Trần Tiên Bá và Thiên Thiên dùng chiến thuật cũ của quân Yến, sau khi đánh tan đối phương, lùa bọn họ giống như sói xua đuổi bầy cừu, thuận thế phá Môn Hải trấn và An Hải trấn. Niên Nghiêu thì dẫn quân bao vây Đông Hải trấn, sau khi tin tức hai trấn bên cạnh bị chiếm đóng truyền tới, giữa trưa ngày hôm sau, Đông Hải trấn cũng mở cửa đầu hàng.
Chiến sự này tuyên bố kết thúc.
Càn Quốc đối mặt với hệ thống phòng ngự ba bên nhỏ của đất Sở, từ đó toàn bộ rơi vào tay của Trịnh Phàm.
Đây là một trận thắng lợi rất đương nhiên, nhưng lại có ý nghĩa to lớn, đương nhiên là vì những năm này mặc dù quân Càn tiến bộ rất lớn cũng thêu dệt ra rất nhiều nhánh quân mới có thể đánh trận cứng, nhưng cơ bản đều bố trí ở Thượng Kinh thành và phía Bắc. Chỗ Giang Nam này cũng có thể gọi là “binh nhiều tướng mạnh”, nhưng tố chất quân sự gần bằng biên quân Càn Quốc Trịnh Phàm đánh lén Miên Châu thành năm đó.
Mặc dù bọn họ đã thể hiện ra “dũng khí” và “lòng cam đảm”, ví dụ sau khi Đỗ Thăng bị bao vây, thà chết không đầu hàng, lựa chọn tự vẫn.
Nhưng điều này không thể thay đổi toàn thể đại thế.
Ý nghĩ to lớn thì nằm ở ba trần này trong tay, tức là cánh cửa giữa Càn Sở đã hoàn toàn mở rộng, mọi người có thể qua lại càng tự do và càng an toàn hơn, dù là chi viện của đất Sở hay là cướp đoạt từ Giang Nam, đều có thể tiến hành chuyển dời tốt hơn nhanh hơn.
Nhiếp Chính Vương vốn đã nắm bắt chiến lược trạng thái chủ động, lúc này thật sự có thể kê cao gối ngủ ở một góc Giang Nam này rồi.
Cho dù người Càn triệu tập tinh nhuệ phía Bắc trở về, hắn cũng có thể phủi mông rời đi bất cứ lúc nào, sẽ không còn mạo hiểm bản thân lại vô cùng oanh liệt đột phá vòng vây vì chiến lược lớn như lần trước nữa.
Nhưng mà, điều Trịnh Phàm muốn không chỉ có như vậy.
Hiện giờ, hắn đã đi trước nước cờ, tiếp theo phải xem bên Thượng Kinh kia sẽ đi tiếp thế nào.
Có điều, sau khi chiến sự kết thúc, rất nhanh đã có phân nhánh mới xuất hiện.
Một nhánh đội thuyền thủy sư người Càn, lái từ Càn Giang tới.
Chỉ là sau một hồi tiếp xúc, nhánh thủy sư Càn Quốc này không hề biểu hiện ra hành động quá kích gì, mà là trực tiếp phái người đưa tin xuống.
……
- Người mù, ngươi liên lạc trước sao?
Trịnh Phàm nhìn về phía người mù đứng bên cạnh mình.
Người mù lắc đầu, nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ không thông hiểu chiến sự, bình thường bày mưu tính kế chơi đùa thì thuộc hạ am hiểu, chú chuyện chiến sự, thuộc hạ không dám nhúng tay.
Trận chiến ở Thượng Cốc quận là Trịnh Phàm sắp xếp đánh, lần này liên kết với Sở vào Càn cũng là thúc đẩy theo ý chí của Trịnh Phàm.
Người mù cùng lắm là ở bên cạnh may vá làm phụ trợ, sao có thể giữ bất ngờ gì sau lưng, trời mới biết đến lúc đó sẽ ủ ra khiếp sợ gì.
