Cơ Truyền Nghiệp hành lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ nhi thụ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân để ý đến đứa bé này, nói một cách chính xác, là y phục trên người đứa bé này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ban ngày, Trịnh Phàm sẽ không mặc áo mãng bào, cũng không mặc huyền giáp, quá rêu rao, Thái tử và Thiên Thiên cũng giống như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi tối, đương nhiên cũng không thể mặc. Nhưng mà áo ngủ này, Thiên gia chế tạo cũng tuyệt nhiên không giống bình thường, khảm nạm đường viền sợi vàng, hơn nữa dưới vạt áo có thể thấy long trảo rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn. . . Hắn là ai. . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Thuật Khả khẽ mỉm cười, không trả lời, mà là đưa tay về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử có chút hưng phấn liếm môi một cái, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình tượng của nghĩa phụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy Thái tử điện hạ tiến lên một bước, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tận lực để cho mình có loại cảm giác trơn bóng như ngọc, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại hơi nhấc cằm dưới lên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn cung, họ Cơ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Họ Cơ, còn tự xưng Bổn cung, đương đại chỉ có Thái tử Đại Yến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phản ứng kế tiếp của nữ nhân lại làm cho cơ hội thật vất vả có được này của Thái tử điện hạ rất là. . . Bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân phát ra một tiếng thét kinh hãi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không phải là kinh ngạc thốt lên: Vì sao Thái tử Yến quốc lại ở chỗ này! Mà là gần như hoảng sợ gầm hét lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bình Tây Vương cũng ở nơi đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nào, ngẩng đầu lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vinh nằm ở trên băng ca ngẩng đầu lên, hắn không hiểu tại sao mình lại bị nhấc đến nơi này, hơn nữa còn bị đưa đến toà trên tháp canh này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trước mặt hắn, có hai người đang ngồi, hẳn là bọn họ đang chơi cờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam tử, thưởng thức một con cờ trong tay, rất hứng thú mà nhìn mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Điền Vinh đúng không, biết tại sao ban ngày bị đâm giết không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến cùng thì ngài là ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vinh không trả lời, mà là tính thăm dò hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta đang hỏi ngươi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là người của Kim tổng binh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạm thời đúng, hiện tại, có thể trả lời chưa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta bị nội vệ Phượng Sào ám sát rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta làm việc Đại Yến cho, là làm việc cho Bình Tây Vương phủ, là làm việc cho Kim tổng binh, là chỗ hận của nội vệ Phượng Sào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gù, nhìn về phía Thiên Thiên, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tin không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài nhi. . . Không tin. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì sao không tin? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu là như vậy, phụ thân sẽ không sai người nhấc hắn tới nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Câu trả lời này, gian xảo quá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm chỉ chỉ Điền Vinh, nói với Thiên Thiên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn chỉ là một con rối, là bị Kim. . . Sư phụ ngươi, đặt tới Lưu Hạ trấn này làm con rối ở mặt ngoài, thật ra, hắn không có thực quyền gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điểm này, chắc chắn nội vệ Phượng Sào cũng là biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ giết người ở đây, đánh đổi rất lớn, tại sao muốn giết một con rối vô dụng đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- . . . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban ngày giết người, còn mặc quần áo dễ thấy như vậy, quan trọng nhất chính là, đâm một kiếm xuống, lại vẫn không thể đâm chết hắn, cố ý để lại một tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vinh à, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngực ngươi cũng có một tảng đá hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiển nhiên là Điền Vinh không rõ ý tứ của những lời này, nhưng trên mặt hắn, đã từng bước hiện ra một loại biểu hiện ngơ ngác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Thiên, phụ thân nói cho ngươi biết bọn họ đang làm gì, bọn họ, tìm người rất kiêu ngạo, bọn họ biết sư phụ ngươi đến Lưu Hạ trấn, muốn động thủ với sư phụ ngươi, nhưng trước khi động thủ, bọn họ muốn xác nhận một hồi, nói cách khác, muốn sờ đến một chút nội tình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà ám sát sào bảo chủ của nơi này bên đường, rất trực tiếp, nhưng cũng rất thích hợp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài nhi hiểu rõ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ra chiêu số, cũng không tính là cao minh, nhưng như vậy cũng là một chuyện không có cách giải quyết, làm việc vội vàng, rất khó làm được đẹp đẽ, rốt cuộc, bọn họ hiểu rõ bản thân cũng chỉ có một hai ngày này, căn bản là không có khả năng bàn bạc kỹ càng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến cùng ngươi là ai, đến cùng ngươi là ai! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điền Vinh hô. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười cợt, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ngươi nói ‘Thì ra là như vậy, vậy Kim tướng quân rất có khả năng gặp nguy hiểm', hình như, lại càng thích hợp hơn một ít. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói như vậy, ngươi sẽ tin là như vậy hay sao? Nếu không tin, vì sao còn muốn ta làm điều thừa, để cho mấy tên Yến cẩu các ngươi chế giễu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