Trịnh Phàm cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại vì, ta chỉ cảm thấy Đại Yến xứng đáng để thống nhất Chư Hạ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không còn lý do gì nào khác? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự không còn lý do nào khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra, sau đó hét lên lần nữa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi hãy nhìn đi, sau trận chiến này, Đại Sở ta vẫn có thể tạo thành uy hiếp cho Yến Quốc của ngươi sao? Cho nên, cảnh tượng dưới Ngọc Bàn thành kia đừng đến một lần nữa nữa, bọn họ đều là những binh sĩ tốt, chính sự kém cỏi của ta đã không thể dẫn bọn họ đến chiến thắng. Ngươi có đuổi cùng giết tận cũng chỉ làm cho người Sở càng căm hận người Yến thôi, đã đến lúc nên nhẹ tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh phàm nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ khi nào mà Hùng Đình Sơn ngươi cảm thấy mình có tư cách để dạy ta làm việc vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có tư cách, bại tướng thì làm sao có tư cách chó má gì chứ, thật vớ vẩn, ta chỉ thương cảm cho mấy bĩnh sĩ của mình, bọn họ đều do cha mẹ nuôi nấng. Bây giờ đại cục đã không còn, giãy giụa cũng không còn hy vọng, dù sao cũng phải cầu xin con đường sống cho bọn họ một lần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lấy cái gì để cầu xin? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý do ta không đi mà chỉ đây chờ ngươi là để nộp đầu của ta cho ngươi, để ngươi cầm đầu ta và làm cho bọn họ không kháng cự nữa rồi đầu hàng. Ngươi đường đường là Đại Yến Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ bây giờ còn cần máu người để tạo nên thanh danh của ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh phàm không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một tay Hùng Đình Sơn cầm đao kề vào cổ, ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất cả bỏ vũ khí xuống và đầu hàng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đám thân vệ xung quanh không ai di chuyển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản vương còn chưa chết! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Các thân vệ lần lượt đặt vũ khí xuống và quỳ xuống trước mặt Hùng Đình Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Hùng Đình Sơn nhìn Trịnh Phàm, kêu lớn tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hãy lấy đầu ta, Phò mã gia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phốc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn lấy dùng hết sức cầm đao tự chặt đầu mình khỏi cổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu hắn rơi xuống đất, cái xác không đầu ngã ngửa ra sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên thủ lĩnh thân vệ rưng rưng nước mắt, ôm lấy đầu của Hùng Đình Sơn, từ từ đi về phía Trịnh Phàm, cẩm y vệ giương cung lắp tên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thủ lĩnh thân vệ không đến quá gần, chỉ nâng đầu Hùng Đình Sơn lên và quỳ một gối xuống: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin phò mã gia nhận lấy thủ cấp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ nhìn Trịnh Phàm, hắn khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại xoay người xuống ngựa và đi tới, nhấn lấy đầu người rồi quay trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, tên thủ lĩnh thân vệ đứng dậy và quay lại, nhặt một con dao trên mặt đất, hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chờ thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vết rạch ngang qua cổ hắn ta, máu bắn tung tóe, sau đó ngã xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn hai trăm thân vệ quỳ bên cạnh thi thể còn sót lại của Hùng Đình Sơn cũng nhặt lại binh khí mà bọn họ để xuống trước đó lên rồi hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chờ thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chờ thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn hai trăm thân vệ đều tự sát, không một ai sống sót, tất cả đều đi theo Hùng Đình Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh tượng này làm cho các kỵ sĩ quân Yến xung quanh đều thu lại vẻ mặt giễu cợt và tự mãn khi bao vây thủ lĩnh quân địch trước đó, bất luận ở thời điểm nào, trong quân đội đều mãi mãi tôn kính những binh sĩ chính trực, chuyện này không phân biệt địch hay ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Trịnh Phàm rời khỏi đó và nhìn về phía đầu người mà Lưu Đại Hổ đang cầm trên tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, hắn ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền lệnh của bổn vương cho toàn quân biết: trận chiến này, một lần công chiếm được hai thủ cấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là trận chiến định mệnh đi vào lịch sử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công ngồi trên lưng ngựa cảm thán. Vai phải của hắn bị băng bó, mặt trái cũng được quân y đặc biệt của quân đội Tấn Đông băng bó, bộ dạng trông có chút buồn cười và chật vật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Hoàng công công một lần nữa đích thân xuất trận, hắn giơ đao, cưỡi ngựa, đi theo đội kỵ sĩ quân Yến đuổi theo những quân Sở đang chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Hoàng công công vô tình đá phải chiến mã của hắn, làm cho hắn ngã khỏi ngựa, lúc tiếp đất, hắn muốn thể hiện dũng khí mưu toan của năm xưa cho nên đã dùng bàn tay đập xuống đất để nâng cơ thể lên. Và rồi dưới áp lực kinh khủng đó, cánh tay của hắn bị gãy, không những không chống đỡ được cơ thể bật lên lại mà còn bị úp mặt xuống đất, tạo ra một vết thương lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vết thương này làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng Hoàng công công không quá để ý đến những chi tiết này, lúc trở về, hắn bị thương một chút cũng không sao. Đây là bị thương sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không, đây là hào quang! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Căn cứ theo quy tắc của quân đội quân Tấn Đông, chiến lợi và công lao sẽ được phân chia theo cấp bậc tổng thể của công lao động tương ứng, vì vậy, kể từ khi Hoàng công công tham gia vào hoạt động quân sự này, ngay cả khi hắn bị thương và phải rời khỏi chiến trường, thì trên danh nghĩa hắn vẫn được nhận một nửa công huân công lao. ͏