Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2769 - Chương 2769. Thiên Mệnh Này, Ta Muốn Viết

Chương 2769. Thiên mệnh này, ta muốn viết
Chương 2769. Thiên mệnh này, ta muốn viết

Chỉ có điều, quá trình này chắc chắn khá đơn giản thô bạo, không thể nào nhẹ nhàng như lúc khám lang trung ở nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thực tế, rất nhiều quân y đều là lang trung được chiêu mộ đến vào thời chiến, một số trên người cũng là có thân phận tiêu hộ, có điều bình thường cũng có thể ngồi trực ở ý quán. Cho nên bình thường bọn họ khám bệnh dịu dàng, lúc này dường như cũng có được một loại phát tiết và thoải mái khó hiểu, thấy các binh sĩ kêu đau, trên mặt từng người vậy mà thi thoảng sẽ nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Đại Dũng ôm mặt của mình, hắn đã được sắp xếp ngồi nghỉ, chính là quan quân y cho rằng bây giờ ngươi tốt nhất nghỉ ngơi dưỡng thương trước, tốt nhất đừng đến tiền tuyến. Mà một khi chiến sự tiền tuyến căng thẳng, những người bị thương “ngồi nghỉ” này sẽ nhận được mệnh lệnh trở về lên trận, không có mệnh lệnh thì tức là tiền tuyến không có vấn đề lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Đại Dũng tìm vị trí trải khăn trắng, ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, trong đầu hắn không phải nghĩ lại còn sợ vì mũi tên bắn lệch một chút là trúng ngay mặt hắn gì, ngược lại là hơi may mắn, bản thân đã lấy thê. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết bây giờ hai đệ đệ đang ở đâu, có tốt không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cách đó không xa, một binh sĩ đang được cấp cứu trông sắp không xong rồi, miệng vết thương của hắn quá lớn, máu căn bản không cầm được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Có gì muốn nói? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quan quân y dán lỗ tai của mình qua, muốn nghe di ngôn của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Người bị thương mấp máy môi, há miệng… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lão đầu kéo nhị hồ há miệng, ban đầu giọng nói vô cùng khàn, không thể lên tiếng, dần dần cuối cùng âm thanh cũng phát ra: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhiếp Chính Vương gia có biết thiên mệnh Đại Hạ không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm cười mà không nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia, theo thiên mệnh, Đại Hạ sẽ hưng, thiên hạ sẽ vào đỉnh cao mới. Ngươi có biết, bản thân đã đi nghịch thế không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nhìn lão đầu kia, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thế ban đầu, là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Yến, Tấn, Sở, Càn đều sẽ bị lật đổ, Đại Hạ mới sẽ quật khởi trở lại, người làm trái lời thề Đại Hạ, sẽ bị trời tru! Nếu như Vương gia có thể quay đầu là bờ, thuận theo ý trời, có thể giữ vinh hoa trời phù hộ, con cháu đầy đàn, mãi được an sinh. Nếu tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, nhất định bị trời đất ruồng bỏ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái hắn nói là tiên tri. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi rốt cuộc là ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hỏi ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn ta là người thuận theo thiên đạo, đặc biệt mượn cơ hội này, khuyên nhủ Vương gia, ý trời không thể trái, dù thành công nhất thời, cũng đâu phải thành công cả đời? Vương gia đã nghịch thiên, bố cục thiên hạ đã bị ngài đảo lộn, thu tay kịp thời trả thể diện cho thiên mệnh, thiên mệnh cũng sẽ cho Vương gia thể diện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ài… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia đã bị vây trong vò, thiên mệnh để ta đến giúp Vương gia thoát nạn, và ban cho Vương gia thời cơ làm đại nghĩa thuận theo thiên mệnh. Vương gia tự nên quý trọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà, cái gọi là thiên mệnh trong miệng ngươi, trong mắt ta giống như kịch bản lúc trước các ngươi hát vậy. Trống rỗng, nhạt nhẽo, không có chút ý nghĩa nào. Kịch bản này quả thật rất tệ, cô, thật sự không nghe nổi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ý của Vương gia là… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại Hồ, truyền lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ chém một đao đứt xích của lồng sắt to, cái lồng bị mở ra, một bầy chim ưng bay ra khỏi lồng, xông thẳng lên mây, rồi tản ra bốn phía. Tốc độ bay lượn của bọn nó cực nhanh, hơn nữa, vòng ngoài vốn còn có chim ưng khác lượn lờ, hô ứng với nhau từ rất xa, tin tức truyền đi càng nhanh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong mắt chim ưng bay lượn trên trời, mặt đất bên dưới mênh mông, từng dòng chảy màu đen giống như từng cự long lặng lẽ thức tỉnh, đang chạy ập về phía mặt Vương kỳ này của Trấn Nam quan thế như lôi đình! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong viện, hai tay Vương gia chắp sau lưng, không nhìn lão đầu kia, mà ánh mắt hơi nâng lên nhìn về phía màn trời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Bút ở trong tay cô, dựa vào cái gì phải ngoan ngoãn ngồi nghe ngươi tới hát hí? Kịch bản này, không, thiên mệnh này, cô, tại sao không thể tự mình viết? Đúng lúc, dùng năm trăm nghìn tinh nhuệ Đại Sở này để nhuận bút cho ta trước! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Máu tươi của 500 ngàn quân tinh nhuệ của Đại Sở, bỏ vào nghiên mực để nhuận bút cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Những lời này thật sự không làm ra vẻ gì mà chỉ nghĩ gì nói đấy, cũng không cố ý đề cao cái gì. Đơn giản là vì lời nói của ông lão này thật sự là quá buồn cười, cũng quá hoang đường, thậm chí trước khi nghe kịch, Trịnh Phàm cũng không ngờ lại là người thấp kém đến mức khiến người ta nhe răng khuyên hàng như vậy. ͏

Hết chương 2769.
Bình Luận (0)
Comment