Một âm thanh cực kỳ âm u truyền đến từ bên cạnh Thiên Thiên, nó nhìn thấy một người mặc áo choàng màu xanh, nam tử có khuôn mặt cực kỳ hèn mọn, đang dùng ánh mắt u ám nhìn nó. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu không là ta ra tay, tập kích từ phía sau hắn, ngươi có dễ dàng giết được hắn như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ô Nhai đập ngang lại đây, nam tử áo mặc bào xanh kia bị quất bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ồn ào! ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử mặc áo bào xanh cắn răng, giận mà không dám nói gì. Nhưng người bị đánh bay ra ngoài như vậy, thế mà trên người lại không có bất kỳ thương tích gì. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Được rồi, Yến Kinh, ở ngay phía trước rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh âm truyền đến, mang theo một loại uy nghiêm vô thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên rất muốn quay đầu nhìn xem, nhìn xem người phát ra âm thanh kia, rốt cuộc là ai. Nhưng nó không có cách nào khống chế được thân thể này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như thân thể này, đối với người ở phía sau, rất phản cảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Không, ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải một người kia, mà là một đám người, đều rất phản cảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì sau khi âm thanh kia phát ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại có một âm thanh khác truyền đến: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chủ lực quân Yến, đã bị hủy diệt ở đây rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng uy nghiêm khen ngợi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Cực khổ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vì Đại Hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng, vì Đại Hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tầm mắt phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một toà đô thành nguy nga. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà bốn phía xunh quanh đô thành, lại là binh mã trùng trùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một toà đô thành bị trọng quân vây quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ phía trên, ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nữ nhân bỗng nhiên lướt qua, trong thành, truyền đến một tiếng gầm già nua, giống như đã cách cả một niên đại dài vô tận. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân toàn thân áo trắng, giống như tiên tử từ bên này bay lượn xuống, ͏ ͏ ͏ ͏
Phát ra một tiếng thét dài một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Con tỳ hưu hộ quốc trong Yến Kinh kia, đã bị lão nương ta đoạn tuyệt sinh cơ! ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh uy nghiêm lại vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi làm... Rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh kia hạ lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Công thành đi! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ U u u u u... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kèn lệnh vang lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Vô số binh lính, bắt đầu leo lên toà quốc đô nguy nga này. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên chỉ cảm thấy tầm mắt trước mặt mình, sẽ không bị màu sắc nào thay thế nữa, tất cả đều là màu đỏ, đỏ sền sệt, đỏ tanh hôi, đỏ gay mũi... ͏ ͏ ͏ ͏
Giết chóc, ͏ ͏ ͏ ͏
Giằng co trong một thời gian rất dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ dưới tường thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Đến trên tường thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại tới trong thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên mặt đường, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên mái hiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên ngoài Hoàng cung, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên hoàng thành. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Giết vào bên trong hoàng thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nhấc theo đao, cất bước đi trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó đang tìm, tìm mục tiêu của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó nhìn thấy có một khu vườn ngự uyển, trong đó lại có một vườn rau, dọn dẹp rất là tinh tế, bên trong còn mọc không ít dưa chuột xanh mượt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó ngắt xuống một quả, không rửa, đưa thẳng vào trong miệng, cắn một miếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc hoảng hốt, ͏ ͏ ͏ ͏
Một loại cảm giác quen thuộc, lại truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà đúng lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên thái giám mặc áo bào đỏ, bay lượn qua trước người Thiê Thiên, nhằm vào phía sau nó. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Bảo vệ chủ thượng! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Bảo vệ chủ thượng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bắt giặc thì phải bắt vua trước, hay còn nói là, ở trước vỡ tan, dùng hết khả năng, tàn nhẫn cắn cho đối phương một ngụm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên không ngăn cản, cũng không quay đầu lại cứu viện, ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí, ͏ ͏ ͏ ͏
Nó còn nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như còn hy vọng, cái người được gọi là ‘chủ thượng’ kia, cứ như vậy mà bị giết đi, giữ lại, thì có ích lợi gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là một tên phế vật, chiếm một cái gọi là đại nghĩa, nhưng thật ra, trừ miệng biết nói ra thì có làm được cái gì khác đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hộ vệ trước mặt, bị Thiên Thiên giết hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Giẫm lên con đường nhuộm đầy máu tươi, ͏ ͏ ͏ ͏
Đi tới trước một cửa điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Đưa tay, ͏ ͏ ͏ ͏
Đẩy cửa điện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Từ mặt tiền kim điện một đường quét lên trên, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy bậc thang, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy long ỷ, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy... ͏ ͏ ͏ ͏
Người ngồi ở trên long ỷ... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên người hoàng đế vẫn mặc long bào màu đen của Yến quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thái tử đệ đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ô Nhai giơ lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhằm phía long ỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chết đi!!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không!!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không!!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đừng sợ, đừng sợ, phụ thân ở đây, phụ thân ở đây, Thiên Thiên, Thiên Thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên mở mắt ra, phát hiện mình đang được phụ thân ôm vào trong lòng, Ma Hoàn tỷ tỷ trôi nổi ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên người, ͏ ͏ ͏ ͏
Còn Thái tử đệ đệ rất nhỏ tuổi, khuôn mặt rất căng thẳng, đang nhìn mình băng ánh mắt vô cùng lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm xoa xoa phía sau lưng nhi tử, áp sát mặt đứa nhỏ vào mặt của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong mơ, trên mặt Thiên Thiên đã dính đầy nước mắt, mà trên mặt của Trịnh Phàm, cũng đều là nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước, lúc đi vào Ma Hoàn đã phát hiện ra có điều bất thường, nhưng lại không có cách nào làm cho Thiên Thiên tỉnh dậy từ trong ác mộng. Thấy Thiên Thiên nằm ở đó với biểu cảm vô cùng khó chịu, lòng Trịnh Phàm như đao cắt. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Thiên Thiên, sao vậy, con trai... ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phụ thân... Hài nhi mơ thấy một cơn ác mộng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy nói cho phụ thân, con đã mơ cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Mơ tới... Mơ tới... ͏ ͏ ͏ ͏