Tiên đế từng cười hỏi tại sao hắn ta lại quen thuộc như vậy? ͏ ͏ ͏
Lý Lương Đình trả lời: nhà ta cũng có, ta mặc cũng chán rồi. ͏ ͏ ͏
Tiên đế đã bật cười ha hả khi nghe những lời này. ͏ ͏ ͏
Những chuyện này, Ngụy công công đã tận mắt chứng kiến; ͏ ͏ ͏
Do đó, Bình Tây Vương phủ âm thầm đặt mua những thứ này, ͏ ͏ ͏
Cũng không phải là chuyện đại nghịch bất đạo gì, mà chỉ là một loại sở thích. ͏ ͏ ͏
Thái tử vẫn ở lại Bình Tây Vương phủ, học chương trình học cuối cùng; ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu cũng được hoàng đế để lại Bình Tây Vương phủ, còn hoàng đế đi cùng Bình Tây Vương gia về phía đông. ͏ ͏ ͏
Dọc đường đi, ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia đã cố gắng hết sức để giới thiệu các phong tục địa phương và các cuộc chiến đã xảy ra ở đây cho hoàng đế như một người bản địa; ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cẩn thận lắng nghe, khi gặp cảnh hoang tàn của chiến trường cũng sẽ dừng lại lập bàn thờ cúng tế để tỏ lòng thành kính. ͏ ͏ ͏
Cứ đi đi dừng dừng như thế một thời gian, ͏ ͏ ͏
Đội ngũ loan giá cuối cùng đã đến Tuyết Hải quan. ͏ ͏ ͏
Mặc dù thế lực của Bình Tây Vương phủ đã thâm nhập vào Cánh Đồng Tuyết từ lâu, nhưng trên danh nghĩa nó vẫn là lãnh thổ gần góc đông bắc nhất của Đại Yến. ͏ ͏ ͏
Vào buổi chiều của ngày thứ hai sau khi đến ở Tuyết Hải quan, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cùng với Bình Tây Vương gia, đi lên bức tường thành phía bắc Tuyết Hải quan. ͏ ͏ ͏
Hai chiếc ghế, ͏ ͏ ͏
Một bàn trà, ͏ ͏ ͏
Cả hoàng đế và vương gia đều nằm dài tựa vào đó, tư thế rất thả lỏng và lười biếng. ͏ ͏ ͏
Hiện tại, ͏ ͏ ͏
Ngay cả Ngụy công công cũng đang đứng đằng xa, không ai có thể đến gần hai người họ lúc này. ͏ ͏ ͏
- Mệt thật, họ Trịnh, đi tới tận hôm nay, ta cảm thấy làm hoàng đế giống như một con chó, khi đi đến một chỗ sẽ vểnh chân, tiểu một bãi để làm dấu, tuyên bố với toàn bộ thiên hạ, đây là địa bàn của Đại Yến ta. ͏ ͏ ͏
Vương gia cắn một miếng bánh đào mềm nhũn, ͏ ͏ ͏
Gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Nói không thô chút nào. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế lườm một cái, ͏ ͏ ͏
Cảm khái nói: ͏ ͏ ͏
- Nghĩ đến trước kia, họ Trịnh ngươi ở đây chém giết Dã Nhân chó cùng rứt giậu, ta cảm thấy trong lòng có chút thổn thức hoài niệm, đúng là cảnh còn người mất nhở. ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ lời nói quá lời rồi, cũng đừng quá mức thương cảm. ͏ ͏ ͏
- Thân là vua của một nước, chút cảm kích những gì đã chịu ơn ấy, ta vẫn có. ͏ ͏ ͏
Vương gia lắc đầu và nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải ở tường thành phía bắc này, mà là ở tường thành phía nam. Khi ta đang phòng thủ Tuyết Hải quan, bởi vì Đại hoàng tử đã lấy đại ấn khắc bằng củ cải và đi hứa hẹn với các bộ lạc đóng giữ ở Cánh Đồng Tuyết, nên ta mới không bị tấn công từ cả hai phía. ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi muốn thương cảm, ͏ ͏ ͏
- Bây giờ chúng ta có thể chuyển sang tường thành phía nam ngồi tâm sự tiếp. ͏ ͏ ͏
- …… ͏ ͏ ͏
Hoàng đế. ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã trở thành vương gia rồi, nói chuyện cũng không chịu nhượng bộ cho trẫm một chút. ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã trở thành hoàng đế rồi, mà còn so đo chút chuyện nhỏ này à. ͏ ͏ ͏
- Ta là Thiên tử. ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh. ͏ ͏ ͏
- Nói đi. ͏ ͏ ͏
- Ta thật sự bị bệnh à? ͏ ͏ ͏
- Trong cung có thái y, ngươi bị bệnh, chả lẽ bọn họ không nhận ra? ͏ ͏ ͏
Sức khỏe của hoàng đế thường xuyên được kiểm tra bởi ngự y của triều đình, đây là một hệ thống y tế rất thuần thục. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, nhất thời một vị hoàng đế lâm trọng bệnh đột ngột qua đời, sử sách có thể chép như vậy, nhưng không được ngây thơ tin tưởng. ͏ ͏ ͏
Từ chi tiết cho đến bữa ăn hàng ngày của hoàng đế, cuộc sống chốn thâm cung, thậm chí cả vật bài tiết của hoàng đế đều có người đặc biệt trong cung chịu trách nhiệm kiểm tra và ghi chép, từ đó hình thành nên một bộ sách tình trạng long thể cực kỳ tỉ mỉ. ͏ ͏ ͏
- Bình thường ngươi thích nói đùa, nhưng ngươi sẽ không làm ra những trò đùa ngớ ngẩn như vậy. Ngươi đã cho vị tiên sinh mù thuộc hạ dưới trướng của ngươi đến kiểm tra thân thể của ta. Chắc chắn là ngươi đã nhận ra điều gì đó. ͏ ͏ ͏
- Này, ta không phải đại phu, ta có tài giỏi đến vậy đâu? ͏ ͏ ͏
- Khi ngươi chỉ là một hộ thương giáo úy, ngươi có thể làm cho Tả Cốc Lễ vương của Man Tộc chuẩn bị sính lễ cho ngươi trước khi chết, còn chưa đủ giỏi à? ͏ ͏ ͏
- Trịnh Phàm, ͏ ͏ ͏
- Nói cho ta biết đi, ͏ ͏ ͏
- Người làm hoàng đế không sợ cái gì khác, sợ nhất chính là chính mình chẳng hay biết gì. ͏ ͏ ͏