Đột nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ lại rồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong mơ, ͏ ͏ ͏ ͏
Lần đầu tiên nàng cứu hắn khi bị người Yến đuổi bắt, rất kiêu ngạo mà nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nàng là thanh kiếm thứ hai của Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn còn đần độn mà đáp lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đệ nhất kiếm của Càn quốc, là Bách Lý Kiếm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng khinh thường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Bách Lý Kiếm là cái rắm gì, đệ nhất kiếm Càn quốc, là vị trí của sư phụ ta! ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏
Tí tách, ͏ ͏ ͏ ͏
Tí tách, ͏ ͏ ͏ ͏
Tí tách. ͏ ͏ ͏ ͏
Ưm... ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên dụi mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng nước, ͏ ͏ ͏ ͏
Là Thái tử đệ đệ tè dầm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên bò dậy, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại phát hiện mình không còn nằm trên giường nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
A, lúc này hẳn là mình phải ngủ trong lều vải mới đúng. Đợi sau khi tầm mắt thích ứng với bóng tối, nó đúng là đã phát hiện ra hình dáng của lều vải ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đệ đệ, đệ đệ... ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng thấy Thái tử giống một tiểu đại nhân, tâm tư cũng rất kín đáo, nhưng ở một số phương diện sinh hoạt, lúc vừa bắt đầu, đúng là năng lực... kém đến đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đây ở trong cung, bên cạnh có thái giám hầu hạ, buổi tối đi tiểu đêm cũng có người cầm giúp. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi bước vào Bình Tây Vương phủ, Thái tử và Thiên Thiên cùng ở chung một tiểu viện, mà trong tiểu viện này, là không hạ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, Thiên Thiên làm ca ca, ban đêm đi tiểu, hồi đầu sẽ cầm ống nhổ tìm Thái tử đệ đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Thái tử thích ứng với sinh hoạt rất nhanh chóng, không cần mỗi ngày đều phải giúp. Ban đêm, lúc Thiên Thiên muốn đi tiểu, thì gọi nó đi cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, lần này Thiên Thiên gọi nhiều lần, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng vẫn không có ai đáp lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên thấy hơi lạ lạ, đi ra ngoài. Nó đưa tay ra phía trước tìm kiếm, sờ được cái rèm, sau đó vén lên, đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Gió lạnh thổi qua, ͏ ͏ ͏ ͏
Dù là người thân thể rắn chắc, hỏa khí vượng từ nhỏ như Thiên Thiên, vào lúc này cũng khó tránh khỏi phải run lên một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài lều, lại không phải đất bằng, mà là ở trên một ngọn núi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc... ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trước truyền đến tiếng vang, hình như có người đang đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Dần dần, bóng người rõ ràng hơn, Thiên Thiên nhìn thấy một nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân ôm bụng, đi lại tập tễnh, từ trong tiếng hít thở nặng nề ngắn ngủi, dường như cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn lúc này của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết tại sao, sau khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Thiên Thiên bỗng nhiên quặn thắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như tiếng hít thở đè nén của đối phương, giống như từng nhát búa nặng nề, nện thẳng vào trong lòng nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân không đi về phía Thiên Thiên, mà lại đi về một hướng khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên theo bản năng đuổi theo, nó không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng vẫn muốn đuổi theo bản năng đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, khoảng cách giữa hai người, đã càng ngày càng xa, càng ngày càng xa... ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên từ từ thả chậm bước chân, nó ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trên không trung, lại nhìn đường núi ở dưới chân, có hơi ngơ ngác ͏ ͏ ͏ ͏
Mà khi Thiên Thiên cúi đầu, trong vầng trăng trên trời kia, hình như có một bóng đen mờ ảo đang đan xen, vặn vẹo tự tách ra, dường như có thứ gì muốn đi vào, nhưng vẫn bị cản lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía dưới, ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên ngơ ngác không quá lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phập! ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh thứ gì đâm vào da thịt, khiến thân thể của Thiên Thiên trong nháy mắt run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó bắt đầu tiếp tục chạy về phía trước. Ngay lúc Thiên Thiên chạy tới, cảnh vật ở phía trước đã xuất hiện chênh lệch. Trước mặt nó dường như không còn là con đường nhỏ trên núi, mà là một vách đá. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ nhân, rơi xuống trước mặt Thiên Thiên, khóe mắt nàng ngấn lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoảnh khắc đó, nữ nhân ngã xuống vách núi hình như có linh cảm, nhìn sang bên này, giống như thật sự nhìn thấy nam hài chạy vội hướng về phía mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân há miệng, cánh tay thoáng vươn ra hướng về bên này, dường như muốn nói gì, nhưng khi Thiên Thiên chạy về phía nàng, chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn phía tất cả, đều bị bóng tối cắn nuốt. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hộc Hộc! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phút chốc quang ảnh tiêu tán, làm cho Thiên Thiên mất cảm giác thăng bằng, ngã rầm trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức, ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trước xuất hiện bóng dáng của một nam nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả trước mắt, bắt đầu hiện ra một loại cảm giác vặn vẹo giống như vết mực loang trên mặt nước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nhìn thấy một nam tử mặc giáp trụ mạ vàng mái đầu bạc trắng đi tới trước mặt mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đang nhìn nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà nó, cũng đang nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng giữa hai bên, lại không dậy lên cảm xúc gì quá lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ nơi sâu thẳm, Thiên Thiên đã ý thức được người trước mắt này là ai, dù sao, bình thường Trịnh Phàm cũng vẽ một ít tranh, cho dù là mùa đông lúc đắp người tuyết, cũng sẽ đắp thêm một người tuyết có hình dáng nam nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nói thời đại này không có hình chụp, nhưng bản lĩnh nghệ thuật của Trịnh Phàm, đủ để làm một người trong tranh, hiện lên gần như là được tả thực ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Thiên Thiên không hô lên danh xưng kia, dù cho người đó, đứng ngay trước mặt, nó vẫn không hô ra tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