Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2412 - Chương 2412. Lần Sau Lại Tới Chơi

Chương 2412. Lần Sau Lại Tới Chơi
Chương 2412. Lần Sau Lại Tới Chơi

Kiếm Thánh người trước đó còn hô ‘có gì không dám’, ͏ ͏ ͏ ͏

Lại cho hắn leo cây ngay trước mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn Bách Lý Kiếm quỳ xuống thở hổn hển, ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Kiếm Thánh cũng dừng lại việc lùi về phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏

Long Uyên bay lượn trước người, bị hắn khẽ nắm lấy. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong thoáng chốc, ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đầu hắn hiện lên một động tác mà người nọ rất hay làm, ͏ ͏ ͏ ͏

Lạnh nhạt lại thản nhiên bất cần, có thể cố gắng duy trì bản thân không đến nỗi rơi vào trạng thái xấu hổ thể hiện cảm xúc quá rõ, đồng thời còn đảm bảo đâm vào nỗi đau của đối phương để khiến mình thỏa mãn về mặt tinh thần. ͏ ͏ ͏ ͏

Đó chính là, ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt trầm lắng như nước, ͏ ͏ ͏ ͏

Biểu cảm bình tĩnh, ͏ ͏ ͏ ͏

Từ khóe miệng, ͏ ͏ ͏ ͏

Phát ra một tiếng khẽ khàng và trong trẻo: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quá... ͏ ͏ ͏ ͏

Bách Lý Kiếm bất chợt ngưng lại hơi thở, ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Thánh, trong đôi mắt, tràn đầy nghi ngờ cùng không dám tin. ͏ ͏ ͏ ͏

Chậc, ͏ ͏ ͏ ͏

Mà trong lòng Kiếm Thánh, lại vô cùng mãn nguyện. ͏ ͏ ͏ ͏

Tên đó, nói rất đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, ͏ ͏ ͏ ͏

Từ bên ngoài, từng đội kỵ binh quân Yến, đã bao vây nơi này từ bốn phía tám hướng, hoàn thành vây kín cục diện chiến trường chỉ có hai người nhưng lại không thể bày sẵn trận hình nghênh địch. ͏ ͏ ͏ ͏

Người lãnh binh, bất ngờ chính là Trần Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không quen biết Bách Lý Kiếm, nhưng rõ ràng, vào lúc này, vẫn có thể đoán ra được thân phận của đối phương. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghi Sơn Bá cảm thán một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lần vào Càn, lão tử ta kiếm bộn rồi, chắc hẳn sẽ được phong hầu? ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Cùng lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏

Ở bên bờ sông đối diện. ͏ ͏ ͏ ͏

Phiền Lực với dáng người cao ráo, đứng trước mặt Lưu Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ ôm viên đá màu đỏ, nằm ở đó, vai trái trúng một mũi tên, may là quân Yến đến kịp thời, chính xác mà nói, là Phiền Lực tới vô cùng kịp lúc, chém hai tên Ngân Giáp vệ, lao ra đúng thời điểm mấu chốt nhất, để lại cho người phía sau, một bóng lưng cực kỳ vĩ đại cùng trầm ổn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời, ͏ ͏ ͏ ͏

Còn để cho một tên Ngân Giáp vệ nào đó vốn không ham chiến đứng cách đó rất xa, bắn một mũi tên trúng mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, trên ngực Phiền Lực, còn đang cắm một mũi tên, tuy rằng không sâu, nhưng mũi tên cũng khẽ run lên rõ ràng cùng nhịp khi cơ ngực co giãn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng... ͏ ͏ ͏ ͏

- Chủ thượng hả? Chủ thượng kìa! ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ có hơi ngây ngốc, ͏ ͏ ͏ ͏

Ma Hoàn trong tay hắn, ͏ ͏ ͏ ͏

Lại đứng lên, ͏ ͏ ͏ ͏

Trước, sau, trái, phải đều lung lay một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Suýt... ͏ ͏ ͏ ͏

Phiền Lực hít sâu một hơi, ͏ ͏ ͏ ͏

Muôn vàn lời nói, lúc này chỉ rút ngắn lại thành một chữ hỏi thăm thân thiết: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ kiếp. ͏ ͏ ͏ ͏

Phiền Lực vươn tay, đem ‘tiểu hồng hoa’ trên ngực mình, lấy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Chảy máu thì chảy máu, đầu mũi tên còn thiết kế cả lưỡi ngược, cũng xem như bị lột thêm một lớp da thịt nữa, nhưng chút thương thế này, đối với Phiền Lực mà nói, không khác gì so với người bạn nhỏ lúc gọt bút chì lỡ làm đứt tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng trên lập trường là một Ma Vương, Phiền Lực không quan tâm đến công trạng gì đó, thăng quan phát tài gì đó, càng không là nghĩa lý gì, thứ hắn muốn, là sự vui vẻ và thỏa mãn khi thực lực tăng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ sau khi rút khỏi kinh thành, vốn cho rằng sẽ phải chống chịu quân Càn chặn đánh, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu hy sinh, kết quả là chờ mãi đến khi đại quân vượt qua được Biện Hà hướng về phương bắc rồi tiếp tục đi một khoảng thật xa, khi cách rất xa, thì hay tin cấm quân chủ lực của Càn quốc đã về Thượng Kinh. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai nhánh quân, giữa các tiêu kỵ bắt đầu xung đột. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân Yến muốn rút lui, đánh xong vẫn nán lại, nên không chủ động đến gần. ͏ ͏ ͏ ͏

Cấm quân chủ lực không dẫn theo quân khác, một mình nhận mệnh muốn tranh thủ thời gian hồi kinh, đi thu nhận tòa thành khắp nơi hoang tàn, tất nhiên sẽ không đi gây thêm chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lúc nhất thời, đôi bên đều có hơi… Khách khí. ͏ ͏ ͏ ͏

Có hơi giống kiểu, ͏ ͏ ͏ ͏

Quân Yến: À, các ngươi trở về rồi à? Ta vừa mới đi, đang đi đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân Càn: À, các ngươi muốn đi sao? Được, lần sau lại đến chơi. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Trần Dương rất nhạy bén tóm được nguyên nhân vì sao lại ‘khách khí’ như thế, bọn họ vốn nên bị vòng vây người Càn quốc phẫn hận bừng bừng chặn lại ở Biện Hà, nhưng kết quả lại không có, vậy nghĩa là có người, đã giúp bên mình nhận đãi ngộ này rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cho nên… Chính là… ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi suy nghĩ rõ ràng chuyện này, cả người Trần Dương như sắp điên lên rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này khiến Phiền Lực nhất thời thấy hơi kinh ngạc, rốt cuộc Bình Tây Vương gia là chủ thượng của ai thế? ͏ ͏ ͏ ͏

Ma Vương dù sao cũng hơi kiểu ‘không dính khói lửa trần gian’, mặc dù có khả năng chủ thượng vừa chết, mình cũng sẽ nghẻo theo, nhưng dù sao cũng chưa từng thử. ͏ ͏ ͏ ͏

Quan trọng nhất chính là, mình không còn sống nữa thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ sau khi chạy trở về, chủ thượng không chết, trốn ra được, đây chính là may mắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ sau khi chạy trở về, chủ thượng chết rồi, thủ cấp đã bị người Càn quốc truyền đi đọc chư quân, nhìn lại bản thân một chút, không chết! Đây chính là… Kinh hỉ! ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2412.
Bình Luận (0)
Comment