Trịnh Phàm cười cười, nói; ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa Càn sứ ra ngoài trướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương đưa tay búng một cái, đem danh mục quà tặng bắn xuống phía dưới, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tiếp tục đánh! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Mục Câu bị Trần Tiên Bá và Trịnh Man cản ở trước người, làm thủ thế tiễn khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn lại hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, Yến quốc còn có thể tiếp tục đánh sao? Yến quốc còn có thể chuyển quân được sao? Tiếp tục đánh, Yến quốc không sợ quốc nội bản thân vỡ loạn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô là Bình Tây Vương Đại Yến, không phải hoàng đế của Đại Yến, giang sơn Đại Yến, cũng không phải của cô, đánh nát xoong chảo chum vại, cũng không quan hệ gì với cô. ͏ ͏ ͏ ͏
Đời này của bản vương, ͏ ͏ ͏ ͏
Không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, ͏ ͏ ͏ ͏
Đến di, ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ đến đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Biểu hiện của Triệu Mục Câu hơi ngưng lại, đang bị Trần Tiên Bá và Trịnh Man nhấc lên, lúc sắp ra soái trướng, Triệu Mục Câu dường như đã bị rút đi phần lớn khí lực, hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy, rốt cuộc thì vương gia muốn thứ gì! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá và Trịnh Man buông lỏng tay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiên Bá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá lấy một tờ địa đồ ra, trải ra ở trước mặt Triệu Mục Câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên bản đồ, có hai toà thành, bị vòng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Để cho quan gia của các ngươi hạ chỉ, lệnh cho quân coi giữ hai tòa thành này, mở cửa thành ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Mục Câu nhìn thấy hai tòa thành này, lúc này cũng quát lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể! Đừng mơ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tòa thành này không phải thành trấn lớn gì, cũng không phải là trọng trấn quân sự, đương nhiên, trước mắt đối với quân Yến mà nói, lúc này lại làm ra hành động công thành gì đó, thực sự là không cần thiết, sĩ tốt rất mệt mỏi, hơn nữa thương vong lần này vào Càn, vốn cũng rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, có mấy lộ quân Càn vẫn luôn ở đó áp tải. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến đi bao xa, quân Càn lùi bao xa, không chủ động công kích, sau khi quân Yến dừng lại, quân Càn cũng dựng trại đóng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì quân Càn biết, bản thân không có thực lực chủ động công kích, thế nên, nhìn qua thì giống như quân Càn đưa tiễn quân Yến xuất cảnh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại hoàng tử và Lý Lương Thân điều động binh mã Nam Vọng thành và Càn quốc Tam Biên sau nhiều lần tiến hành cọ sát, làm cho Càn quốc Tam Biên Tổ Trúc Minh không cách nào điều binh xuôi nam. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Càn tinh nhuệ ở Lương địa đã vòng về hướng nam, dự định về nước từ phía nam, nhóm La Lăng vẫn còn tiếp tục treo bên cạnh bọn họ, có thể nói, nhánh quân tinh nhuệ kia, là nước ở xa không cứu được lửa ở gần. ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ lực cấm quân bị quan gia mang về Thượng Kinh, trấn an cục diện. ͏ ͏ ͏ ͏
Như vậy dưới tình huống đánh thành, tất nhiên quân Càn còn có thể tiếp tục tổ chức không ít binh mã, nhìn như là ‘người đông thế mạnh’, nhưng thật ra đa số đều là sương binh quận binh, không phải lo về sức chiến đấu, mà là trong lòng đều biết rõ hai bên rốt cuộc là kéo chân nhau bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trải qua vài lần đổi quân, sau khi binh mã bên người Trịnh Phàm tụ tập đến một quy mô nhất định, trừ khi lại tự tìm chết, chủ động tiến vào vòng vây của người Càn, nếu không, cơ bản là sẽ bình an. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tòa thành này, vì sao có thể làm cho Triệu Mục Câu kích động như vậy, đó là vì nó ở phương bắc Càn quốc, là trạm trung chuyển trên tuyến đường vận chuyển quân nhu đến Tam Biên, cũng chính là mạch máu lớn của hậu phương, hậu cần Tam Biên. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất rõ ràng, Bình Tây Vương gia đang dự định trước khi rời đi, tiện tay nhấc đi một món tiền nhỏ, cũng coi như là trở về bổ khuyết một ít thâm hụt cho Yến quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Ít nhất, ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể giảm bớt chút áp lực cho Tiểu Lục Tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên danh mục quà tặng của Càn quốc, thật ra chính là ‘tiền chuộc’, nhưng tiền chuộc này, là trả theo giai đoạn, trong đó, cũng tồn tại không ít ẩn tính mậu dịch với Tấn đông Bình Tây Vương phủ sau này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Trịnh Phàm không phải là người vô hại dễ bị lừa gạt, có thể nắm chặt trong tay mới là thứ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Vàng bạc tài bảo, thật ra hiện tại không phải thứ hắn quá coi trọng, nhánh binh Trần Dương trở về, tuy rằng vì đi đường, không có xe ngựa xe đẩy vật phẩm vội vàng cướp bóc được, nhưng trong túi mỗi một sĩ tốt hoặc là trong túi treo trên yên ngựa của chiến mã, hoặc ít hoặc nhiều cũng đều phồng lên không ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Thứ mà Trịnh Phàm coi trọng, là lương thực. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời kì thái bình, thật ra giá lương thực rất rẻ, so với kỳ trân dị bảo, có thể nói là khác biệt một trời một vực, nhưng mà vật này vẫn luôn phải gieo vào đúng thời vụ sau lại càng phải dựa vào thời tiết, mới có thể thu hoạch, không có cách nào tay không mà biến ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lương, dưới cái nhìn của Đại Yến mới là thứ cần thiết nhất, thèm muốn nhất, có thể giải trừ tình huống khẩn cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm phất tay một cái, ͏ ͏ ͏ ͏