Nhưng mà, tuy nói là người dựa vào y phục ngựa dựa vào yên xe, nhưng đó là chỉ y phục xinh đẹp, còn vương phục như mãng bào hay long bào thì trái lại càng cần khí thế của người mặc để chống đỡ, nếu không sẽ rất dễ tạo hiệu ứng ngược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn Tứ Nương hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy nghiêm, nghiêm túc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương rất nghiêm túc trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu quân là rất xứng với danh vương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương lui về phía sau hai bước, cẩn thận quan sát nam nhân của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nhớ năm đó vì để Trịnh Phàm sớm ngày mới thăng cấp, Tứ Nương từng dùng tay từng hỗ trợ kích thích một chút. Khi đó, hắn đối với Ma Vương, đối với thế giới này, thật ra vẫn còn đề phòng về cảnh giới rất sâu, thường là trấn định mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, tiểu nam nhân này của mình đã trưởng thành, cuối cùng cũng hoàn thành lột xác và lắng đọng, trong lòng Tứ Nương cũng có sự thỏa mãn không thể tả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như tất cả đều phát sinh trong một đêm, lại giống như những năm gần đây đã thay đổi từng chút từng chút một, đều rất chân thực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng chưa bao giờ phủ nhận sự vô cảm của mình đối với tình cảm nam nữ, cho dù sinh ra nhi tử, nàng cũng sẽ chán ghét. Nhưng có lẽ, phu thê phải làm bạn theo cách như vậy, chỉ cần nói làm bạn với nhau đến khi già thì thực sự quá đơn giản và nhạt nhẽo, sự phù hợp và tương tác thực sự đến từ việc linh hồn vào nhau và biết điều hoà nhiều hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh là Tỳ Hưu vốn nằm rạp ở một chỗ, nhìn thấy Trịnh Phàm thay vương phục cũng từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt to dường như cũng sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A Minh, đao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh đưa Ô Nhai tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc Nhiếp Chính Vương phục, cầm đao, cảm giác này dường như thoáng cái đã khiến người ta phấn chấn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, cẩm y vệ đã chuẩn bị sẵn sàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Trịnh Phàm đi ra, Hoàng công công đã đứng đợi ở một bên từ lâu, ánh mắt hắn ngẩn ra, lúc trước nghe động tĩnh và tiếng la giết bên ngoài, lại kết hợp với mấy ngày trước quân Yến liên tục thất bại phải lui về Trấn Nam quan trải thảm, làm cho tên thái giám giám quân như hắn trong lòng cũng vô cùng bất an. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết bản thân mình phần lớn thời gian đều là vật tượng trưng, nhưng thân là vật tượng trưng, hắn cũng sợ lúc cần thiết thì bản thân mình lại không linh hoạt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này nhìn thấy Nhiếp Chính Vương mặc vương phục đi ra, trái tim bất an của Hoàng công công lúc này dường như được trấn an. Lại ở trong lòng thầm nghĩ một câu phạm vào điều kỵ, thấy Nhiếp Chính Vương giống như là nhìn thấy tiên đế năm đó, như thể dù cục diện có nguy nan hơn nữa cũng không phải chuyện to tát gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, Tỳ Hưu cũng đi theo từ phía sau ra, bốn cái móng vững vàng giẫm lên trên gạch xanh, cố hết sức làm cho tư thế của mình có vẻ oai hùng hơn. Ngay sau đó, cơ thể nó lại run rẩy, từ vị trí phía sau lưng, một lớp lân giáp tinh xảo phiếm màu đen sáng bóng trải xuống, bao trùm toàn thân nó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lỗ mũi cũng phun ra hai luồng hơi thở cực nóng, có thể nói là rất giống dáng vẻ thần thú. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đi về phía Tỳ Hưu, vốn dĩ Tỳ Hưu còn tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc tốt đẹp của mình, lại cảm giác được ánh mắt đến từ chủ nhân của mình, đành lặng lẽ quỳ gối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm chống bàn tay, xoay người ngồi lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tý Hưu thuận thế đứng lên, phát ra một tiếng rên rỉ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Gào! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lông bờm trên người nó cũng theo đó bắt đầu tung bay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cẩm y vệ nhao nhao lên ngựa, Tỳ Hưu cất bước, đi ra khỏi phủ tổng binh của Trấn Nam quan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với người bình thường mà nói, huyết thống thuần của Tỳ Hưu mang theo cảm giác thần bí và trang nghiêm, huống chi, so với Tỳ Hưu, Vương gia càng làm cho người ta tôn trọng và đam mê hơn, lúc này ngài lại đang ngồi trên lưng nó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai bên đường có không ít dân phu theo bản năng dừng chân, cũng có thương binh vừa vận chuyển từ tiền tuyến xuống, lặng lẽ siết chặt nắm tay, đặt ở vị trí ngực mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng không dừng lại nói bất cứ điều gì với họ, cũng không biết từ khi nào, hắn đã không còn yêu thích cái công việc diễn thuyết hay phát biểu gì nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ký ức, lần cuối cùng hắn làm ra dáng vẻ động viên trước chiến tranh là lúc ở Càn Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xin chư vị chịu chết vì ta, sau đó, tám ngàn Thiết kỵ chịu chết mở đường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một cái kết thúc luôn đánh vào trái tim của Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trước kia, có lẽ mình cảm thấy cổ vũ sĩ khí trước chiến tranh, chỉ cần đánh thắng trận chiến này thì tất cả đều đáng giá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa mình cũng luôn đánh thắng trận, chỉ cần có thể thắng, đương nhiên có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. ͏