Một dòng kiếm khí lại lần nữa dâng lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ trước mặt, cả người lẫn ngựa, đều bị đánh tan thành hai nửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm khí lan rộng xung quanh, khiến đám giáp sĩ có ý định đến gần lại lần nữa bị ép lùi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi làm xong những thứ này, ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm nghiêng đầu, ánh mắt trực tiếp khóa mục tiêu vào Kiếm Thánh đang đứng bên ngoài vòng chiến quan sát trận chiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt Kiếm Thánh trầm lặng như nước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm thì há to miệng, bật cười, khuôn mặt vốn tuấn tú, lúc này trở nên vô cùng dữ tợn, hàm trăng trắng, cũng nhuốm đầy vết máu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay, bắt đầu bay múa trên thân trường kiếm trong tay, giống như đang khắc họa một thứ gì đó, mà trường kiếm kia dường như có linh hồn, nó cũng chủ động hấp thụ không ít máu tươi từ Bách Lý Kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đó Kiếm Thánh đã có nói, con đường mà Bách Lý Kiếm đi giống như con đường của yêu thú, tất nhiên cũng có một ít năng lực mà kiếm khách bình thường không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều, trái lại là Kiếm Thánh có thể hiểu rõ là hắn đang làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đây là, ͏ ͏ ͏ ͏
Đang viết di thư. ͏ ͏ ͏ ͏
Di thư của người bình thường viết trên giấy, còn di thư của kiếm khách thì viết trên thân kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạo kiếm sư đã từng nói, một thanh kiếm sở dĩ là danh kiếm, vật liệu tốt và đường vân đẹp là cơ sở, danh kiếm chân chính là được kiếm khách ôn dưỡng, giống như ngọc bội bên người vậy, trước giờ đều nói ngọc nuôi người, thật ra người cũng nuôi ngọc. ͏ ͏ ͏ ͏
Danh kiếm có linh hồn, linh hồn là do chủ nhân nó tạo ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đầu Kiếm Thánh cũng có một thanh kiếm được truyền thừa từ sư phụ, nhưng không hiểu vì sao thanh kiếm này lại vì một lần luận võ mà gãy, sau này Kiếm Thánh mới tìm đến tạo kiếm sư, dùng lời hứa hẹn làm một việc để làm giá, đổi lấy được tự mình rèn ra Long Uyên. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau này, chờ đến khi hắn già đi, thanh Long Uyên này cũng sẽ được truyền lại, đại khái là sẽ cho kiếm tỳ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm tranh thủ một mình đứng trong khoảng không rộng lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân lúc giáp sĩ bốn phía còn chưa nhào tới lần nữa, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhanh chóng viết xong huyết thư trên thân trường kiếm, sau đó lại cầm thanh kiếm này, ném về phía Kiếm Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Trường kiếm gào thét, ͏ ͏ ͏ ͏
Khi rơi đến trước mặt Kiếm Thánh, đầu ngón tay Kiếm Thánh điểm một cái, ngăn nó lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm cất tiếng cười to. ͏ ͏ ͏ ͏
Người này, thật ra chẳng ra làm sao cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Tham sống sợ chết, cũng chẳng có quá nhiều đại nghĩa quốc gia gì đó, về mặt làm người, đúng là không ổn, đừng nói là không được như gió xuân ấm áp, mà luôn cảm thấy càng hiểu rõ thì lại càng cảm thấy chẳng phóng khoáng gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mặc kệ thế nào, coi như từng đứng ở vị trí đồng đạo trên đài, là một kiếm khách, đối với lời thỉnh cầu cuối cùng này, Kiếm Thánh cũng là một kiếm khách, hắn sẽ đáp ứng hắn tiếp tục truyền thừa thanh kiếm này. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm không nói muốn đưa thanh kiếm này cho muội muội của hắn hay trả lại cho Bách Lý gia, dù là Bách Lý Kiếm có muốn giấu kiếm vào Kiếm mộ để lại cho hậu đại có duyên, nhưng Bách Lý Kiếm biết rõ rằng lúc này hắn không có tư cách để nhắc đến điều kiện gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể được tiếp tục truyền thừa, tìm một người cầm kiếm khác, hắn đã rất thỏa mãn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh vác thanh kiếm này sau lưng, mắt nhắm lại, khẽ vuốt cằm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức, ͏ ͏ ͏ ͏
Tám thanh trường mâu đâm tới, ͏ ͏ ͏ ͏
Kẹp lấy từng chỗ trên người Bách Lý Kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Lý Kiếm đã ném bội kiếm của mình đi, thật ra hắn đã không còn năng lực tiếp tục chém giết nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng, ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khi bị trường mâu nâng người lên, đồng thời khi giáp sĩ bốn phía đang chuẩn bị ném dây thừng ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lắc đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu gia Bách Lý gia, đời này, đi được đến đây có thể nói là cực kỳ thuận lợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thoáng chốc, ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như hắn nhìn thấy bản thân khi tuổi còn nhỏ, sau khi bộc lộ thiên phú kiếm khách của mình, trưởng bối trong gia tộc vừa hoảng hốt vừa kinh kỉ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Kiếm mộ của Bách Lý gia, hắn cự tuyệt thừa kế một thanh bội kiếm nào đó từ tiền bối trong gia tộc, mà tìm đến một thanh khác không thuộc về Bách Lý gia, hắn nói rằng hắn sẽ trở thành người đứng đầu trong lịch sử kiếm đạo của gia tộc, nên không cần thiết phải đi nhận truyền thừa kiếm từ bất kỳ ai. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuồng ngạo như thế, đến cả tổ tông cũng có thể xem thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm ấy, bạch y thuyền nhỏ vào Thượng Kinh, tuy là vì để cầu được long khí nhằm đột phá trên con đường kiếm đạo, nhưng nhìn thấy vì mình mà người người náo nhiệt xôn xao, trong lòng hắn cảm thấy thật hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đời này, cũng đã nở mày nở mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là, ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh tượng cuối cùng trong đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại là Thượng Kinh năm ấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như ngày đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Mình và muội muội không quay đầu rời đi, ͏ ͏ ͏ ͏
Mà là liều mạng không tiếc mọi giá, giết chết họ Trịnh kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Phải chăng, ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi thứ đã có thể thay đổi? ͏ ͏ ͏ ͏
Không, ͏ ͏ ͏ ͏
Sẽ không thay đổi, ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì chính hắn vẫn là kẻ sợ chết, tật xấu này, không thể thay đổi được. ͏ ͏ ͏ ͏