Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2390 - Chương 2390. Trốn...

Chương 2390. Trốn...
Chương 2390. Trốn...

Ở vòng đầu tiên cùng với kỵ binh của Khương Bắc va chạm, hắn mất đi một cái cánh tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Tốc độ chạy của chiến mã, có thể mang đến cho kỵ sĩ những công kích lớn hơn, ngươi thậm chí không cần vung mã đao, mà chỉ cần nắm chặt nó, thì đã có thể dành cho đối phương lực sát thương đáng sợ, nhưng đồng thời, đối với ngươi cũng như vậy, tác dụng này, dù sao cũng là qua lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà trước mắt, ͏ ͏ ͏ ͏

Ở vị trí lồng ngực của Trần Viễn, còn có hai cái trường mâu đâm xuyên qua, cơ thể hắn, là nằm, nhưng cũng không phải hoàn toàn là nằm, cán trường mâu ở phía sau, chống xuống một khoảng cách giữa mặt đất và tấm lưng, chẳng khác gì cây tăm, xuyên chuỗi ở chỗ đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đi tới trước mặt của Trần Viễn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra, hắn và Trần Viễn không có tình cảm gì, người này, thậm chí từng khuyên bảo Trần Dương, tiến hành khoác hoàng bào cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thì tính là trung thần lương tướng gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Dựa theo tiêu chuẩn đạo đức nghiêm ngặt, hắn không phải, thật sự không phải. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng cũng giống như Lý Phú Thắng, Hứa Văn Tổ, năm đó bọn họ cũng từng khuyến khích Trấn Bắc Hầu tạo phản làm hoàng đế, việc này cũng không ảnh hưởng tới ý định một lòng vì Đại Yến của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Có một số việc, muốn làm, và không làm, là hoàn toàn khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏

Còn nữa, ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này đối với Bình Tây Vương hắn mà nói, thì có quan hệ gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia... ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Viễn nhếch môi, đang cười, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm cầm lấy Ô Nhai, nhắm vào ngực hắn, trực tiếp đâm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Ô Nhai là một cây bảo đao, chém sắt như chém bùn, huống chi lúc này giáp trụ, của Trần Viễn đã sớm bị phá huỷ không còn gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Đao, ͏ ͏ ͏ ͏

Đâm vào trong cơ thể. ͏ ͏ ͏ ͏

Vào lúc này, thật ra cũng đã không cần quá nhiều lời, hơn nữa, cũng không có gì đáng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói ta không được thấy Vương gia ngài mặc long bào? ͏ ͏ ͏ ͏

Nói ta thật không ngờ là sẽ chết ở chỗ này? ͏ ͏ ͏ ͏

Nói sớm biết thì... ͏ ͏ ͏ ͏

Vô vị, ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể Trần Viễn đột nhiên cương cứng, một tay nắm lấy thân đao Ô Nhai, để lưỡi đao di chuyển. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia... Đi cẩn thận! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể cứng ngắc buông thõng xuống, chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm rút ra Ô Nhai, ͏ ͏ ͏ ͏

Liếc mắt nhìn Trần Viễn, nói ͏ ͏ ͏ ͏

- Lên đường cẩn thận! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nhìn khắp bốn phía xung quanh, ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc rời quân trại, ͏ ͏ ͏ ͏

Một vạn thiết kỵ, ͏ ͏ ͏ ͏

Trước mắt, còn không đến hai ngàn người có thể ngồi lên thân ngựa, mà trên thân mỗi người đều mang theo thương tích, người người đẫm máu, trong đó có không ít người, đã định trước là không chống đỡ được bao lâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ đánh đổ kỵ binh Bắc Khương, cũng đánh đổ một nhánh cấm quân Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏

Không, ͏ ͏ ͏ ͏

Không phải đánh đổ, ͏ ͏ ͏ ͏

Là đạp nát! ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua hai ngàn người này, cũng không có ai biết rõ, tiếp theo đó, trong lần di chuyển này, còn bao nhiêu người có thể sống sót. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm mím mím môi, hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bản vương sẽ nhớ, vĩnh viễn ghi nhớ ơi này, có tám ngàn huynh đệ, vì bản vương mà chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm tăng cao âm lượng, giơ đao lên, ͏ ͏ ͏ ͏

- Bản vương sẽ không để cho bọn họ thân chết tha hương, sau này, bản vương sẽ biến nơi này thành quốc thổ Đại Yến ta! Bọn họ đã mệt rồi, vậy thì trước tiên cứ để bọn họ ở đây nghỉ ngơi một chút, ͏ ͏ ͏ ͏

Tương lai, ͏ ͏ ͏ ͏

Chúng ta lại trở về thăm bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hắn, ͏ ͏ ͏ ͏

Đời này vốn là muốn sống một cách phóng phóng khoáng khoáng, ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nên cẩn thận chặt chẽ thì nên cẩn thận chặt chẽ, lúc nên không muốn liên lụy nhân quả thì không liên lụy nhân quả, hắn tự vui vẻ tiêu dao, nào quản bên ngoài hồng thủy ngập trời. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù là đối mặt với thái hậu Tấn Quốc, cũng chỉ là sờ một cái, ăn chút đậu hũ. Phúc Vương phi kia tự tiến cử giường chiếu, thật ra hắn cũng không thật sự muốn thân thể của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Không có gì khác, chỉ sợ phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc, ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Yến Bình Tây Vương gia hắn vẫn luôn muốn sống thuận theo tâm ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ trên cõi đời này, hắn thiếu nợ nhân tình cũng chỉ có mấy người như vậy, những thứ thực sự đặt trong đầu, chỉ sợ là một lòng bàn tay cũng có thể đếm hết, ở phương diện này, hắn lại hẹp hòi đến tột đỉnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng cố tình, ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm nay, ͏ ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này, ͏ ͏ ͏ ͏

Một lần nợ đến tám ngàn nhân tình, là nợ của tám ngàn người! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm chưa bao giờ tự xưng là người tốt lành hay hảo hán gì, ngược lại, còn tự nhận là nham hiểm xoả trá, tham lam vô độ. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn vẫn biết được một đạo lý, đó chính là: ͏ ͏ ͏ ͏

Có nợ, ͏ ͏ ͏ ͏

Phải trả! ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Vòng vây của quân Càn, đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể nói, quân Càn đã dốc hết toàn lực hành quân, muốn xiết chặt vòng vây. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng, ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ vẫn đến muộn. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân Yến, yểm hộ vương kỳ của bọn họ, trốn khỏi vòng vây. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như nói, ͏ ͏ ͏ ͏

Cái này cũng gọi là trốn. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Tầm Đạo đứng trên mảnh chiến trường này, bây giờ máu tươi vẫn còn chưa khô, trên chiến trường, cũng không hề ít người Bắc Khương cùng người Càn bị thương kêu rên, đang được chữa trị. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2390.
Bình Luận (0)
Comment