Ban đầu vốn không vội, có thể chờ một chút.
Nhưng nếu phải đi xa nhà, chắc chắn phải quyết định tên nhi nữ trước đã.
Nói nhỏ chuyện đi thì cùng lắm là chỗ Hồ Lô miếu lại có thêm một bài vị trường sinh.
Nói lớn chuyện ra, phát công hàm về Yến Kinh, thậm chí là về Dĩnh Đô, cũng có cái tên đường hoàng ra dáng.
Phong hào, ban thưởng, vào miếu, những thứ này đều là đại sự, cũng không thể viết hết vào đó là Đại Nữu được.
Chuyện đặt tên này đối với người ngoài mà nói thì rất đơn giản.
Nhưng đối với người làm phụ mẫu thì lại rất khó khăn.
Hôm qua, hai tên quê mùa ngu ngốc Tam nhi cùng Phiền Lực cũng tới thăm hài tử, còn ngồi ở chỗ hắn nhắc đến việc đặt tên.
Tam gia kể một chuyện cười, nói nếu muốn hài tử sau này thật vui vẻ, vậy thì lấy một cái tên ngụ ý đơn giản sảng khoái đi.
Tứ Nương trả lời là: Được, ngươi đi tìm chủ thượng nói đi. Xem chừng hậu quả sẽ không có cách nào tiến triển đơn giản được đâu.
Phiền Lực thì nói: Tên của hắn ta rất hay.
Dù sao trên giang hồ đồn đại, Bình Tây Vương phủ cũng rất lắm hàng rào rắn chắc.
Hai tên dở hơi này, chỉ là đến làm trò là chính.
Trịnh Phàm nghe thấy Tứ Nương nhắc nhở thì gật gù, nói:
- Trong lòng ta có một cái tên, còn chưa kịp nói với Lệ Thiến.
Tứ Nương cười cười, đứng ở chỗ Thiên Thiên cùng Thái tử nói:
- Thất thần gì nữa, lấy bút mực nghiên giấy đi.
- Vâng ạ.
- Ồ.
Thế tử điện hạ cùng Thái tử điện hạ lập tức bưng giấy và bút mực tới, trải ra, vuốt phẳng.
Trịnh Phàm cũng không do dự gì, đưa Đại Nữu cho Liễu Như Khanh xong thì trực tiếp cầm lấy bút lông.
Nói thật, Tứ Nương đúng là có chút tò mò, không biết chủ thượng sẽ đặt cho Đại Nữu cái tên gì. Dù sao, lúc trước chủ thượng cũng đặt tên cho Thiên Thiên, Điền Thiên Thiên...
Cho nên đến lượt Đại Nữu, Tứ nương thật sự rất lo lắng.
Bản lĩnh dùng bút lông của Trịnh Phàm vốn đã không kém, mấy năm gần đây cũng chú ý luyện tập, cho nên thật ra vẫn có thể viết rất ra dáng ra hình.
Rất nhanh,
Một cái tên, hạ xuống trên giấy.
Tứ Nương nhìn sang,
- Trịnh Lam Hân.
Vương gia để bút xuống, tự mình bình luận, nói:
- Lam, trong núi có sương mù, trong núi có gió, đoan trang diễm lệ lại không mất đại khí. Hân, sáng sủa, ngụ ý là người thông tuệ.
Nhi nữ của ta, sau này tất nhiên là đại khí sáng sủa.
Tứ Nương gật gù, rất hài lòng với cái tên này, đồng thời cũng thuận tay sờ sờ đầu Thiên Thiên, làm Thiên Thiên có chút khó hiểu.
Sao lúc ngài đặt tên cho Thiên Thiên, lại không có trạng thái như vật chứ?
- Chủ thượng, ôm Đại Nữu sang chỗ Lệ Thiến, nói với nàng tên của hài tử đi. Dù sao nàng cũng là mẫu thân của hài tử.
- Được.
Ngay sau đó, Liễu Như Khanh ôm hài tử, Thiên Thiên cùng Thái tử cầm tờ giấy có viết cái tên rất hay kia lên, đi theo vương gia đến viện của công chúa.
Tứ Nương thì tiếp tục nằm ở trên ghế dựa.
Vốn định chợp mắt một lúc, ai ngờ có một hòn đá đỏ loạng chà loạng choạng bay vào, rơi xuống khay trà bên cạnh Tứ Nương.
Tiếp theo, bóng dáng Ma Hoàn dần hiện lên.
Cái bụng vẫn rất lớn.
Tứ Nương liếc qua một cái, lập tức biết rõ đã xảy ra chuyện gì, không khỏi cười cười nói:
- Tính tình chủ thượng vẫn thẳng thắn như vậy, thật ra lại để ngươi nhặt được món hời rồi.
Đạo nhân bị giết, có hơi bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Đây đúng là phong cách làm việc của chủ thượng, có thời điểm rất chi là mềm lòng, nhưng có lúc lại cực kỳ sát phạt quyết đoán.
Ma Hoàn có chút khó chịu, bay lơ lửng lên rồi rơi xuống bụng Tứ Nương.
- Làm sao thế?
Tứ Nương nhìn Ma Hoàn hỏi.
Ma Hoàn cau mày.
- Được rồi được rồi, lần sau ta không để người ta ôm nàng vào căn phòng này nữa.
Rõ ràng là Ma Hoàn ngửi được khí tức mà Đại Nữu lưu lại.
Đại Nữu có huyết mạch phản tổ rất rõ ràng, do bây giờ tuổi còn nhỏ, chứ chờ qua trăm ngày thì sẽ tự thu liễm lại.
Bây giờ nàng giống như một cái bếp lò, tỏa ra khí tức Hỏa Phượng, là khắc tinh của tất cả tà ma.
Đương nhiên, với thực lực hiện nay của Ma Hoàn, chút khí tức Hỏa Phượng, ầy, thậm chí cho dù để Ma Hoàn nuôi lớn Đại Nữu, cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ma Hoàn chỉ là đơn thuần không thích Đại Nữu.
Hai cha con cùng một cái nết, tiêu chuẩn kép rất chi là lợi hại.
- Nhưng dù sao nàng cũng là hài tử trong nhà, cũng là muội muội của ngươi, chờ nàng lớn thêm chút nữa, nói không chừng ngươi lại thích nàng đấy.
Ma Hoàn không để ý lắm,
Đưa tay chỉ chỉ dưới người mình, cũng chính là cái bụng Tứ Nương.
- Ngươi, ngươi, được rồi, không cần đến thăm dò Thiên Thiên nữa.
Ma Hoàn đối với đứa bé trong bụng Tứ Nương, đó là coi trọng từ đáy lòng.
Một là bây giờ Thiên Thiên đã lớn rồi.
Hai là đối với các Ma Vương, hài tử của Tứ Nương có ý nghĩa rất khác biệt.
Một lần nữa được Tứ Nương bảo đảm, trên mặt Ma Hoàn lộ ra ý cười.
Sau đó, ợ một cái.
Từ ‘trong miệng’ của nó phun ra một trùm ánh sáng lộng lẫy.