Giọng nói của lão Ngu đến trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không phải chỉ phát ra một tiếng nói, còn bản thân vẫn ẩn nấp làm cao nhân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà chính hắn cũng nhanh chóng xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh gia và vương phủ thông với nhau, Kiếm Thánh tiến vào vương phủ cũng đơn giản như trở về hậu viện nhà mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đến bàn tròn lớn, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Đại Nữu đang ngồi ở đó, tiểu cô nương tinh xảo như búp bê sứ này khiến cho Kiếm Thánh vô cùng yêu thích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu dựa vào Long Uyên, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Kiếm Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Theo bản năng, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nở nụ cười ngây thơ… ở độ tuổi này, có thể sánh với nhị phẩm kiếm ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh hơi ngửa thân thể ra sau, hắn sắp tan chảy rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vào thời điểm này, người làm phụ thân đứng một bên thật sự là không nhìn nổi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đi đến phía sau Kiếm Thánh, vươn tay, chọc chọc bả vai hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khuê nữ của ngươi, là đệ tử thân truyền của Ngu Hóa Bình ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này, trước khi ta chết, an nguy của khuê nữ ngươi sẽ do ta bảo vệ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này mỗi lần ngươi xuất chinh, ta tất sẽ đi theo, bảo vệ ngươi bình an trong quân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khuê nữ, mau, mau bái sư đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bước lên phía trước, nhẹ nhàng ấn đầu nhi nữ, dập đầu trước sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra đối với việc khuê nữ nhà mình có thể được Kiếm Thánh yêu thích nhận làm đệ tử, rõ ràng là Trịnh Phàm vô cùng vui mừng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên không thích kiếm, chỉ thích đao, Trịnh Phàm ủng hộ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao ở trong lòng Trịnh Phàm, dường như Thiên Thiên cũng thích hợp xách đao tung hoành cương trường giống như lão Điền hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần khuê nữ, Trịnh Phàm đương nhiên sẽ không nghĩ tới cảnh đứa nhỏ lớn lên sẽ trở thành một cô nương yên ổn không ra khỏi cửa, ở nhà làm một tiểu thư khuê các yên tĩnh điềm nhiên. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc để khuê nữ làm Lương Hồng Ngọc, tương lai xông trận chém giết. Việc này quá khổ, cũng quá mệt mỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu lúc nhàn tản thì ở nhà làm công chúa, khi phiền muộn thì ra ngoài làm nữ hiệp, ngày tháng này mới thật sự gọi là tiêu dao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy cái “nhưng mà” trước đó chẳng qua chỉ là chiếm được tiện nghi còn chòng ghẹo người khác, Vương gia cũng không thể bố trí ngưỡng cửa gì cho Kiếm Thánh hay treo giá đứa nhỏ nhà mình thật cao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Kiếm Thánh cũng hiểu rõ điều này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng qua hai người thật sự đã quá quen thuộc, hơn nữa bản thân hắn thật lòng muốn nhận người đệ tử này, cho nên mới phối hợp với Trịnh Phàm một lần, thỏa mãn đối phương một chút vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu vẫn có chút bối rối, nó không biết kế hoạch nhân sinh của mình đã bị phụ thân an bài xong từ bay giờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều, vẻ mặt nó nhìn Long Uyên thật sự giống như đang nhìn chó cưng mèo cưng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu thích Long Uyên, thích kiếm khí tỏa ra trên thân nó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vươn tay rút Long Uyên ra, nói với Kiếm Thánh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khuê nữ còn nhỏ, kiếm này là ngươi giữ lại trước đi hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh lại lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu từ nhỏ đã có thể cảm giác được sự tồn tại của kiếm linh, vậy đặt Long Uyên bên người đứa nhỏ nuôi dưỡng đi, ý niệm và danh kiếm tương thông từ nhỏ, chờ sau khi lớn lên một chút sẽ làm ít được nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm có chút ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng việc Kiếm Thánh truyền Long Uyên nghĩa là chờ Đại Nữu trưởng thành hoặc là trước khi Kiếm Thánh lâm chung sẽ dùng Long Uyên làm vật truyền thừa cho Đại Nữu, không ngờ là thật sự đổi chủ, hơn nữa còn đổi ngay bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dùng cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh thờ ơ khoát tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện giờ ta dùng cái gì mà chả giống nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ như vậy, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu không còn đường đổi ý, cũng không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai, nghi thức bái sư của nó đã kết thúc viên mãn như vậy đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến ở bên cạnh rơm rớm nước mắt, công chúa Đại Sở kiên cường nhưng trong chuyện liên quan đến nữ nhi nhà mình lại luôn dễ xúc động, đây chẳng qua chỉ là nước mắt vui sướng mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ôm lấy đại nữ nhi, nói với Kiếm Thánh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có muốn ôm đồ đệ ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nghe vậy, theo bản năng dùng quần áo lau sạch hai tay của mình, động tác rất mất tự nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lại lập tức lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, không cần, chờ đứa nhỏ có thể tự mình đi lại, ta lại đến dạy nó một ít tâm pháp, trong khoảng thời gian này cứ để Long Uyên tạm thời đến thay ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