- Ngươi có tội gì vậy? Ngươi có công, có công với Đại Càn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần… sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia khom lưng xuống, ghé miệng ở bên tai Hàn Tuế nhẹ nhàng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hàn Tuế trợn mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia đứng lên, cất tiếng cười to: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm gọi ngươi, ngươi không tin, nhưng nếu trẫm ốm yếu nằm trên giường bệnh, chỉ còn một hơi thở, lại gọi ngươi một tiếng như vậy, ngươi sẽ tin điều đó không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể Hàn Tuế hơi giật giật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không biết Yến cẩu từng trêu chọc ngân giáp vệ Đại Càn, nhưng ngươi có biết, trong trăm năm qua, ngân giáp vệ này đã tặng nhiều nhất một thứ, đó là thứ nào, có biết không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hàn Tuế bắt đầu thở dốc, vươn ngón tay ra, chỉ vào quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia một lần nữa khom lưng, nhìn Hàn Tuế: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mục Câu là một đứa trẻ tốt, một đứa trẻ ưu tú biết bao, đó là cái gì, là một con phượng hoàng! Dân gian có một câu chuyện rằng, người phú quý nhận con nuôi, đếm không xuể những kẻ tranh nhau gọi phụ thân, cũng giống như phượng hoàng muốn nhận gia gia. Ha ha ha. Hàn Tuế ngươi sẽ cho rằng đúng là như vậy, đây chính là loại của Hàn Tuế. Ha ha ha ha ha ha! Hàn Tuế mặt mũi ngươi ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi... ngươi... Ngươi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm nói rõ ràng cho ngươi biết, Mục Câu không tin Hàn, hắn họ Triệu! Cái ghế đó, cho dù Trẫm không ngồi, Trẫm cũng sẽ không để cho một người không phải Triệu thị ngồi lên! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Thần sắc cười đùa trên mặt quan gia đều thu lại, lại lần nữa toát ra uy nghiêm của một cửu ngũ chí tôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ khi Trẫm đăng cơ tới nay, khắp nơi trên triều đình đều bị những lão tướng công Nhân Tông như Hàn Tuế ngươi cản tay. Là đám người các ngươi ca tụng hoàng đế Nhân Tông, cũng là đám người các ngươi phê phán hoàng đế Nhân Tông. Các ngươi là hoàn mỹ, là trắng nõn như phong sương, như ngạo mai kia, còn Nhân Tông chính là một tên hồ đồ. Chân chính làm Đại Càn chỉ còn thoi thóp, không phải là các ngươi, là một đám các ngươi sao! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tử Chiêm nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia, ngài... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng chính là năm đó, người Yến tiến vào biên cảnh làm triều chính chấn động, trẫm mới tìm được cơ hội, thanh lý lão già các ngươi ra khỏi triều đình. Trẫm biến pháp, đồ mới mạnh mẽ. Trẫm sửa lại sách lược văn ức võ, đề bạt võ tướng, vinh dự địa vị, lại nuôi tâm của võ nhân! Trẫm biên luyện tân quân, trẫm chính thuế Giang Nam, trẫm muốn làm phong phú bắc cương Đại Càn ta! Trẫm đã làm tất cả những gì mình có thể làm, vừa làm, vừa còn phải đối mặt với những lão già trí sĩ ở nhà cũng không được an sinh các ngươi, cùng với đám đồ tử đồ tôn vô dụng các ngươi để lại dưới triều đình còn thích cản đường! Trẫm bội phục Cơ Nhuận Hào, đáng tiếc trẫm không có Điền Vô Kính và Lý Lương Đình. Nếu không, trẫm cũng muốn thoải mái gột rửa một lần những thứ Đại Càn rõ ràng ngu xuẩn lại tự nhận là trụ cột đạo đức kia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Vấn An cư sĩ mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia… đã biết điều đó từ lâu rồi đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia nhìn đồng tử trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự coi ngân giáp vệ của Đại Càn là ăn bất tài sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vấn An cư sĩ lộ vẻ nghi hoặc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, là tự quan gia thoái vị sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia ngẩng đầu, thở dài một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm chờ năm năm ở Thanh Tâm các, chờ các ngươi năm năm, thật sự các ngươi đã làm cho trẫm phải chờ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quan gia vung ống tay áo lên, quay người lại, rồi về phía sơn môn sau núi, đồng thời hét lớn vọng lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận đại chiến kia vốn là cơ hội cuối cùng của Càn Sở ta đối với người Yến, nhưng lại thua, Thượng Kinh cũng bị phá. Từ ngày đó trở đi, trẫm đã hiểu được, đại thế của người Yến đã thành! Bởi vì trẫm chắc chắn hơn bất cứ ai, ít nhất là Cơ Nhuận Hào tuyển tân quân, Cơ Nhuận Hào phải có bảy phần căn cốt chứ? Trẫm cũng chắc chắn, năm đó tiểu tử người Yến dám chỉ vào mũi trẫm, mắng trẫm không biết dùng binh là một người rất thú vị. Trừ khi thế người Yến tự sụp đổ, nếu không sẽ chẳng ai có thể ngăn cản. Thật sự trẫm không muốn làm vua vong quốc này, so với làm kẻ dưới cùng thì làm người áp chót cũng tốt hơn một chút, để cho kẻ đứng cuối cùng tiếc hận, nếu hắn có thể sống thêm vài năm, ha ha ha! Trăm ngàn năm sau, người đọc sử chỉ ghi lại khi trẫm tại vị, cái gọi là chúng chính doanh triều, thay đổi phong cách ôn võ, đánh thuế của đại hộ phú thương hải mậu, biên luyện tân quân, chỉnh đốn phòng ngự! Đáng tiếc, lại bị bọn đạo chính soán vị lật đổ, cuối cùng làm cho lễ nghi thơ ca hoa quý mà hậu nhân mê mẩn của Đại Càn lưu lạc dưới vó ngựa người Yến! ͏