Lương tướng trung thành đương nhiên sẽ không thiếu nhưng người mưu tính bắt cá hai tay chỉ biết có nhiều thêm.
Loại này ở dưới đại thế, người nào trong thiên hạ không quy phục Yến, sẽ rất dễ trở thành hiện thực.
Giữa Càn Sở, thật ra cũng gần giống với tình huống này, mọi người đều đào tạo và phát triển thế lực của đối phương cho nhau, có một số thời điểm, không phải dùng cách giấu giếm, mà lấy phương thức để “kết giao”. Ở thời khắc mấu chốt thì không được việc, nhưng khi cần, nhìn thấy mặt trên, có thể nói một câu.
Một số “quan hệ thế giao”, thậm chí có thể bắt đầu từ đời gia gia của hai bên.
Ví dụ như Lưu Huy trước mặt, tổ mẫu của hắn thật ra là thị nữ chi thứ của Tạ gia.
Dính líu xuống, hắn và Tạ Chử Dương cũng xem như cùng thế hệ, tuy không biết cách nhau bao xa, nhưng… khi cần chính là thân thích!
Môn phiệt thế gia, bao gồm cả tầng lớp sĩ phu của Càn Quốc quật khởi, để củng cố tầng lớp quyền lực của họ, do đó tiến hành liên hôn, liên minh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đây gần như là một loại bản năng.
Thậm chí, sẽ không giới hạn trong nước, kể cả nước ngoài, ai cũng hiểu đạo lý thỏ khôn có ba hang.
Mấy trăm năm tới, ví dụ bên này bại vong bên kia quật khởi lần nữa, thật sự không ít.
Ví dụ như Mẫn gia năm đó, cũng không phải để khuê nữ của mình gả đến Phạm gia ở Sở Quốc sao?
- Tạ công, ngươi làm ta rất khó xử.
Lưu Huy nhắm mắt lại, thở dài.
Tạ Chử Dương hơi mỉm cười, nói:
- Lưu đại nhân, ta đang cho ngài một cơ hội thôi.
Lưu Huy lắc đầu, nói:
- Từ nhỏ Lưu mỗ đọc sách thánh hiền, thật sự không làm được chuyện này.
Tạ Chử Dương duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn xe lăn.
Lưu Huy lại nói:
- Tạ công có thể đến gặp ta, ta cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, ngươi và ta vốn là thân tộc, ngài đến, ta sẽ chiêu đãi.
- Nhưng bên ngoài Tĩnh Hải thành của chúng ta đang ẩn nấp hai mươi vạn đại quân, Lưu đại nhân, ngài có thể chống đỡ được không?
- Năm đó sau trận chiến của Yến Sở, Sở Quốc có thể suất quân Nghiêu phạt Càn nhiều năm, bởi vì Sở Quốc lúc đó, như con rết trăm chân, chết cũng không ngã được. Nhưng hôm nay, trận chiến ở quận Thượng Cốc thảm thiết cỡ nào, Lưu mỗ biết rõ. Bây giờ Đại Sở còn có thể lấy ra được hai mươi vạn tinh nhuệ sao? Cho dù thật sự gom ra được chừng ấy, còn dám đặt trên biên giới Càn Quốc nữa à?
- Nhưng mà Tạ công ngài, trận chiến ở Cổ Việt Thành, quân Tạ gia của Tạ Công thương vong rất nhiều, Lưu mỗ đương nhiên biết, đại nghiệp của Tạ gia lớn, nhưng tinh nhuệ của Tạ gia, lại không phải rau hẹ kia… Không, cho dù là rau hẹ, bị cắt một trận, cũng cho nó thời gian mới có thể mọc lại ra một vụ mới không phải sao? Nếu Tạ gia muốn chi viện, Lưu mỗ có thể tận sức châm chước, thương đội gì đó, cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
- Nếu thật sự không được, Lưu mỗ cũng có thể hỗ trợ thượng thư ở trên triều đình, dù sao đạo lý môi hở răng lạnh, quan gia cũng hiểu.
- Vị quan gia bên đó, ngươi phục hắn sao?
Tạ Chử Dương hỏi.
