- Ha, nghe xem, lời ngươi nói là tiếng người sao?
- Đây là tốt cho ngươi, cắm cờ ngược hướng.
- Ha.
Thiên Thiên đứng dậy, cầm bát của Trịnh Phàm, xới cơm giúp hắn.
Thái tử cũng đứng dậy, đi lấy bát của phụ hoàng mình, nhưng lại bị phụ hoàng dùng đũa gõ lên mu bàn tay.
Thái tử chỉ đành ngồi qua một bên, cầm cái bát khác lên lấy một bát canh giúp Nhiếp Chính Vương.
Mọi người ăn cơm.
Ăn đến một nửa, Hoàng đế nói:
- Thái tử, quỳ xuống nghe lời.
Cơ Truyền Nghiệp lập ức đặt bát đũa xuống, lùi lại những mấy bước, rồi quỳ rạp xuống quay về phía bàn.
- Phụ hoàng ta đây mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không chữa thì có thể cũng không sống được mấy năm. Nếu chữa khỏi thì có thể sống không khác gì người bình thường, ít nhất có thể thấy ngươi trưởng thành, sinh ra hoàng tôn gì đó.
- Bệnh này là Nhiếp Chính Vương thúc phụ ngươi phát hiện, ngươi cảm thấy là Nhiếp Chính Vương thúc phụ ngươi đang lừa phụ hoàng ngươi sao?
Trịnh Phàm nói:
- Lúc không có ai thì có thể gọi là Nhiếp Chính Vương bá phụ.
- Họ Trịnh kia, ngươi đừng nói chen vào!
- Ha.
Trịnh Phàm gắp một con tôm to lên, đưa vào đĩa của Thiên Thiên.
Thiên Thiên cầm tôm to lên, bắt đầu bóc tôm, cẩn thận rút đường tiêu hóa của tôm ra, xong chấm giấm, rồi để vào trong bát của Trịnh Phàm.
- Bẩm phụ hoàng, Truyền Nghiệp không cho rằng cha nuôi sẽ lừa gạt phụ hoàng.
- Tại sao?
- Bởi vì cha nuôi vẫn luôn ngay thẳng đối với Truyền Nghiệp, đối với phụ hoàng.
- Con người sẽ thay đổi.
Hoàng đế cảm thán nói.
Trên mặt Thái tử hiện ra vẻ hoang mang, vội nói:
- Cha nuôi làm người quang minh lỗi lạc, sao…
- Phụ hoàng không phải nói cha nuôi ngươi, mà là nói ngươi.
- Hài nhi?
- Sau này ngươi sẽ thay đổi. Lỡ như lần này phụ hoàng không thể chữa khỏi, thật sự cứ vậy mà đi, lúc đầu ngươi có thể sẽ nghĩ như vậy, nhưng thời gian lâu dần, đại thần, người thân cận bên cạnh ví dụ như Ngụy Trung Hà, Trương Bạn Bạn sẽ thì thầm chuyện này với ngươi…
Ngụy công công và Trương công công đều quỳ xuống.
- Ngươi sẽ nghĩ rằng năm đó cái chết của phụ hoàng có phải kế hoạch của Nhiếp Chính Vương không?
- Hài nhi… Hài nhi…
- Người làm vua, nhìn việc, làm việc, phải tránh xử lý theo cảm tính. Tình cảm là là không bền chắc nhất, đã biết chưa?
- Hài nhi… biết rồi.
- Điều ngươi phải nhớ là ở Tấn Đông, cha nuôi này của ngươi có hơn mười vạn thiết kỵ trung thành với hắn, lúc nào cũng có thể kéo ra, quân Tấn của đất Tam Tấn và quân đội Tính Nam ban đầu đa số đều lòng hướng về cha nuôi ngươi.
- Cha nuôi ngươi còn là quân thần của Đại Yến, danh vọng có một không hai trong quân Đại Yến ta.
- Cho nên, cha nuôi ngươi muốn tạo phản, muốn lấy thiên hạ này, hắn hoàn toàn có thể lấy một cách đường đường chính chính.
