Nữ tử hắc bào đập một quyền lên lớp băng bên dưới, vết nứt khủng bố bắt đầu lan ra, từng giường băng cũng bắt đầu sụp đổ, ngay sau đó là từng thân hình, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường bệnh.
- Đến lúc rồi sao?
- Đã đến lúc rồi nhỉ.
- Ma Vương, đã loạn thế rồi sao?
- Cuối cùng đã đến lúc thức tỉnh rồi…
Nữ tử hắc bào nhìn quanh tất cả, hô lên:
- Không, là chúng ta đã hết thời gian rồi, tỉnh lại!!!
……
- Phu quân, dậy đi, dậy đi.
- Ư, hử?
Hùng Lệ Thiến đánh thức Trịnh Phàm đang ngồi ngủ gật trên soái tọa, Nhiếp Chính Vương đại yến không cảm thấy xấu hổ vì buồn ngủ ở nơi quan trọng này, ngược lại cười nói:
- Ai bảo lễ nghi của người Sở các ngươi rườm rà như vậy.
Trên tế đài phía xa, đại cữu ca, cũng chính là Hoàng đế Đại Sở đang tế thiên.
Lát sau sẽ giao quốc thư cho Nhiếp Chính Vương Đại Yến, chính thức cúi đầu với Nhiếp Chính Vương phủ Tấn Đông về mặt pháp lý.
Rất nhiều đại thần quý tộc và bách tính vòng ngoài của Sở Quốc đều đang quỳ dưới đất khóc lóc. Đáng tiếc, Vương gia Đại Yến không thể quá đồng cảm, dù sao hắn là người chiến thắng, cũng là người chinh phục.
Có điều, sau khi nghi thức của đại cữu ca hoàn thành gần xong, Vương gia đứng dậy, Hùng Lệ Thiến đỡ hắn. Ở phía sau, Trịnh Lâm cũng đỡ a tỷ của mình xuất hiện, Đại Nữu không khỏi xoa mắt ngáp, nàng còn chưa khôi phục từ sự thoát lực cho mượn kiếm mấy ngày trước.
- Chao ôi, con gái bảo bối của ta buồn ngủ rồi.
Thấy cảnh này, Vương gia thật sự rất đau lòng.
Không giống Cơ lão lục năm đố tranh đoạt Hoàng vị, vì thêm điểm cho “Thánh tôn ngoan”, không tiếc để con trai ruột Cơ Truyền Nghiệp của hắn uống thuốc. Trịnh Phàm không làm ra được loại chuyện này.
À không, con trai uống thuốc thì về mặt tình cảm có thể tiếp nhận, con gái thì không được.
Thậm chí ngay cả có mặt ở loại hoạt động chính thức này mà làm lỡ việc nghỉ ngơi của con gái, cũng khiến người làm cha như hắn thương tiếc không thôi.
Vương gia đi qua, bế con gái vào trong lòng, Đại Nữu rất quen thuộc giơ tay ôm lấy cổ cha ruột của mình.
- Vẫn là xuống nghỉ ngơi đi.
Đại Nữu lắc đầu, cho dù ngáp thì vẫn ngáp, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Cha, hôm nay cha con chúng ta là nhân vật chính nha.
- Được, vậy cha dẫn con đi xem, xem xem Sở Quốc cha chính tay đánh lấy cho con!
Theo Trịnh Phàm thấy văn hóa của Càn Quốc hơi giống như kế thừa nền tảng văn hóa truyền thống Đại Hạ, một loại cách điệu mặt văn nghệ mới được sinh ra, mặt “văn nghệ” này không chỉ có thẩm mỹ, còn có bao quát biểu hiện cụ thể như chế độ.
Còn Sở Quốc xác thực là thừa kế Đại Hạ “chính thống”.
Dù là thể chất chính trị hay là cơ cấu xã hội đã giữ lại phong cách năm đó của Đại Hạ với trình độ rất lớn.
