Gương mặt Hoàng công công lập tức ở bung như hoa cúc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thái tử điện hạ, nô tài không dám, nô tài không dám mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Truyền Nghiệp không gây khó dễ cho Hoàng công công, mà tiếp tục lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thực ra ta không quá nhớ phụ thân, chủ yếu là nhớ mẫu hậu, hẳn là mẫu hậu cũng nhớ ta lắm đó. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Các đệ đệ muội muội của đệ thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Quá nhỏ, không thích chơi với bọn chúng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy thì dễ rồi, đi đón mẫu hậu của đệ, chúng ta cùng nhau sống trong Vương Phủ là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng nha, ý kiến hay! ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công. ͏ ͏ ͏ ͏
Mồ hôi lạnh của Hoàng công công đã thấm đẫm cả y phục, nhưng vẫn phải cố kìm nén biểu cảm, không để phát sinh biến hóa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra hắn rất sợ hãi, ͏ ͏ ͏ ͏
Dù cho hiện tại Thái tử còn nhỏ, không quan trọng... ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đợi đến sau này, Thái tử lớn rồi, tự nhiên ngủ một giấc, nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nhớ tới mấy lời đã nói, lại nghĩ tới hắn đã đứng ở bên cạnh nghe thấy hết, vậy... ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, hai đứa nhỏ lại thay đổi đề tài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên vừa lắc lư ăn một nửa quả dưa chuột vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thật lo lắng mà, phụ thân đánh hạ quanh đây hết, vậy chờ ta lớn lên, sẽ không còn chỗ nào để đánh nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở thời Đại Yến này, cho dù là trong dân gian hay là nhà quyền quý, đám nhỏ đều thích chơi trò chơi đánh trận. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thiên Thiên ca ca đừng lo lắng, chờ chúng ta lớn rồi, nếu là không có trận để đánh, đệ và ca đánh trận giả cũng được mà. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phù phù! ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Hoàng công công cũng không chịu nổi loại ‘đồng ngôn vô kỵ’ này, trực tiếp quỳ rạp dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ nhìn Hoàng công công, ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công cực kỳ miễn cưỡng cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hai vị chủ tử, nô tài nhớ ra bên dưới còn có chút việc cần phải làm, vương gia sắp khải hoàn, nô tài đi xem thử phía dưới chuẩn bị đến đâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nô tài xin cáo lui, nô tài xin cáo lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công gần như là lộn nhào mà rời khỏi tường thành, mới vừa đi xuống phía dưỡi, đã nhìn thấy một đám người chen lấn vây quanh, thấy hắn đến, lập tức bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Công công, không xong, không xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Việc lớn không hay rồi, công công. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vật được ngự ban không thấy, không thấy đâu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vật được ngự ban? ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công lập tức hiểu ra là có việc gì, sau đó lại nghĩ đến lúc trước Thiên Thiên lấy ra hai quả dưa chuột ướp lạnh, đưa cho Thái tử điện hạ cùng ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức, tức giận khoát tay một cái nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không quan trọng, không quan trọng, nên làm gì thì làm đi, ta đây biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vật được ngự ban, vốn là hoàng đế ban cho vương gia khải hoàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ bị đứa nhỏ hai nhà, mỗi đứa ăn một quả, việc này tính là gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công quay về chỗ ở của mình, trước tiên là cởi quần áo, lau chùi cơ thể một chút, rồi lại đổi một bộ y phục mới. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị tiểu gia này thật là khó hầu hạ, sớm biết thì lúc trước hăn đã kiên trì ở lại tại tiền tuyến, haix, mỗi ngày đều bị doạ tới doạ lui như vậy, phải rụng mất bao nhiêu tuổi thọ chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ đã ăn xong dưa chuột, ở phía xa còn có một đám hộ vệ đảm bảo an toàn, thở hổn hà hổn hển hển leo lên đỉnh cao nhất của tháp canh. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Truyền Nghiệp có chút sợ hãi, Thiên Thiên thì ngược lại, không biết sợ là gì. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thiên Thiên ca ca, cao quá đi, đệ sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Từ từ nhắm hai mắt lại, ôm ca ca, vậy thì không sợ nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ah. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Truyền Nghiệp ôm chặt eo Thiên Thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên thử đi về khu vực mép ngoài, Thái tử nhắm mắt theo đuôi, ôm hắn đi ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn phía xung quanh, đám hộ vệ bị doạ gần như muốn bùng nổ luôn rồi, có người lập tức xuống chuẩn bị tiếp ứng, có người trực tiếp leo lên vách tường của lầu tháp. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ A đệ, mở mắt ra đi, nhìn kìa! ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử mở mắt, từ vị trí cao nhất Nam Môn Quan này, nhìn thấy phía nam, có biển hắc giáp như mây đen đang từ từ kéo đến, là đại quân khải hoàn! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ A đệ, sau này đánh trận trở về, chính là ta. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy ta... Vậy ta sẽ đứng ở đây, đứng lên chỗ cao cao, chờ ca ca trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Khà khà, được. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Còn phải mang theo đồ ăn ca ca thích nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ A, đồ ăn ta thích nhất? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ta đi trộm long ỷ phụ hoàng lại đây, cho ca ca ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
…………… ͏ ͏ ͏ ͏
Tiễn Môn lâu ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏
Đại quân, chiến thắng trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
So với đi lúc nhẹ nhàng như gió, lúc trở về, rõ ràng xe ngựa xe đẩy đã chở thêm không ít đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một cuộc chiến tranh, làm bên khơi mào mà nói, có ba khoản lớn cần chi tiêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một là chi phí xuất phát, đây là truyền thống trong quân, trước khi kêu người ta đi, thì phải ban thưởng xuống để khích lệ sĩ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Về bản chất, cũng không khác gì với thổ phỉ xuống núi đánh cướp nhân vật khó chơi, trước khi đi sẽ uống rượu, chiêu đã đàn em một bữa ăn ngon uống đã. ͏ ͏ ͏ ͏