- Nếu phụ hoàng ngươi vẫn sống, cũng là đánh ngang sức với cha nuôi ngươi. Nếu như hắn muốn lấy đất Tấn dựng nước, cho dù là phụ hoàng ta sợ là cũng không làm được gì. Cho nên, cha nuôi ngươi không cần thiết phải lừa phụ hoàng, hiểu không?
-Vâng, hài nhi hiểu rồi.
- Hơn nữa, phụ hoàng ngươi cũng không phải kẻ ngốc. Ta tin rồi, chính là sự thật, trừ khi người làm con trai như ngươi cảm thấy người làm cha như ta đây là kẻ ngu ngốc bị người lừa gạt.
- Hài nhi không dám.
- Ngoài ra, tin cha nuôi là người đáng để dựa vào, phụ hoàng ngươi tin tưởng, ngươi, cũng phải tin tưởng.
- Hài nhi sẽ luôn tin tưởng.
- Còn phải tin một chuyện nữa, cho dù ngày nào đó ngươi không còn tin, ngươi cũng phải giả bộ như bản thân mình vẫn luôn tin.
- Mong phụ hoàng chỉ rõ.
- Ngươi phải mãi mãi nhớ lấy, mặc kệ ngươi lớn thế nào, mặc kệ ngươi cảm thấy bên cạnh mình có ban nhiêu người đang trung thành với ngươi, chỉ cần Nhiếp Chính Vương thúc phụ ngươi, một ngày còn chưa chết…
- Chúc phúc cho ta đi.
Trịnh Phàm nói:
- Ta biết chăm sóc thân thể hơn ngươi.
Hoàng đế liếc nhìn Trịnh Phàm, nói tiếp:
- Thì ngươi phải tin, ngươi mãi mãi cũng chơi không lại Nhiếp Chính Vương thúc phụ của ngươi.
- Vâng, phụ hoàng.
- Ngươi ở đây trực tiếp biến ta thành phản diện lớn rồi?
Trịnh Phàm lại gắp một con tôm vào trong bát Thiên Thiên.
- Ta có dễ dàng không hả?
Hoàng đế hỏi ngược lại, nói:
- Cố hết sức người, nghe theo ý trời thôi. ͏
- Được rồi được rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi, ăn no chưa?
Hoàng đế gật đầu, gọi:
- Tuyên Lục Băng.
Rất nhanh Lục Băng đã bước vào trong, quỳ xuống.
- Lục Băng, Ngụy Trung Hà, Trương Bạn Bạn, từ giây phút này phong bế hậu viên. Mười ngày sau, nếu trẫm tự bước ra ngoài, vậy tất cả đều không sao cả. Nếu trẫm trực tiếp bị báo tin buồn, vậy thì sắp xếp làm như lúc trước đã nói.
- Thần tuân chỉ.
- Nôi tài tuân chỉ.
- Truyền Thừa, về cung đi.
- Nhi thần tuân chỉ.
Tất cả đều đã sắp xếp xong.
Hoàng đế đến một đình viện trong hậu viên, lúc vừa vào Kinh, các Ma Vương đã bày biện nơi này thành “phòng phẫu thuật” lâu rồi.
Trong đình, có một cái ghế dài.
Trịnh Phàm ra hiệu cho Hoàng đế ngồi xuống, sau đó cầm một miếng vải trắng lên, quấn từ cổ Hoàng đế xuống.
- Nhanh như vậy đã quấn xác rồi sao?
Hoàng đế hơi kinh ngạc hỏi.
- Cạo đầu cho ngươi.
Trịnh Phàm nói.
- Ồ.
Hoàng đế ngồi yên.
Trịnh Phàm lấy một chậu nước gội đầu cho Hoàng đế trước.
- Trẫm có thể cúi người xuống, như vậy trên người ướt hết rồi.
Hoàng đế hơi không hài lòng nói.
- Đợi lát còn phải tắm rửa, không sao.
- Vậy còn phải đeo vải trắng này làm gì?
- Cảm giác nghi thức.
- Ta…
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, lão tử đích thân làm công tác vệ sinh cho ngươi thì ngươi nên biết đủ rồi, nếu là mổ lão đầu tử bên dưới kia, ta mới không cạo cho ngươi.
- Thật ghê tởm.
- Vậy mà ngươi có thể nghe hiểu, hôn quân.
