Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2603 - Chương 2603. Còn Tưởng Là Hứa Văn Tổ Tạo Phản

Chương 2603. Còn Tưởng Là Hứa Văn Tổ Tạo Phản
Chương 2603. Còn Tưởng Là Hứa Văn Tổ Tạo Phản

Khi vương gia đi qua, từng lớp từng lớp cấm quân đều nhượng bộ quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên tử đứng ở đằng kia, trên mặt còn mang theo nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi thu hẹp khoảng cách, Trịnh Phàm còn nhìn thấy hai tay thiên tử đang vô thức xoa vào nhau, giống như có hơi chần chừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không phải đang trong tình cảnh không thích hợp, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu là trong âm thầm, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nhất định phải trêu chọc Cơ Lão Lục sao lại là ra cái vẻ ngượng ngịu như tiểu tức phụ trông phu quân trở về như thế này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rốt cục vương gia cũng đi đến phía trước ngự liễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không khom người hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc tiên đế cho phép hắn cưỡi ngựa trong cung, khi đó người dẫn ngựa cho hắn chính là thái tử điện hạ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hành viện này theo quy chế hoàng cung, do đó hắn không cần phải xuống ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi mới đăng cơ tân quân đã hạ chỉ, bởi vì Bình Tây vương gia nam chinh bắc chiến, đầu gối có thương tích, nên lúc diện thánh Bình Tây Vương được miễn lễ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu là người khác, được hoàng đế ban cho khối thịt cũng phải mang về tẩm ướp cung phụng như bảo bối gia truyền, hoàng đế ban cho ân điển gì cũng sẽ lo sợ mặt mày tái mét. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Bình Tây Vương lại xem nó là thật, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi cho ta cưỡi ngựa thì ta cưỡi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi cho ta miễn lễ thì ta miễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng đế ban cho ta cái gì ta sẽ nhận cái đó, dùng cái đó, cũng sẽ tiếp thu nó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

À, ngoại trừ một thứ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đó là nếu hoàng đế ban cho hắn một lời “kim bài miễn tử” vương gia chắc chắn sẽ không tin. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng đế đưa tay, muốn kéo vương gia lên ngự liễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

vương gia liếc hắn một cái, không tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây không phải sĩ diện, thân là một đại nam nhân, cộng thêm huyền giáp nặng nề trên người, với sức lực của hoàng đế chưa biết hắn ta có ngã hay không, chỉ sợ bản thân sẽ ngã nhào trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay bậc thềm ngự liễn, vương gia từ trên lưng Tỳ Hưu bước xuống, đi lên phía trên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng đế tiến lên, đưa tay, ôm lấy Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai cánh tay vương gia vẫn mở rộng, không cùng ôm lễ gặp mặt với hoàng đế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng may hắn mặc giáp trụ cách một lớp dày, nếu không thật sự có hơi ngán ngẩm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi được rồi, qua rồi qua rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia nhắc nhở. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng đế mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc ngươi vừa tới đây, trong đầu ta liền nghĩ làm thế nào để chào hỏi ngươi, nhưng ta thấy đều không thích hợp, cứ dứt khoát trực tiếp như vậy luôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng đế buông tay, đồng thời nắm tay lại gõ gõ vào vị trí trái tim ngay lồng ngực vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Họ Trịnh, ngươi đã cao lớn hơn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cũng mập ra, thoạt nhìn từ xa ta còn tưởng rằng đây là Hứa Văn Tổ tạo phản khoác hoàng bào cơ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Phù phù! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau bức màn, thái thú Dĩnh Đô đại nhân quỳ rạp dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng là đầu óc Lão Hứa rất linh hoạt nhưng vẫn là người của thời đại này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn từng trung thành với Trấn Bắc Hầu phủ, sau khi Trấn Bắc Hầu tỏ rõ ý sẽ không tranh giành vị trí đó, hắn ta đã chân chính lên làm trung lương của Đại Yến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sự kính nể mà Trịnh Phàm vẫn luôn khịt mũi coi thường, Hứa mập mạp lại luôn giữ vững. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vào đây, vào uống một ngụm nước đã. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kể từ khi Bình Tây Vương xuất hiện, hoàng đế đã không còn tự xưng “trẫm” nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong ngự liễn cực kỳ xa hoa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua, trong mắt người ngoài, xa xỉ nhất chính là ba mươi sáu con tỳ thú kéo ngự liễn, có thể nói đã biểu hiện hết phẩm cách tôn quý của thiên tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Trịnh Phàm lại biết rõ ba mươi sáu con tỳ thú kia rất ngu ngốc, dáng vẻ của chúng là do Ngự Thú giám lai tạo chăm chút mà ra, cước bộ không thể so với chiến mã phổ thông, sức chịu đựng cũng không sánh bằng ngựa thồ, chỉ có một tác dụng duy nhất là đi trước đoàn tuần hành mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi chủ nhân bước vào liễn, Tỳ Hưu lắc lư bộ giáp sáng bóng của mình, bước đi một cách thận trọng mà ưu nhã trước mặt ba mươi sáu con tỳ thú kéo ngự liễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vén rèm lên, lúc đi vào trong hắn nhìn thấy một tòa núi thịt đang quỳ sát trong góc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm bước tới đỡ Hứa Văn Tổ dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù là cao thủ tuyệt thế ngũ phẩm, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đỡ Hứa mập mạp đứng đứng dậy vẫn hơi vất vả: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nguyên nhân do Hứa Bàn Bàn bị câu “khoác hoàng bào” dọa sợ đến mức thân thể mềm nhũn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng hậu Hà Tư Tư một thân váy phượng, không mặc lễ phục đã đứng sẵn ở đó, gặp Trịnh Phàm đi vào thì làm tư thế vạn phúc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật xấu hổ quá, đã khổ cực ca ca tự mình tới đón. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 2603.
Bình Luận (0)
Comment