Cái người mù hưởng thụ là quá trình, là bản thân sự tạo phản, chứ không phải đơn thuần là theo đuổi long ỷ.
Trên thực tế, bản thân hắn cũng không có lòng làm Hoàng đế.
- Ta không trông cậy vào Chủ thượng nữa rồi, ta trông cậy vào con trai nuôi của chúng ta. Cứ từ từ, không vội, canh ngon không sợ muộn.
- Ngươi cứ tự an ủi đi.
Tiết Tam châm biếm nói.
- Tập trung tinh thần, A Lực, ra tay.
- Được thôi!
Phiền Lực vung rìu lên, hạ xuống!
… …
Hoàng đế chỉ cảm thấy hắn đã mơ một giấc mơ rất rất dài, trong giấc mơ này, hắn đã thấy rất nhiều người, lại trải qua rất nhiều cảnh tượng lúc trước.
Hắn giống như một người khách qua đường mà trải qua cuộc đời của mình.
Lúc ban đầu hắn còn cảm thấy mới mẻ, cũng cảm thấy thổn thức.
Nhưng dần dần, hắn đã bắt đầu hơi đau khổ, vì những cảnh tượng này, những trải nghiệm này đang bắt đầu lặp lại không ngừng hết lần này tới lần khác với hắn, đây là một loại… giày vò.
Giống như cả người bị ném vào trong luyện ngục sâu không thấy đáy.
Trước khi uống bát Ma Phí tán kia, Hoàng đế từng nói Địa Ngục sợ là cũng chỉ như vậy thôi.
Kết quả, đúng là như vậy thật.
Hoàng đế hơi hối hận cái miệng quạ của mình, đồng thời cũng hơi thương tiếc.
Chỗ tốt cỡ nào, trải nghiệm tự tại cỡ nào.
Phụ hoàng đã mất sớm, nếu không người làm con trai như hắn thật sự phải dẫn cha ruột đến đây đi dạo.
Cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, cuối cùng một vùng đen thui đã cắn nuốt tất cả.
… …
- Chủ thượng, Hoàng đế tỉnh rồi.
Người mù bước tới bẩm báo.
Trịnh Phàm đứng dậy.
Người mù lại nói:
- Chủ thượng, nếu muốn làm Hoàng đế, thì đây là cơ hội tốt nhất. Bây giờ, chúng ta vẫn còn kịp, Chủ thượng có thể tiếp tay một Đại Yến Quốc được bảo tồn rất hoàn hảo. Con đường của Tào A Man đã bày ra trước mặt Chủ thượng rồi.
- Người mù, bây giờ hỏi những điều này, người cảm thấy có ý nghĩa không?
- Không có ý nghĩa, Hoàng đế này rất không nói võ đức.
- Ha ha.
- Chưa từng thấy Hoàng đế như vậy, ít nhất là từ điểm này, hắn đã làm được việc mà bao nhiêu minh quân thiên cổ không làm được.
- Đây là đánh giá của ngươi đối với hắn sao?
- Vâng.
- Không sao, ngươi vẫn còn Lâm Nhi.
Đây là an ủi lớn nhất Trịnh Phàm có thể cho, cho cấp dưới bánh vẽ cũng là năng lực cần thiết của mỗi cấp trên.
Người mù cười, nói:
- Lâm Nhi thiên phú dị bẩm.
- Phải, chỉ là hơi ngứa đòn.
- Có lẽ thuộc hạ có thể đổi mục tiêu chút.
- Đổi mục tiêu gì?
- Lúc trước không dám nghĩ, bởi vì là Chủ thượng.
- Ta làm sao?
- Thuộc hạ lỡ lời rồi.
Ý của câu này là, lúc trước vì Chủ thượng là ngài, cho nên có một số chuyện không dám nghĩ. Nhưng sau khi Trịnh Lâm trưởng thành, có một số giấc mơ có thể đi làm thử rồi.
Ví dụ như tại sao chúng ta lại xuất hiện trong thế giới này.
- Ta đi xem Hoàng đế.
Trịnh Phàm đi vào trong phòng.
Sau khi phẫu thuật, Hoàng đế đã hôn mê nguyên bảy ngày, đương nhiên thời gian hôn mê vẫn có thể dẫn thức ăn lỏng.
Lúc này, khi Trịnh Phàm bước vào, Hoàng đế đang ngồi ở đó, mắt đang mở ra.
Trịnh Phàm bước tới trước mặt Hoàng đế, ngồi xổm xuống, nhìn Cơ Thành Quyết.
Trên mặt Cơ Thành Quyết đều là vẻ mờ mịt.
- Ngươi tỉnh rồi à?
Trịnh Phàm vừa dịu giọng hỏi, vừa nhẹ nhàng vuốt mặt của Cơ Thành Quyết.
- Ngươi… là ai?
Hoàng đế rất nghi ngờ, hỏi.
Trịnh Phàm gật đầu, nhìn xung quanh, phát hiện các Ma Vương đều không có một ai vào theo.
- Ha.
Trịnh Phàm cười gằn một tiếng, giơ tay dùng sức lau vệt nước ở khóe mắt, nói:
- Ta là… lão phụ thân của ngươi.
- Tiện nhân!
...
- Cho nên thật sự đã mở một cái lỗ trên sọ não của ta sao?
Cơ Thành Quyết vừa soi gương sờ vải xô băng bó trên đầu của hắn, vừa hỏi.
- Đúng vậy.
- Lỗ này hình như nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta.
Cơ Thành Quyết lắc đầu, nhìn Trịnh Phàm, hai tay ra dấu một miệng bát.
- Ta vốn tưởng sẽ giống như ăn não khỉ, trực tiếp gọt ra một lỗ lớn.
Trịnh Phàm rất muốn hỏi ngươi tưởng phải mở lỗ to như vậy mà còn dám đồng ý làm “phẫu thuật”?
Nhưng vừa nghĩ tới Cơ Thành Quyết chắc chắn sẽ trả lời: Bởi vì tin tưởng ngươi.
Để không xuất hiện cuộc đối thoại ghê tởm này, Trịnh Phàm sửa nói:
- Mở một lỗ nhỏ là được. Đúng rồi, cục u kia giữ lại cho ngươi, ngươi muốn xem không? ͏