- Nếu là thế cuộc Đại Yến càng tốt hơn một chút, thiếu mất Tấn đông của ta cũng sẽ không loạn, Càn Sở cũng sẽ không làm ầm ĩ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ lão lục ở Kinh thành, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ là sẽ phải không chút do dự nào mà ban cho ta một cái kết thúc đầy thể diện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại tới trước lăng của ta, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mang một bình rượu, ôm bia mộ của ta, vừa khóc vừa nói chuyện với ta, nói hết khó xử của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nghe vậy, tựa hồ là tưởng tượng ra được hình ảnh kia, sau đó gật gù. Trịnh Phàm liếc mắt nhìn Thiên Thiên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không trở mặt, mọi người đều còn quý trọng, ta và Cơ lão lục đã sớm đạt thành hiểu ngầm, một đời này, cái mà hai chúng ta muốn làm, chính là bình diệt Càn Sở, lại một mạch dẹp yên những tiểu quốc dám tự xưng vương kia, tái tạo thành một Chư Hạ nhất thống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nên, trong xương, trên bản chất, mọi người đều ngầm hiểu ý, nhưng trên mặt, còn phải vừa đùa giỡn vừa hàm ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại không phải vì diễn kịch cho người trong thiên hạ nhìn, mà là nếu biết vô pháp thay đổi lẫn nhau, cũng không thể mạnh mẽ can thiệp, đều bị đối phương cưỡng bức lẫn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu phản kháng không được, vậy thì chọn cái tư thế thoải mái một chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên trừng mắt nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt Kiếm Tỳ ửng hồng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi vương gia dọn sạch quân trên bàn cờ, lại rơi một viên ở vị trí trung ương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rơi trên bàn cờ, vang vang, lanh lảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng dưới đó là cờ năm quân, lại mạnh mẽ cảm giác được ‘Thiên địa Đại Bằng’. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia rất yêu thích loại giọng này, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến cùng là hài tử nhà huynh đệ, gửi nuôi ta ở chỗ này, trừ ăn uống không thể thiếu, quy củ làm người, cũng phải dạy, tốt xấu gì cũng đặt trước mắt ta một hồi, gọi 'Nghĩa phụ' 'Nghĩa phụ', tuy rằng ta không để trong lòng, nhưng tốt xấu lăn lộn rồi cũng nhìn quen mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước gia gia hắn dùng con trai của chính mình như thế nào, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão tam bị ta phế bỏ, giết một cái để xin Tĩnh Nam Vương bớt giận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở đình giữa hồ biên quan mấy năm, thật vất vả được thả ra, lại tới một cái chết có ý nghĩa nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng thấy Cơ lão lục chất một bụng tính khí với phụ thân hắn, nhưng khi hắn ngồi trên vị trí này, vốn là giống phụ thân hắn, sợ là cũng nhanh chẳng khác nào phụ thân hắn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khác nhau ở chỗ, hắn có thể sẽ không đồng ý thật sự đưa con trai của mình làm con gà con, nói làm thịt ăn canh thì làm thịt ăn canh ngay luôn, nhưng nếu là trong đầu tiểu tử này lại có thêm cái gì ‘đại nghĩa dân tộc’, nếu Cơ lão lục phát hiện, vì thiên hạ của hắn, vì tương lai và nhất thống Đại Yến, gần như là bị bao vây cả đời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nhỏ mà không phải à. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn không giống, hắn là nền tảng lập quốc, người trên cõi đời này có thể dạy hắn làm người làm việc, cũng chỉ có ta và lão tử của hắn là hai người mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nói, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế tương lai, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đứa trẻ nhà bình thường, trên phòng mất ngói đơn giản là trời mưa xuống thì trong nhà sẽ dột mưa ướt nhẹp cái giường, nhưng là hắn sẽ chọc thủng mảnh trời này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ai. . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay, vẫy vẫy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên hiểu ý, chủ động tiến lên, để phụ thân vuốt đầu của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là Thiên Thiên nhà ta khôn ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên lộ ra nụ cười thật thà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm biết, đứa nhỏ này từ nhỏ trong lòng đã hiểu rõ, nhưng có thể giấu đi sự tình quan trọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, đệ đệ còn nhỏ hơn ta mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên còn đang nói chuyện cho Thái tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt đầu từ ngày phụ thân hắn ngồi trên long ỷ kia, coi như hắn còn đang bú sữa, cũng đã lớn hơn chín mươi chín phần trăm người trên đời này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay bấm bấm khuôn mặt của Thiên Thiên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu là không có đụng tới mình, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lời tiên đoán, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hài tử Thiên Thiên ngoan như thế, ngày sau sẽ trở thành tồn tại họa loạn lật đổ Đại Yến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Trịnh Phàm không phải Hùng Bá, sẽ không bởi dự ngôn gì đó mà trở nên lo được lo mất, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong mắt hắn, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm giác đại khái của dự ngôn với Thiên Thiên, có cảm giác chính là: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Con ta trâu bò! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh hạ một viên xuống, thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, chỉ lo nói chuyện, phân tâm trên bàn cờ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bàn cờ này nghĩ thật sự như nhân sinh. . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh liếc Trịnh Phàm một cái, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạ cờ năm quân xuống, cũng có thể dẫn ra cảm ngộ nhân sinh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha, ngươi không tin? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tin. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