... ͏ ͏ ͏ ͏
Một bát dưa muối, hai bát cháo, ba cái màn thầu và bốn tên thái giám. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu tóc của Niên Nghiêu vừa dài vừa rối, hắn im lặng cầm bát đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Hắn ăn rất nhanh, cũng rất cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn hai miếng dưa muối cuối cùng, hắn ăn kèm với một ngụm cháo, sau đó hắn lấy nửa cái màn thầu cuối cùng, vét lấy chút mỡ đông ở đáy bát cháo và bát dưa muối. ͏ ͏ ͏ ͏
Nuốt xuống miếng màn thầu cuối cùng, Niên Nghiêu lau chùi ngón tay của mình, trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khẩu vị này, thật khiến trẫm phải hâm mộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau tấm bình phong truyền đến, ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn tên thái giám vội vàng quỳ phục xuống đất, ͏ ͏ ͏ ͏
Niên Nghiêu cũng đứng dậy, hành lễ Sở quốc, ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết đi vào, Ngụy Trung Hà ở phía sau lập tức lấy ra một tấm nệm nhỏ, để cho Cơ Thành Quyết ngồi lên đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Niên Nghiêu đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người xưa thường nói, dưới gối nam nhi là vàng, hơn nữa từ xưa đến nay của người Sở các ngươi vốn có truyền thống, nếu triều thần phải chịu oan khuất thì sẽ nhảy xuống sông Mịch để chứng minh sự trong sạch của mình, tại sao trẫm lại không thấy được điều này trên người của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Niên Đại tướng quân vào cung, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc cần quỳ thì lập tức quỳ, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc cần thỉnh an thì thỉnh an rất nhiệt tình, ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc ăn cơm thì cũng ăn ngon hơn so với bất cứ ai khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí, ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ cách một đoạn thời gian, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lại ồn ào đòi xông hương để tắm rửa, nói rằng bản thân mình là tân hoạn quan, lại còn là thanh đao của Bình Tây Vương gia, nhanh là nhanh, cũng không cầu kỳ, dẫn đến hiện tại công việc của tiểu tử này, rất dồn dập, cấp bách, hơn nữa còn có thêm cả phân nhánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bản thân hắn thì không có việc gì, chỉ sợ không xông hương mà gặp quý nhân thì không tốt lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Đối mặt với câu hỏi của hoàng đế Yến quốc, ͏ ͏ ͏ ͏
Niên Nghiêu cười bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ cũng biết, mỗi năm số người nhảy xuống sông Mịch nhiều nhất cũng không phải là quan viên quý tộc mà chính là dân chúng bá tính và nô tài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhân chỉ ca tụng sự trong sạch, cao thượng của bọn họ mà lại không thấy được những thi thể bị bọn họ dẫm dưới chân, ở dưới đáy sông Mịch đã chồng chất biết bao bộ xương trắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nô tài không có xuất thân quý tộc, mặc dù trước đây nô tài đã được phong làm Đại tướng quân của Sở quốc, cũng là bởi vì nô tài có bản lĩnh này, có thể vì quân mà phân ưu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu đã quyết định tay làm hàm nhai thì cần gì phải làm khó chính mình chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ý của ngươi là, nếu trẫm cho ngươi bát cơm ăn, ngươi sẽ thủ tiết vì trẫm? ͏ ͏ ͏ ͏
Niên Nghiêu nở nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài nguyện ý ra sức vì bệ hạ, chỉ cần bệ hạ đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị kia của Sở quốc đã nuôi ngươi nửa đời, cuối cùng, chỉ đổi được câu nói này của ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, cho dù một con hổ có hung dữ đến mức nào, thì sau khi bị giam vào lồng, cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn, vì để được sống, thậm chí nó cũng có thể làm ra những động tác của con chó, con mèo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hử? Không kiên nhẫn được nữa à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Là do nô tài sợ làm chậm trễ chính sự của bệ hạ, một ngày bệ hạ ngài bận trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến tên tù nhân như nô tài được? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ài, ngươi không hiểu chuyện này rồi, có biết vì sao Trịnh Phàm lại đưa ngươi vào cung không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Là vì Phong Vương? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế khinh thường lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối với hắn mà nói, Bình Tây Hầu hay Bình Tây Vương thật sự quan trọng đến mức đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đưa ngươi đến đây là muốn để trẫm, lấy việc trêu đùa ngươi để giải tỏa phiền muộn trong lúc rảnh rỗi mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Niên Nghiên nghe thấy lời này, gật đầu rất nghiêm túc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra là thế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc trước trẫm cho người đem quân báo đến, ngươi đã đọc qua rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bẩm bệ hạ, nô tài đã đọc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có đọc kỹ không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài đọc rất kỹ, nô tài còn đang đợi bệ hạ hỏi chuyện này đấy, nếu trả lời tốt thì nô tài còn hy vọng bữa ăn tiếp theo sẽ được ăn nhiều món ăn mặn, nô tài xuất thân thấp hèn, đời này thực sự thèm thịt như mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi có biết, tại sao trẫm lại chỉ muốn hỏi ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì quan gia của Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia của Càn quốc? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì năm đó Bình Tây Vương gia, đã từng chỉ vào vị quan gia kia và nói hắn không biết dụng binh. Từ đó trở đi, trừ phi vị quan gia kia có thể tạo lập thành tựu trong quân đạo, nếu không, nô tài cảm thấy, ngày sau câu chuyện tiện mồm này, sẽ trở thành một câu ngạn ngữ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặt khác, tuy bệ hạ có cả triều thần văn võ, nhưng có ai có thể thẳng thắn hơn tên tù nhân như nô tài chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói thử xem. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần tuân chỉ. ͏ ͏ ͏ ͏