Nữ nhân rít lên một tiếng, hoảng hốt che chắn.
Sau đó, ánh lửa tiêu tan, kiếm khí tiêu tan, bị nàng chặn lại rồi.
Nữ nhân ngơ ra tại chỗ, nàng có hơi không dám tin tình cảnh trước đó, rõ ràng thứ sắp rơi xuống chính là khí tức của kiếm ý nhị phẩm, sao có thể lập tức bị chính mình chặn lại như vậy rồi?
Nữ nhân hơi nghi ngờ, nàng nói:
- Đây là?
Kiếm Tỳ:
- …
Trong nháy mắt kiếm ý kia xuất hiện, Kiếm Tỳ đã biết rõ đây không phải kiếm của sư phụ mà là kiếm của tiểu sư muội nhà mình.
Sau nháy mắt thất thần, Kiếm Tỳ mỉm cười, nàng lại không hận cũng không hề có ý trách tiểu sư muội nhà mình lâm thời lên xe.
Nói thế nào nhỉ, lúc bản thân mượn kiếm của sư môn, cảm thấy tiểu sư muội không nói hai lời đã cho mượn kiếm ý của mình, chỉ nhìn quy mô của một kiếm này, e là phải rút đi kiếm khí cả người của tiểu sư muội trong phút chốc.
Tiểu sư muội nhà mình từ nhỏ đã thông minh, linh thể Hỏa Phượng, tiền đồ không thể đo lường, chỉ cao hơn chứ không kém kiếm phôi bẩm sinh này. Một người thông minh làm chuyện ngốc nghếch tức là vào lúc đó nàng hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ là dùng một loại trạng thái bản năng để cung cấp sự giúp đỡ cho nàng.
Ngươi có lý do gì trách nàng chứ?
Là một kiếm khách, là đệ tử của môn phái Kiếm Thánh, cho dù là cầm kiếm hay là làm người đều không thể nào nhu nhược, ai oán, ít nhất phải ước chừng được sự tự nhiên.
Lúc này, Kiếm Tỳ cũng không có công phu đi phân tích lúc đó lúc đó có phải bản thân đã bồng bột không.
Trần Đại Hiệp nói hắn chuẩn bị đẩy cặp “mẹ con” này vào Nam Môn quan, rồi gọi người, hoặc là dứt khoát đẩy đến Phụng Tân thành rồi gọi người, cũng bớt cả công sức áp tải, trực tiếp tiễn Phật lên tây.
Đây không nghi ngờ gì chính là cách giải quyết tối ưu.
Cũng giống như tiểu sư muội trực tiếp dốc toàn lực mượn kiếm không hề do dự, lúc đó nàng không phải cũng đặc biệt không muốn trì hoãn, trực tiếp nói rõ thân phận lựa chọn ra tay rồi sao?
Nói cho cùng, nàng và Trịnh Phàm có thù, nàng vĩnh viễn không quên được cảnh sư phụ Viên Chấn Hưng của nàng bị Trịnh Phàm hạ lệnh loạn tiễn bắn chết ở bờ sông Biện Hà.
Trịnh Phàm thu nhận nàng thì thôi đi, từ xưa tới nay, dù là dòng dõi quý tộc Hoàng tộc hay là môn phái giang hồ, gặp được hạt giống tốt, cho dù là đệ tử của kẻ thù cũng không thiếu ví dụ thu thu nhận nuôi dưỡng.
Hoặc là giấu diếm, dụ dỗ lừa gạt, hoặc là tẩy não cho ngươi, ít nhất lúc nào cũng phải đề phòng, đợi nuôi xong thì giữ lại làm dự phòng.
Nhưng họ Trịnh này lại thật sự nuôi nàng… đã nuôi rồi.
Cho nàng ăn, cho nàng uống, cho nàng dùng, được Kiếm Thánh tán thưởng, họ Trịnh kia cũng không tỏ vẻ gì khác, giống như nàng chính là con nhà thân thích sống nhờ ở nhà hắn, không tính là thân thiết, nhưng cũng không tính là lạnh nhạt.
