Mà Lục Băng đang nắm hai phiên tử nha môn hiện giờ chính là con dao tốt nhất.
Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Bình Tây Vương, có một số con dao sau khi dùng xong, kết cục…
Hoàng đế nhìn về phía Ngụy Trung Hà, nói:
- Đi điều tra xem, những ngày này Thái tử đã đọc sách gì.
……
Sau đêm Điền gia chảy máu, là Trịnh Phàm bị giữ lại tới dọn xác.
Điều kiện khi đó rất đơn sơ, mộ này trông thật sự rất qua loa.
Dù sao Trịnh Phàm lúc đó cũng không có điều kiện để tiến hành phân biệt rồi lập bia cho từng thi thể. Ngoài một số tộc nhân quan trọng của Điền gia có văn bia riêng ra, còn lại đều trực tiếp chôn dụng chung một ngôi mộ.
Nhà cũ Điền gia bỏ hoang, mộ tổ lạnh lẽo, nơi đây đã trở thành cấm địa.
Triều đình có một đội lão thái giám đặc biệt ở đây bảo vệ.
Lúc Điền Vô Kính còn, không ai dám lười biếng.
Sau khi Điền Vô Kính mất, Trịnh Phàm vùng dậy, tất nhiên cũng không ai dám lười biếng, dù sao ai cũng biết rõ Bình Tây Vương là người kế thừa y bát của Tĩnh Nam Vương.
Lúc Trịnh Phàm dẫn Thiên Thiên đến đây, thân vệ dưới trước tiến lên đưa hồng bao và rượu thịt, coi như là khao những lão thái giám này, đây cũng là lễ nghi.
Các lão thái giám vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ với Trịnh Phàm, sau đó lặng lẽ lui ra.
Trịnh Phàm dắt tay Thiên Thiên, đi vào trong.
Kiếm Thánh đi theo phía sau.
- Cha dẫn ngươi tới đây là vì mặc dù ngươi là con trai của ta, nhưng dù sao ngươi cũng là họ Điền, dù thế nào cũng phải đến đây xem, cúng bái.
- Vâng, hài nhi biết.
- Trong những năm qua, cha vẫn luôn nói với ngươi, cha ruột ngươi là sự tồn tại rất vĩ đại, là sự tồn tại khiến cha ngươi ta đây kính phục, cũng là quân thần của Đại Yến. Nhưng hôm nay, ngươi có thể thấy được một mặt khác của cha ruột ngươi.
- Người được chôn cất ở đây đều là tộc nhân của ngươi, có điều thực ra cũng không có quan hệ gì với ngươi, lúc ngươi vừa ra đời đã được Ngu bá bá của ngươi bế tới bên cạnh ta. Ngươi chưa từng gặp bọn họ, cũng chưa từng ăn một bữa cơm một bát nước của bọn họ, ngươi nhận bọn họ là người thân của ngươi là được, cũng không cần thiết phải đau buồn quá.
- Vâng, hài nhi hiểu.
- Cha ruột ngươi là anh hùng của quốc gia, không có cha ruột ngươi thì không có cục diện Đại Yến hôm nay. Sau này nếu thật sự có một ngày Đại Yến có thể thống nhất Chư Hạ, vậy bước đầu này chính là bắt đầu từ đây.
- Dân gian nói cha ruột ngươi là đao phủ, là ma đầu mất hết tính người, điều này không sai. Ta có thể hiểu cách làm năm đó của cha ruột ngươi, cũng cảm thấy khâm phục. Nhưng ta không muốn sau này ngươi trở thành người giống như hắn, đây cũng là ý của cha ruột ngươi. Hắn rất mệt, hắn cũng rất khổ. Cho nên hắn hy vọng ngươi có thể sống tự tại, vui vẻ chút.
- Vâng.
- Đây là bia mộ của gia gia và nãi nãi ngươi.
Thiên Thiên chuẩn bị quỳ xuống, lại bị Trịnh Phàm kéo lại.
- Không vội, giới thiệu cho ngươi trước, đợi lát rồi ngươi lấy nhang đèn tiền giấy, bái từng người một.
- Vâng, cha.