- Có phục không, hắn cũng là quan gia.
Lưu Huy nói.
- Ha ha.
Tạ Chử Dương không để bụng mà xua tay.
Lưu Huy đứng lên, nói:
- Tạ công, xin thứ cho Lưu mỗ không thể ở lâu, ở bên trong thành này, Ngân Giáp vệ cũng không ít đâu.
- Lưu đại nhân xin dừng bước.
- Hmm? Tạ công còn có chuyện gì sao?
Lưu Huy đến cuộc hẹn một mình, chỉ dẫn theo vài tùy tùng, nhưng hắn thật sự không lo lắng Tạ Chử Dương sẽ làm gì với hắn, bởi vì Tạ Chử Dương không có lý do làm như thế.
- Tạ mỗ muốn dẫn Lưu đại nhân đi gặp một người.
- Công tử của Tạ gia cũng tới đây? Lưu mỗ đã nghe danh từ lâu.
Tạ Chử Dương cười gượng “ha ha” hai tiếng, nói:
- Không dám có phúc khí này.
- Ồ? Vậy đó là ai?
- Ngài thấy sẽ biết, đi theo ta.
Tạ Chử Dương bị bóng đen đẩy ra khỏi nhã gian, Lưu Huy đi theo.
Ngay sau đó, cửa của nhã gian cách vách được mở ra, Tạ Chử Dương bị đẩy vào. Lưu Huy cũng đi vào theo.
Người ở bên trong… có rất nhiều, thoạt nhìn rất loạn.
Tầm mắt của Lưu Huy đầu tiên dừng ở trên người tạo kiếm sư, thực tế mà nói, là hộp kiếm được đặt ở bên cạnh tạo kiếm sư, tộc huy Độc Cô gia, hộp kiếm…
Lúc này, một thanh niên tuấn lãng hành lễ với Lưu Huy:
- Tiểu chất Ngọc An, bái kiến Lưu thế thúc.
Lưu Huy vừa mới chuẩn bị cười nói, ngươi còn nói không phải nhi tử của ngươi, đây không phải nhi tử của ngươi thì là ai?
Suy cho cùng, Tạ Ngọc An của Tạ gia, chức quan ở Sở Quốc có thể còn cao hơn lão tử của hắn, Lưu Huy sẽ không thật sự đối đãi với hắn như cháu trai bình thường. Thế nhưng, lúc Lưu Huy vừa mới chuẩn bị đáp lễ, lại bỗng nhiên ngẩn người, bởi vì hắn phát hiện, vị trí mà Tạ Ngọc An đang đứng, không thích hợp.
Một nam tử trung niên đang ngồi ở trên lan can của nhã gian, xem biểu diễn ca múa ở phía dưới, được một nữ tử xinh đẹp ngồi bên cạnh dựa vào.
Mà vị trí Tạ Ngọc An đang đứng… rõ ràng là vị trí hầu hạ.
Quý tộc, nặng nhất là lễ nghĩa. Quanh quẩn trong quan trường, cũng là điều chú ý nhất và kiêng kị nhất.
Cho nên, rốt cuộc là ai, có thể làm cho Thiên Lý Câu của Tạ gia làm một người thúc giục nhỏ chứ?
Lúc này, Trịnh Phàm cầm tách trà trên tay xoay người, phần eo dựa vào trên lan can, dùng một loại tư thái có chút lười biếng lại có hơi thanh thản, nhìn về phía Lưu Huy. Mở miệng nói:
- Lưu Huy?
Miệng Lưu Huy nháy mắt bắt đầu khô khốc, hắn cố gắng muốn tìm nước miếng, nhưng lại phát hiện không được.
Hắn không biết thân phận của nam tử trước mắt này, đoán cũng không đoán được. Nhưng vấn đề là, có phụ tử Tạ gia ở phía trước trải chăn. Quan trọng nhất chính là, trên người nam tử này phát ra khí chất, làm cho vị chỉ huy sứ của Tĩnh Hải thành có loại xúc động muốn nhũn đầu gối, nếu không phải gắng gượng ngậm lấy đầu lưỡi, có thể sẽ thật sự quỳ xuống.