Hơn tám trăm năm trước ba Hầu mở biên, Yến Hầu, Sở Hầu, Tấn Hầu, gần như có thể đánh đồng với Hoàng đế Sở Quốc phái Khuất thị, Độc Cô thị, Tạ thị chuyển dời ra, mang theo tư binh gia tộc, đến khai thác lãnh thổ mới.
Cho nên, người Sở và người Càn là giống nhau ở một mức độ nhất định, thật sự hơi coi thường người Yến.
Luôn cảm thấy người Yến bỏ phức tạp tìm đơn giản quá mức, thực sự là xếp cuối nhất của Chư Hạ, còn hơi có ý “chìm đắm trong trụy lạc”.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại đánh không lại, hơn nữa không phải một lần đánh không lại, mà là lần nào cũng đánh không lại. Đến cuối cùng, người Sở giống như đứa trẻ con bị bắt nạt rất hăng, nhìn thiếu niên ác bá cướp mất mứt hoa quả trong tay mình, thiếu niên ác bá vừa liếm vừa nhìn hắn. Ngươi có phục không? Đứa trẻ vừa hít ngược nước mũi của mình, bả vai vừa khẽ run lên vì khóc lóc, trả lời:
- Phục…
Phía sau lại đang kèm theo một số lời tục trong lòng.
Ví dụ như lúc này, khi Nhiếp Chính Vương Địa Yến bế tiểu công chúa nhà hắn đi lên trên tế đài, đại thần quý tộc Sở Quốc và cả bách tính Sở Quốc bên dưới chắc hơn nửa đang bay đủ loại lời nguyền rửa ở đáy lòng.
Chỉ là đa số người không rõ rằng, đứng ở góc độ của người chinh phục, hắn sẽ phản cảm những kẻ dám đứng ra hành thích hoặc phát triển cái gọi là khởi nghĩa vào lúc này, nhưng sẽ không phản cảm những người dám tức không dám nói này. Người sau càng giống như sự “khen ngợi” đối với người chinh phục, là sự “ca ngợi” của người làm cường giả sau khi chinh phục bằng vũ lực.
Ánh mắt Đại Nữu thi thoảng nhìn xung quanh, thực ra nàng hơi sợ hãi, dù sao cũng nhiều người như vậy, hơn nữa nàng bẩm sinh linh giác mẫn cảm, cho nên có thể cảm nhận ra “ác ý” của những người này đối với mình.
Cũng may, cha nàng có thể cho nàng cảm giác an toàn cực lớn.
Cảnh Nhân Lễ bước tới trước mặt Trịnh Phàm, hành lễ trước, rồi nhỏ giọng nói:
- Vương gia, có một số nghi thức cần Vương gia phối hợp đi một lượt.
- Miễn đi.
- Hả?
- Cô nói, miễn đi.
- Nhưng Vương gia, không hợp lễ nghi…
Vương gia cười nói:
- Ngươi nói lại lần nữa.
Cảnh Nhân Đức yên lặng lui xuống, không dám nói lại lần nữa.
Phía sau, Trịnh Lâm lặng lẽ nhìn tất cả những điều này, hồng ấn trên trán hắn sau khi A Minh và người mù hợp sức đã bị gia cố rồi.
Sở dĩ lúc này hắn ngoan ngoan xuất hiện ở nơi này là vì mẫu thân ruột của hắn, cũng chính là Tứ Nương, sau khi Tam Tác quận hoàn thành công việc khôi phục sinh sản cơ bản, đã lại trở về lều soái.
Trịnh Lâm không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ mẹ ruột của hắn, mẹ ruột hắn đã nói hôm nay nếu hắn không ngoan, thì nàng sẽ cưa một chân của hắn xuống. Không phải ngươi kháng đòn kháng đánh sao, được, vậy thì cho ngươi cái ác.
Mẹ của nhà bình thường uy hiếp con cái: Đánh gãy chân của ngươi!
Hơn nửa chỉ là lời tức giận, cơ bản cũng sẽ không thực hiện, nhưng ở đây, Trịnh Lâm tin, mẫu thân của mình làm ra được.