Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2747 - Chương 2747. Chả Cá

Chương 2747. Chả cá
Chương 2747. Chả cá

... ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên tường rào của doanh trại có đặt một chiếc ghế lớn. Trịnh Phàm dựa trên đó, trên người khoác một kiện mãng bào màu đen do Tứ Nương dệt, cảm giác rất mượt mà, đồng thời còn rất ấm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Than trong chậu trước mặt đang cháy không ngừng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này màn đêm đen ngòm cũng bị ngăn cách... Không, nó đã bị đẩy lui. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đang ngủ gật, trong giấc mơ ngắn ngủi này, dường như trong chốc lát nhớ lại quá khứ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhân đều nói, vị Nhiếp Chính Vương của Đại Yến kia là đồ đệ của Tĩnh Nam vương, và tin tưởng không thể nghi ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ có Trịnh Phàm là biết rõ, trong một thời gian dài thì đây đều là chuyện cười. Chuyện cười là mình sửng sốt khi năm đó mình giết người lần đầu tiên ở sa mạc, chuyện cười nằm ở chỗ mình đã sớm đọc xong đáp án rồi trở lại trước mặt Điền Vô Kính từ chỗ Lương Trình. Cho nên, mình luôn nhát gan, có đôi khi cũng khó tránh khỏi sợ hết chỗ nọ tới chỗ kia, một bàn cờ, hạ rất nhiều quân cờ sinh tử, thậm chí hắn không sợ xung phong chiến trận, nhưng lại rất sợ gánh vác trách nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Năm đó tam quốc đại chiến là không trâu bắt chó đi cày, nên hắn muốn lật đổ cục diện này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng... Lần này thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sợ là thế nhân nếu nghe được ý nghĩ chân chính trong lòng vị Nhiếp Chính Vương Đại Yến này sẽ hộc máu mà chết, có lẽ bởi vậy mà những danh tướng hào kiệt từng chết dưới tay hắn sẽ đội mồ sống dậy. Bởi vì hiện tại trong lòng vị Nhiếp Chính Vương này nghĩa là: Dường như, cuối cùng ta đã học được cách chiến đấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc, lần ngủ gật này cũng không lâu, một cẩm y vệ vội vàng chạy lên, quỳ một gối xuống rồi bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia, quân Sở ở bên kia đã động rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia chậm rãi mở mắt ra, ngáp một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia chỉ trả lời “ồ”, không có nghĩa là hắn không sợ hãi chút nào. Dù xung quanh có hàng lớp cẩm y vệ bảo vệ, nhưng người gần nhất lại cách rất xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kinh ngạc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật đúng là không hoảng hốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hử? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng chưa nói tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một giấc ngủ ngắn, hắn chợt nhận ra rằng cuối cùng mình cũng đã học được cách đánh trận. Cho nên sau khi quân tình báo bẩm báo, chẳng qua là một người học sĩ có tư chất ưu tú trong học viện Phụng Tân thành tiểu hài tử, vươn tay nhận lấy bài thi từ giáo viên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đề thi, không có gì kì lạ, cũng không có ẩn giấu bí ẩn, chỉ có thể gọi là trôi chảy ổn định. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đó là giải pháp, đó là câu trả lời. Sau khi làm đề thi xong thì nộp bài, sau đó có thể nghĩ xem hôm nay sẽ ăn sủi cảo nhân gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia không vội vàng rời khỏi ghế, bên ngoài trời rất lạnh, hắn khoác trên mình áo mãng bào vừa dày vừa ấm, lại có cái chậu than nóng, giống như đang cho mùa hè vào trong hầm chứa đá... ôi, sự bao bọc này thật ấm áp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì quá thoải mái nên hắn muốn nán lại thêm chút nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật không may, dường như ngay tại thời điểm này đây là một điều quá xa xỉ đối với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quân Sở bắt đầu có động thái trong đêm, không, nói chính xác hơn thì quân Sở đã bắt đầu có động thái từ ban ngày, hiện tại đã tiến triển đến mức ban đêm cũng không thể giấu kín được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kéo dài trên tuyến đường phòng thủ, lần lượt vang lên tiếng còi, hệ thống quân đội của quân Yến đã bắt đầu hoạt động theo kế hoạch sau khi cảm nhận được mối đe dọa rõ ràng từ thế giới bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của rất nhiều người dần dần tập trung vào lều soái, ngoài ra còn có một nhóm người đang tìm kiếm người ngồi trên vương tọa ở bên trong lều soái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ Nương đến rồi, ống tay áo tao nhã, trên người nàng tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Khi nàng đến bên cạnh Trịnh Phàm, Trịnh Phàm thực sự rất xấu hổ vì khi mọi người đang bận rộn, hắn lại bị chọc ghẹo, cho dù hắn có mặt dày đến đâu, thì hắn vẫn phải có một chút phản ứng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không thể chịu đựng thêm nữa, Trịnh Phàm chỉ có thể đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, Tứ Nương mới là người phụ nữ phù hợp nhất với Trịnh Phàm, điều này không chỉ đơn thuần nói đến sự ưu tú và ưu điểm của nàng mà còn là vì nàng biết cách diễn giải cái gọi là “Phu xướng phụ tùy” một cách tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Chủ thượng, bữa tối nay ngài muốn ăn cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Còn chả cá thát lát không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cá ở Vị Hà rất ngon, làm chả cá thát lát là ngon nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Còn thưa ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì ăn canh chả cá thát lát đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đi trước, Tú Nương đi theo hắn, hai người đi qua tường vây rồi đi thẳng đến lều soái. ͏

Bên ngoài đã chật kín người, trong lều soái cũng có không ít người. ͏

Hết chương 2747.
Bình Luận (0)
Comment