Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2540 - Chương 2540. Có Thể Dài Vậy Sao?

Chương 2540. Có Thể Dài Vậy Sao?
Chương 2540. Có Thể Dài Vậy Sao?

Chẳng bằng giống như mình, thật sự chọc gia khó chịu, trực tiếp lật tung Kim Loan Điện của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện nay nhìn xem, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giáo dục của Người Mù, không thể nghi ngờ là thành công. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm ta, đời này không muốn chịu uất ức gì, nhi tử của ta, cũng phải giống thế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hai tay nâng của chân nhỏ Thiên Thiên, hai cha con cùng nhau thưởng thức màn giết chóc đã tiến vào kết thúc phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gian tế người Sở làm loạn, không thể giày vò ra bọt nước gì, chuyện quân chính quy không làm được, để cái gọi là gian tế và thích khách tới làm, chỉ cần mất đi tính tiên phát, tất nhiên kết quả cực kỳ thê thảm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng la hét phía dưới đã không nghe được rõ cho lắm, đoán chừng đã tiến vào phân đoạn đuổi trốn và bắt giết cuối cùng, vốn là không cao trào, phần cuối sẽ càng lộ vẻ tẻ nhạt vô vị. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh vẫn ngồi ở đó, không dịch bước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Tỳ thì tựa ở trên lan can một bên khác, quay lưng về phía Trịnh Phàm, khóe miệng treo ý giễu cợt nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tách ra giảng bài, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nhân cơ hội đối nhi tử của mình mở lớp học thêm này, a. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ở nơi không thể nhận ra hoặc là ở bề ngoài hơi ‘cứng’ một chút, đã là cực hạn để Kiếm Tỳ đi mắng Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đặt Thiên Thiên xuống, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn Kiếm Thánh nắm Long Uyên trong tay ngồi đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không khỏi cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao bỗng nhiên lại căng thẳng như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc đầu không căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh hồi đáp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ, là bởi vì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe mắt Vương gia theo bản năng bắt đầu nhìn bốn phíc, sức cảm giác của Kiếm Thánh rất mạnh, lúc bốn phía có nguy hiểm hoặc là có cường giả qua lại, hắn có thể cảm giác được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Bởi vì câu ngươi nói với lúc kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi nói sau đó Lưu Hạ trấn sẽ biến thành tên là gì, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn không tự chủ được muốn nắm kiếm ở trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tên là gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Lưu Hạ Trịnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Phàm, Kiếm Thánh cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tên này xúi quẩy, phải đổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia lầm bầm lầu bầu, sau đó, nói với Thiên Thiên bên người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Trời sắp sáng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ lát nữa hài nhi sẽ đi tìm đệ đệ rửa chân rửa mông ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không, phụ thân đi ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên hơi nghi hoặc một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Phụ thân có dặn dò gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc trước nghịch, trên đất bẩn không ít, ngươi dẫn đệ đệ đi thanh lý mặt đường một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tia ánh nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, trên mặt đường Lưu Hạ trấn, không ít thi thể ngang dọc, bởi vì gần người nhanh chóng chém giết, mà ở vừa lúc bắt đầu đã trực tiếp hạ tử thủ, thế nên tử trạng của những gian tế người Sở này, thật là khá thê thảm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ít lưu dân Sở địa đã bị sắp xếp xong nhận được mệnh lệnh thanh lý đường phố, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này đối với bọn hắn, thật ra là một sự uy hiếp, rất trực tiếp, nhưng lại tuyệt đối vô cùng hữu hiệu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà ở trong quá trình thanh lý, Hai bên mặt đường, rậm rạp đứng rất nhiều thân vệ Cẩm Y, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có hai bóng dáng bận rộn của hai đứa nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Như vậy, có phải có hơi quá mức không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đạo Lạc đứng ở lầu hai bên cửa sổ nhìn phía dưới một màn nói, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta biết ý của Vương gia chúng ta, là cho bọn họ luyện gan, nhưng… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai lại đặt một bát mì xối mỡ ở trước mặt của Kim Thuật Khả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia đi ngủ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh, cũng đi ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hai vị kia có thể yên tâm thoải mái ngủ, người phía dưới, lại thật sự không dám thả lỏng, đứa nhỏ làm việc, mọi người thì ở bên cạnh nhìn chằm chằm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Tỳ hô: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Hà đại ca, cho ta nhiều ớt chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra, Kiếm Tỳ trừ bỏ khi đối mặt Trịnh Phàm có hơi mình giận dỗi với mình ra, đối với những người khác, vẫn rất khách khí. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai thả thêm một ít ớt, bưng mì tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đi tới bên cửa sổ đứng bên người Trần Đạo Lạc, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có ăn không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta làm gì còn có khẩu vị? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đạo Lạc hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Yếu ớt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai khinh thường nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không, không, chính ngươi tự nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đạo Lạc kéo Hà Xuân Lai, ra hiệu hắn nhìn xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phía dưới, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên cạnh Thiên Thiên có một chiếc xe đẩy nhỏ, hai đứa nhỏ đang làm thanh lý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm, ca, ruột của người lại có thể dài như vậy à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một bộ thi thể bị phá bụng tối hôm qua, ruột sớm chảy ra, Thái tử cầm lấy một đầu, bắt đầu kéo ra bên ngoài, càng kéo càng dài càng kéo càng cảm thấy khó mà tin nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2540.
Bình Luận (0)
Comment