn cuộn kéo tới? Nói cho cùng, hiện tại anh thấy một nguồn năng lượng dào dạt không dứt, hé miệng, một miếng liền nuốt trọn cái bánh bao.

******

Dương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng bước ra từ tấm gương, trên tay ôm chồng quần áo, đây là quần áo cô giúp Kiệt Lộ phơi nắng, đang định len lén đặt trên giường anh rồi đi, cả người đột nhiên ngẩn ngơ.

Trên giường là một hộp quà đẹp đẽ, được buộc lại bằng dây nơ con bướm xinh xắn màu bạc, mà trên hộp quà còn có tấm thiệp, trên đó viết tên Dương Kỳ Kỳ, rõ ràng là muốn đưa cho cô.

Cô bỏ quần áo xuống, tò mò cầm lấy tấm thiệp, vừa mở ra liền thấy một hình vẽ, là vẽ cô, mà trong tấm thiệp là nét bút cứng cáp của anh.

“Đêm nay có một buổi trình diễn thời trang của hãng LV, triển lãm diễn ra ngay sau bữa tiệc tối, áng chừng bảy giờ bắt đầu, hi vọng em có thể tham gia, tôi đã thiết kế một lễ phục dạ hội dành riêng cho em, tôi rất mong được đón tiếp một thục nữ như em, trong hộp có thiệp mời, chỉ cần lấy tấm thiệp đó có thể tiến vào hội trường.”

Cô ngẩn ngơ, tiệc tối sao? Lễ phục dạ hội nữa? buông tấm thiệp xuống, cô mang theo tò mò mở hộp quà ra, kinh hỉ phát hiện bên trong thực sự chứa một bộ lễ phục, cô cầm lên ngắm nghía, đó là một bộ lễ phục dạ hội đơn giản nhưng cực kỳ lộng lẫy hoa lệ.

Dương Kỳ Kỳ chưa từng thử qua lễ phục dạ hội, cũng đừng nói là thiết kế riêng cho cô.

Cô vừa mừng vừa sợ, vạn lần cũng không thể tưởng tượng được Kiệt Lộ sẽ vì cô mà tự tay thiết kế trang phục dạ hội, lập tức mặc thử; đứng trước gương nhìn chính mình, lễ phục này mặc trên người cô, làm cho cô bớt mấy phần khí tức sinh viên, lột xác thành một cô gái diễm lệ.

Bộ lễ phục này tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, đơn giản mà tao nhã, hơn nữa trong hòm còn chuẩn bị phụ kiện đi kèm.

Cô cầm lên một vòng cổ làm bằng ngọc trai đeo lệ người, thật tuyệt, cô rất thích.

Bảy giờ? Nên đi không?

Nghĩ tới anh tự mình thiết kế lễ phục vì cô, lòng của cô chùng xuống, trải qua một hồi đấu tranh, cô quyết định nhận lời mời của anh.
Bình Luận (0)
Comment