- Đây là bia mộ của thái thúc tổ ngươi, là thái thúc tổ ngươi đã truyền thụ thuật cõi tiên cho cha ngươi, cha ngươi cũng hiểu được đôi chút.
- Vâng.
Trịnh Phàm dắt tay của Thiên Thiên, đi tới một vị trí khác.
Ở đây có hai bia mộ rõ ràng là mới.
Một cái là hợp táng một mộ hai huyệt, một cái khác thì xây hơi uy vũ, phía trước còn bày một tượng đá Tỳ Hưu.
- Đây là bia mộ của mẹ ngươi.
- Mẹ…
- Mẹ ngươi xuất thân Ngân Giáp vệ Càn Quốc, trong phiên tử nha môn có rất nhiều người đều là được nhận vào, tẩy não từ nhỏ… Ngươi biết tẩy não ý là gì không?
- Hài nhi biết, Bắc sư phụ từng dạy hài nhi.
- Tốt, cho nên mẹ ngươi từ nhỏ đã sống trong môi trường đó, về sau bị đổi thân phận đưa đến Yến Quốc, vào Mật Điệp ty. Ngươi phải hiểu sự đau khổ lúc đó của mẹ ngươi. Bên trong này rất phức tạp, có một số chuyện cụ thể, ta cũng không hiểu, thậm chí ta cảm thấy có thể bên Càn Quốc chắc cũng không quá rõ.
- Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, mẹ ngươi là yêu ngươi, cũng yêu phụ thân ngươi. Nàng tự mổ bụng của mình để sinh ngươi ra, rồi giao ngươi cho Ngu bá bá đáng tin cậy nhất khi đó, nàng đã làm được tất cả những điều lúc đó nàng có thể làm.
- Mẹ ngươi đã chết, nàng nhất định phải chết, vì đây là số mạng của nàng, cũng là sự xót xa của nàng. Nhưng nàng đã cố gắng khiến cái chết của mình không… tổn thương đến cha ruột ngươi như vậy. Nhưng nói cho cùng, mẹ ngươi vẫn là chết vì cha ruột ngươi. ͏
- Cho nên, biết tại sao trước giờ ta đều không nể mặt Hoàng đế không? Biết cho dù Hoàng đế xưng huynh gọi đệ với ta, ta lại vẫn nắm chặt lấy binh quyền và địa bàn, tuyệt đối sẽ không làm thuận thần gì đó không?
- Vì một khi năm đó cha ruột ngươi có thể cho người ta loại cảm giác này giống ta, thì năm đó Tể tướng trước của Đại Yến Triệu Cửu Lang đã không dám ra tay thêm dầu vào lửa trong chuyện này. Vì hắn đã chắc chắn cha ruột ngươi sẽ không phản, cho nên bọn họ mới dám… được nước lấn tới.
- Cha, là Triệu Cửu Lang, hại chết mẹ sao?
- Là hắn, nhưng cũng không chỉ có mình hắn, về bản chất là chính cha ruột ngươi hại chết.
- Cha ruột ta…
- Có điều ta đã giết chết Triệu Cửu Lang rồi, quay về phía bình minh, dùng dao cắt qua cổ của hắn, để hắn từ từ chảy máu, đợi đến lúc mặt trời mọc lên, hắn cũng chết rồi.
- Cảm ơn cha.
- Đây là điều cha nên làm, mộ của mẹ ngươi vốn ở Lịch Thiên thành, là ta ra lệnh chuyển qua đây, bên cạnh có để lại chỗ trống, là để cho cha ruột ngươi. Đây là chốn về trong lời thề của cha ruột ngươi, sẽ có một ngày, hắn sẽ trở về nơi này tạ tội.
- Những điều này ngươi biết là được, cha dẫn ngươi đến đây, một là để ngươi xem mồ mả tộc nhân của ngươi, hai là muốn nói cho ngươi biết, cha ruột ngươi đã làm quá quá nhiều cho quốc gia này rồi.
- Thiên Thiên, ngươi đã không cần phải làm gì nữa. Nếu ngươi có năng lực, nếu ngươi có thực lực, thì đi bảo vệ tốt cho người nhà của ngươi đi, đừng để người ngươi quý trọng chịu uy hiếp. Đau khổ lớn nhất trên đời là rõ ràng ngươi có năng lực lại vẫn không bảo vệ được người nhà của mình.