Lúc trước, Kiếm Tỳ không hiểu, sau này nàng dần dần hơi hiểu ra, so với Bắc tiên sinh từ nhỏ đã khiến nàng nhìn mà trong lòng thấy sợ hãi kia, họ Trịnh thật ra mới là vô chiêu thắng hữu chiêu chân chính.
Mấy trăm nghìn quân dân Tấn Đông bằng lòng chết vì họ Trịnh, thật sự không phải chỉ dựa vào lừa gạt mà có thể đổi được.
Hai nữ nhân nói muốn đến Vương phủ thử vận may, còn nói “thăm hỏi” gì đó, Kiếm Tỳ căn bản không thể nhịn, cũng không nhịn được. Từ Thuý Liễu bảo lúc trước, đến Thịnh Lạc thành về sau, rồi đến Tuyết Hải quan, Phụng Tân thành, đó là Vương phủ, là nhà của họ Trịnh kia, nhưng họ Trịnh thường vừa xuất chính chính là nửa năm, cứ phải tính toán, thời gian nàng ở trong nhà còn nhiều hơn họ Trịnh không ít.
Hai nữ nhân đê tiện dám đi hỏi thăm nhà lão nương?
Xem lão nương có giết chết ngươi không!
Nữ nhân chặn lại kiếm này của Đại Nữu, sau kinh ngạc ngắn ngủi đã lập tức tỉnh ngộ, thân hình đang muốn tiến lên kết thúc chiến trường trước mắt, nhưng khi nàng ta lại thúc giục huyết khi trong người, thân hình lại đột nhiên khựng lại.
Nàng ta hơi mơ màng cúi đầu xuống, mở lòng bàn tay của mình ra, chỗ vết thương trong lòng bàn tay có từng đường văn màu vàng đang lan rộng, trong cánh tay bị nổ thương lúc trước cũng có màu vàng như ẩn như hiện.
Nàng ta biết đây là cái gì, đây là khí tức Hỏa Phượng, rất thuần túy, Nhưng không tính là mạnh mẽ, ít nhất đối với người ở cấp bậc như nàng ta, thì không tính là mạnh mẽ.
Trước khi bản thân bị thương, lại chịu một kiếm này, khí tức Hỏa Phượng bao bọc trên kiếm ý bắt đầu ngấm dần, hoặc gọi là thiêu đốt vết thương của mình. Đây cũng là vết thương nhỏ, chỉ cần cho chút xíu thời gian, chưa tới nửa nén nhang, nửa tách trà cũng chê dài, nàng ta có thể loại bỏ sạch sẽ những khí tức Hỏa Phượng này từ trong cơ thể mình.
Thế nhưng, vấn đề thật sự nằm ở chỗ cơ thể này của nàng không tính là gì, vì nàng ta đang ở đây, nhưng trong cõi sâu xa lửa này lại cháy đến một nơi khác.
Năm đó, trên Thiên Hổ sơn, Điền Vô Kính từng nói với Trịnh Phạm:
- Thuật cõi tiên, thứ này vĩnh viễn đều không thoát khỏi “ tin là có không tin là không”.
Lúc bị hành thích trên mặt sông Vọng Giang, Trịnh Phàm mượn sức mạnh của Ma Hoàn cộng thêm dẫn dắt thân phận thật sự của bản thân khiến hơn vạn âm hồn trên mặt sông Vọng Giang gào thét mà ra, sau đó bị Lý Tầm Đạo trên hậu sơn dùng một đóa sen cuối cùng Tàng phu tử để lại làm vật dẫn, cưỡng chế mời lên núi.
Ngươi mở đầu, ngươi đã tin rồi, ngươi tin rồi thì phải nhận quy tắc này. Hoặc có thể nói thành nếu ngươi đã dùng quy tắc này làm việc, ngươi nhất định cũng sẽ chịu sự ảnh hưởng của quy tắc này.
Nữ nhân có thể dùng thân thể này xuất hiện ở đây, rõ ràng là mượn thuật cõi tiên vô cùng cao minh.
Cùng lý lẽ, phải chịu đựng sự ảnh hưởng đến từ một mặt khác.