- Ha ha.
Sau khi làm ướt tóc, Trịnh Phàm cầm một vật dính nhớt màu trắng sữa lên, sau khi nhúng nước thì xoa đều ở lòng bàn tay, sau đó bôi hết lên trên tóc của Hoàng đế, gãi đều.
- Rất thơm.
Hoàng đế đánh giá:
- Cái này hình như chưa từng bán ở Tấn Đông?
- Có mấy ai ngày ngày cạo râu đâu?
Thân thể da tóc là của cha mẹ, dân chúng không quan tâm cái này, không có tiền mua cái này, có tiền mua cũng sẽ không dùng.
Tóc của Hoàng đế rất dài, cũng rất dày, sau khi thoa đều, Trịnh Phàm lấy dao cạo tóc ra.
- Vững vàng chút.
Hoàng đế nhắc nhở.
- Lão tử là Võ Phu tứ phẩm, luyện đao đấy, ngươi hoảng sợ cái rắm à!
- Đao kia của ngươi là luyện để chém đầu, ngươi nói ta có hoảng sợ hay không?
- Cũng đúng, vậy ngươi đừng cử động.
- Cạch… Cạch… Cạch… Cạch…
Từng mảng tóc đen xì nói tiếp nhau bay xuống trước mắt.
- Đợi chưa khỏi rồi, cái đầu trọc này làm mất hình tượng thánh quân quá rồi.
Hoàng đế nhìn tóc trước người mình, nói.
- Yên tâm, đã chuẩn bị tóc giả cho ngươi rồi, không nhìn ra đâu.
- Ha, phục vụ này có mùi Toàn Tụ Đức kia rồi.
Không lâu sau, tóc đã cạo xong.
Trịnh Phàm giơ tay vỗ Hoàng đế, giúp hắn cởi vải trắng ra.
- Đi, tắm rửa đi.
- Đi chung không? Đi chung trẫm sẽ không sợ.
Rất nhanh, Trịnh Phạm đã dẫn Cơ Thành Quyết trần truồng ngâm trong bể tắm nước nóng cùng nhau lần nữa.
Hoàng đế nghiêng người qua, hai tay bám lấy bức tường, nói:
- Họ Trịnh, nào, kỳ lưng cho trẫm.
- Nằm mơ.
- Trẫm đã sắp lên pháp trường rồi, ngươi không thể thỏa mãn trẫm lần cuối sao?
- Chúng ta có thể hoãn lại chút, sai người vào cung mời Hoàng hậu nương nương tới đây.
- Ồ, vậy thôi đi, trẫm thà lên pháp trường còn hơn.
- Đức hạnh.
Trịnh Phàm không kỳ lưng cho Hoàng đế, mà ném một miếng xà phòng qua.
- Tự mình kỳ cọ đi.
- Thái độ phục vụ này kém quá, biết vậy đã bảo Ngụy Trung Hà vào phục vụ thì tốt rồi.
- Cảnh tượng này tốt nhất đừng để người bên dưới nhìn thấy.
Để đám nô tài tận mắt thấy chủ tử bị mổ sọ, điều này sẽ làm sụp đổ thế giới quan của bọn họ, cho dù là Ngụy công công cũng như vậy.
Hơn nữa, hắn là Hoàng đế, không thể nào để các thần tử nhìn thấy mặt yếu đuối nhất của bản thân.
- Ngươi nhìn thấy thì không sao à? Ồ, cũng đúng, ngươi tên này từ lúc bắt đầu đã xem thường hoàng quyền rồi.
- Không phải ta xem thường hoàng quyền, mà là khó chịu hoàng quyền không phải ta.
- Như nhau cả, rất nhiều người thực ra không dám có suy nghĩ này.
- Người có suy nghĩ này rất nhiều, nhưng ít nhất cũng chỉ là nói cho có, người thật sự dám làm và thật sự muốn làm, cực ít.
Tắm rửa xong, Trịnh Phàm dẫn Hoàng đế vào phòng cách vách.
Bên trong, A Minh mặc dạ lễ phục tinh xảo màu đen đứng ở đó, trước mặt A Minh đặt một bồn tắm.
- Còn tắm nữa sao? ͏