- Vâng cha, hài nhi đã hiểu, đợi hài nhi trưởng thành, ai cũng được phép làm hại cha, cũng không được phép làm hại nhóm đại nương nhị nương, càng không được phép làm hại muội muội và đệ đệ. Ai dám làm hại bọn họ… Không, ai dám có suy nghĩ làm hại bọn họ, hài nhi…
Thiên Thiên lặng lẽ nắm chặt nắm tay:
- Hài nhi sẽ không tha cho bọn họ, tuyệt đối sẽ không.
Trịnh Phàm giơ tay xoa đầu của Thiên Thiên, mặc dù Thiên Thiên bây giờ chỉ là thiếu niên, nhưng đã là Võ Phu bát phẩm rồi, có thể tưởng tượng được về sau đứa trẻ này rốt cuộc có thể mạnh mẽ cỡ nào.
- Con trai.
- Cha.
- Cứ thoải mái nói ra, ai dám có tâm tư hại người nhà ta, chúng ta sẽ diệt cả tộc của hắn trước.
Thiên Thiên gật mạnh đầu, trong mắt có huyết quang lấp lóe, nói:
- Hài nhi ghi nhớ dạy bảo của cha, sẽ luôn ghi ở trong lòng, ai động vào người nhà ta, ta giết cả tộc hắn.
Không phải Trịnh Phàm tàn nhẫn, cứ muốn dạy đứa trẻ như vậy.
Sở dĩ Điền Vô Kính đứa đứa trẻ tới bên cạnh hắn, ý định ban đầu chính là như vậy, vì đây chính là tính cách của Trịnh Phàm hắn, thà rằng ta phụ người thiên hạ, cũng không để người thiên hạ phụ ta!
Trịnh Phàm hắn, kiếp này phải sống ích kỷ, phải sống tự tại!
Trịnh Phàm cúi người, lấy một bó hương và tiền giấy, cầm trong tay, nói:
- Ngươi đi đi, thắm hương dập đầu cho những tộc nhân trên danh nghĩa này của ngươi, làm tròn bổn phận.
- Vâng.
Thiên Thiên ôm nhang đèn và tiền giấy lên, bắt đầu tế bái từng ngôi mộ.
Trịnh Phàm thì đi tới trước một ngôi mộ mới khác.
Phía trước bày một tượng Tỳ Hưu, trên viết: Mộ Hổ Uy Bá Đại Yến Quách Phú Thắng.
Là Trịnh Phàm sắp xếp mộ của Lý Phú Thắng ở đây, Lý Phú Thắng vốn họ Quách, sau khi được Trấn Bắc Hầu nhận làm nghĩa tử thi đổi họ Lý, hắn không có mộ tổ.
Trịnh Phàm an táng hắn ở đây cũng là để cho tiện. Với tính tình của Lý Phú Thắng, nếu như biết sau này bản thân có thể làm hàng xóm với Tĩnh Nam Vương, sợ là sẽ kích động tới đá nắp quan tài nhỉ.
Trịnh Phàm ngồi xuống trước bia mộ, nói:
- Lão ca, lần sau tới thăm ngươi cũng không biết là khi nào nữa. Ài, ai bảo đầu óc ngươi không tốt, vậy mà lại bị người ta bao vây tới mức chết trận, đúng là mất mặt mất tới nhà lão lão. Qua mấy năm nữa, lúc ta thật sự phải bắt đầu phát động đại chiến, ngươi không có cơ hội được chứng kiến rồi. Ngươi nói xem ngươi có tiếc không, có ngốc không?
Lời dư thừa, Trịnh Phàm cũng lười nói nữa, vì cái chết của Lý Phú Thắng cộng thêm thi thể không trọn vẹn, lúc hắn ở đất Lương đã từng ra lệnh giết cả Đô Thành của Lương Quốc.
Quan hệ giữa nam nhân, nói ít, làm nhiều.
Trịnh Phàm dựa người trên bia mộ của Lý Phú Thắng, lấy hộp sắt luôn mang bên mình ra. ͏