Lúc trước ở ngoài thành đã chiếm được tin tức, Vương phi sinh sản, sinh ra một vị tiểu quận chúa, thật ra, phần lớn tướng lĩnh ở đây đều sớm đã có đứa nhỏ, hơn nữa còn không chỉ có một đứa hai đứa mà thôi, làm người từng trải, nhìn thấy Vương gia nhà mình thất thố đối với chuyện như thế này, là có thể lý giải. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Tiếu Nhất Ba đứng dậy, vừa dặn dò người thủ hạ quan tâm những tướng quân này mình thì vừa bước nhanh chạy một mạch về phía hậu trạch hầu hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Giáp trụ trên người Vương gia đều không thoát, sau khi đi tới hậu trạch, ở giữa đường dẫn tới chủ viện và tiểu viện của công chúa, bước chân hơi chậm lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Kiếm Tỳ đi ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phong tỷ tỷ nói ngài trước tiên đến xem công chúa đi, nàng lại ngủ một hồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia gật đầu, đi hướng của tiểu viện công chúa. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Tỳ trở lại trong phòng ngủ, bẩm báo với Tứ Nương, sau đó còn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Tỷ tỷ, Vương gia đối với ngài thật là không bình thường, lúc nãy ta rõ ràng nhìn thấy bước chân hắn biến chậm đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng một nhi tức phụ khác mới vừa sinh xong, về đến nhà, còn muốn trước tiên đi phòng lớn nhìn một cái, ân sủng này, đãi ngộ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Tứ Nương đang nằm nghiêng ở trên giường, tay chống mặt của mình, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không phải ta nói ngươi hầu chờ bên ngoài, nói hắn không cần đi tới nhìn ta sao? Nếu không chờ lát nữa, hắn khó xử chừng nào chứ, coi như là đi vào nhìn ta trước, trong lòng sợ cũng sẽ cảm thấy không sảng khoái. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Tỳ khẽ cau mày, cái nhìn của nàng đối với Trịnh Phàm, thật ra rất vi diệu, ở trước mặt Trịnh Phàm, rất ít khi dùng tôn xưng, đây xem như là một điểm quật cường cuối cùng của nàng đối với sư phụ đã chết đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, lúc này nàng trực tiếp mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Tỷ tỷ, hai phu thê sống với nhau, còn phải tính toán như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nấu một nồi canh, không phải nói ngươi ném các loại nguyên liệu nấu ăn tốt vào, là có thể nấu đến ngon miệng, cái này gọi là nấu loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thời điểm, dù cho chỉ là rau xanh đậu hũ đơn giản, chỉ cần nêm nếm đến tốt, canh này, cũng có thể rất ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Giữa phu thê, đạo ở chung, là giống với nấu canh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây không gọi là tính toán, đây gọi là kinh doanh. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Tỳ gật đầu, thật ra nàng còn chưa rõ rang cho lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nữ nhân trong nhà, dù cho là Kiếm Tỳ, cơ bản đều đối với Tứ Nương có một loại... tình cảm sùng bái. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở thời đại này mà nói, Tứ Nương không thể nghi ngờ là một loại kiểu mẫu thần tượng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chờ sau này ngươi liền rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chúc mừng Vương gia khải hoàn! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Chúc mừng Vương gia khải hoàn! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả các nô tỳ trong tiểu viện của Hùng Lệ Thiến đều quỳ rạp xuống cung nghênh Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đi vào trong phòng, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhũ nương ôm tiểu Quận chúa đón lấy Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đưa tay, nhẹ nhàng đẩy nhũ nương, không thèm nhìn nữ nhi mình trong tã lót, đi thẳng tới trước giường công chúa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cầm lấy công chúa tay, nhìn nàng, dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Cực khổ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến nhìn trượng phu của mình, nhẹ nhàng tựa đầu mình trên lồng ngực của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vào lúc này, nàng xác thực cần nam nhân nhà mình để dựa vào. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phu quân viễn chinh trở về, mới là thật sự khổ cực. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Là ta trở về muộn, không thể kịp cùng ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh, nhũ nương ôm tiểu quận chúa, tiến lên cũng không phải, đi cũng không phải, phảng phất là một người dư thừa. ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa chuyển tầm mắt, nhìn về phía nhũ nương, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phu quân, nhìn nữ nhi của chúng ta một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như lúc này Vương gia mới nhớ lại đến, a, mình còn có một nữ nhi mới sinh ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay sau đó, lại vung tay, nói; ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không nhìn nàng, ta nhận được tin tức, nói nàng làm hại ngươi sinh sản đến gian nan, không nhìn nàng, không nhìn nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa cắn môi, cười đến con mắt đều thành trăng lưỡi liềm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy trí tuệ của nàng, biết rõ đây là lời nam nhân nhà mình dỗ mình, nhưng vào lúc này, nàng chính là thích nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, nàng vẫn là nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phu quân, nhìn nữ nhi một cái đi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ai, được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia rất không tình nguyện vẫy tay với nhũ nương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhũ nương như trút được gánh nặng, ôm lấy đứa nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay tiếp được, chỉ cảm giác đứa nhỏ trong lòng mình, rất mềm mại rất nhẹ, căn bản là không phát hiện ra trọng lượng gì, rồi lại không thể không cứng còng cánh tay, chỉ lo nàng không cẩn thận rơi xuống, tâm tình lo được lo mất, lập tức lan ra cả người hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Dung mạo rất giống ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Không giống ngài sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến có hơi ngạc nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Rõ ràng lông mày cùng phu quân ngươi quả thực giống như đúc. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Giống ta, giống ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Khuê nữ mở mắt ra, nhìn Trịnh Phàm ôm nàng, cười. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng cười. ͏ ͏ ͏ ͏