Thái hậu vuốt ve tay của Hùng Lệ Thiến, không vui trừng con trai Hoàng đế nhà mình, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- May mà chủ ý của nha đầu đúng, không theo chủ ý của ngươi, ngươi nhìn xem, nam nhân nha đầu tự tìm tốt biết mấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói rồi, Thái hậu lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc trước còn không yên tâm, bây giờ thấy nha đầu ở trước mặt mới hiểu, cuộc sống của nha đầu rất thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong cung, nữ tử ra ra vào vào quá nhiều, cuộc sống này có vừa ý hay không, Thái hậu có thể liếc cái đã nhìn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không đứng dậy, nhưng cũng hơi nghiêng người về phía trước, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nên làm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu hậu, Vương phủ Tấn Đông bọn ta rất yên tĩnh, nếu người bằng lòng, thì theo ta về ở một thời gian, nhà của con gái cũng là nhà đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe lời này, Thái hậu còn đặc biệt nhìn Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôi, dân gian này có lý nào con trai vẫn còn lại ở nhà con gái chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng dân gian này không phải cũng có sang nhà thân thích sao, hơn nữa ta cũng không có công công bà bà, đâu có nhiều chú ý như vậy, Đại Nữu cũng vẫn ồn ào đòi gặp bà ngoại nàng đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chao ôi, cũng đúng, sao ngươi không dẫn Đại Nữu tới cùng chứ, ta thật sự muốn gặp cháu gái ngoại bảo bối này của ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến đương nhiên không thể nói thẳng cháu gái ngoại của người bây giờ đang ở nhà dựng lều “thăm tù”, nàng chỉ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu hậu không biết, Vương gia nhà bọn ta vô cùng bảo bối đứa con gái này, nâng ở trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, đâu dám để nàng lên trận địa này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ài, đúng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến nhìn về phía hoàng huynh của mình, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoàng huynh, để mẫu hậu đến chỗ ta ở một đợt được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khiến người ta hơi bất ngờ là Sở Hoàng lại trực tiếp gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, đúng lúc mẫu hậu cũng có thể đi giải khuây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu hậu, người xem hoàng huynh cũng đồng ý rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói ngươi nghe, mẹ ngươi giữ rất nhiều của riêng, ta cũng không nỡ cho tẩu tẩu Hoàng hậu của ngươi, chính là muốn cho cháu gái ngoại kia của ta, ngươi cũng không được cướp của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đúng là thiên vị tới tận biển rồi, sao hả, người không mong hoàng huynh và ta dưỡng lão cho người, ngược lại là mong nàng dưỡng lão cho người chắc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại không được? Trong thư Đại Nữu gửi cho ta đã nói rồi, bây giờ nàng đang luyện kiếm, sau này muốn dẫn ta đứng trên kiếm bay trên trời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng chỉ là trẻ con nói lung tung. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói lung tung chỗ nào? Cháu gái ngoại của ta là linh đồng, là thiên tài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu thở dài, một tay khác ôm ngực của mình, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói đang yên đang lành, rõ ràng là người một nhà, ở dân gian quan hệ này của chúng ta, nhà nào có chuyện, nhà còn lại cũng nhất định phải có người đứng ra, sao lại đánh nhau rồi chứ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không nói chuyện, chỉ yên lặng nhận lấy một cốc trà từ trong tay người mù. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An cũng bưng một cốc trà lên cho Sở Hoàng, hai nam nhân, lặng lẽ uống trà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Người trong nhà này, chúng sống khó tránh sẽ có gây sự ngoài miệng, điều này rất bình thường, nhà nào nhiều người mà không gặp chuyện như vậy? Nhưng đến cuối cùng, thân thích vẫn là thân thích, người một nhà chính là người một nhà. Thế hệ sau này trên người không phải cũng chảy dòng máu của người hai nhà sao? Không nói xương gãy còn liền gân, ít nhất thịt nát cũng phải rơi vào một nồi, không lý nào người nhà mình đánh đến đầu rơi máu chảy. Tiện nghi này đều để người ngoài chiếm lấy, đó mới là thiệt thật sự. Các ngươi nói xem có phải cái lý này không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đặt cốc trà xuống, hai tay đặt trên tay ghế, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cữu ca à, vậy người một nhà chúng ta không nói chuyện hai nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng cũng đặt cốc trà xuống, khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn nên như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, người mù và Tạ Ngọc An đều vô thức hơi đứng thẳng người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngài cúi đầu trước đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cúi đầu với ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhỏ đến dân gian làm buôn bán nhỏ, lớn đến tranh giành thiên hạ này, có lúc người trong nhà và cái gọi là thân thích dính líu quá nhiều, ngược lại không nhanh nhẹn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khác biệt nằm ở giữa các tiểu dân ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, chuyện cưới hỏi ma chay luôn đụng nhau, thật sự muốn trở mặt vốn là nhỏ, nhưng cái giá cũng khá lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn vế sau, ngược lại càng có thể cởi mở hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy từ xưa đến nay, vì cái ghế kia, vì cái gọi là “thiên hạ” kia, tiết mục cha con trở mặt, thủ túc tương tàn diễn phải gọi là quá nhiều lần. ͏