Tạ Ngọc An thì cười nói:
- Hải Đông Ngô gia vốn là xuất thân hải tặc, sau đó Tổ Trúc Minh dẹp yên sóng biển, Ngô gia tiếp nhận đầu hàng vào Càn, địa vị của nó hơi giống Thổ Ty của khu vực Tây Nam Càn Quốc. Vương gia, ta cảm thấy Ngô gia này có thể là đến muộn rồi.
- Cô lại không cảm thấy hắn đến muộn rồi, bọn họ chắc đã đến từ lâu, hơn nữa vốn nên là tính vào lực lượng bên Càn Quốc trong chiến sự lúc trước kia, nhưng Ngô gia lại lựa chọn ngư ông đắc lợi, bán đứng đồng đội. Bây giờ thấy chúng ta đã thành công, ít nhất đại cục của mảnh đất này đã chắc chắn tới không thể chắc chắn hơn, Ngô gia mới chọn nhảy ra, chọn lại đội ngũ.
- Chủ thượng anh minh.
- Vương gia minh giám.
Lúc này, Lưu Đại Hổ bước vào, bẩm báo:
- Vương gia, gia chủ Ngô gia Ngô Tương chủ động xuống thuyền cầu kiến.
Năm đó lúc Lan Dương thành bị phá, Ngô Tương từng bị Trịnh Phàm bắt làm tù binh, bây giờ hắn đã là gia chủ của Ngô gia.
Chỉ là tình thế của Ngô gia đã xuống dốc rất rõ ràng, một là vì nói cho cùng Ngô Tương không phải cha hắn, quyền lực lúc truyền thừa hao tổn quá lớn, rất nhiều thế lực hải tặc vốn lệ thuộc Ngô gia đã tách ra. Hai là vì những năm này Càn Quốc “vô cùng hiếu chiến”, thuế má nhất là thương thuế tỷ lệ trích phần trăm lợi nhuận gần như gấp mấy lần năm xưa, đây đồng nghĩa là tăng thêm một bước chèn ép không gian lợi ích của Ngô gia.
Nguyên nhân bên trong nguyên nhân bên ngoài cùng ảnh hưởng, Ngô gia tổn thất rất nghiêm trọng.
- Các ngươi ai đi gặp hắn?
Vương gia hỏi.
Tạ Ngọc An không nói chuyện, hắn không có lý do để đi gặp.
Người mù cười nói:
- Thuộc hạ đi.
- Ừ.
Người mù ra khỏi lều soái, mà lúc này Tạ Ngọc An thấy Vương gia chuyển bước đến trước bản đồ, giống như lại đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng, thêm một đội thuyền của Ngô gia, Càn Giang này có thể càng được lợi dụng tốt hơn.
Trong lòng Tạ Ngọc An hơi lo lắng, lo Vương gia này sẽ làm ra lựa chọn cấp tiến hơn.
- Tiểu Tạ à.
- Có.
- Ngươi nói xem, nếu như thuận treo Càn Giang ngược dòng đi lên…
Tĩnh Hải men theo Càn Giang ngược dòng đi lên, cuối cùng có thể vào Biện Hà người Càn tự đào ra, cũng chính là… Thượng Kinh thành.
- Vương gia, cục diện bây giờ chúng ta rất tốt, tại sao phải mạo hiểm chứ?
Tạ Ngọc An do dự mấy lần, rồi vẫn chọn khuyên can.
- Cô chỉ là tùy tiện nói vậy.
- Vâng.
Tạ Ngọc An không tin.
Trịnh Phàm bước trở về vị trí soái tọa, ngồi xuống, nói:
- Sắp vào hè rồi.
- Bẩm Vương gia, còn mười ngày nữa chính là Hạ Chí.
Vương gia gật đầu, nói:
- Trận này, tranh thủ đánh cho xong nó trong năm nay.
- Có bị dọa không?
- Bẩm Vương gia, lúc đó đúng thật là bị hù dọa rồi, may mà có Thế tử điện hạ ở bên cạnh ta.
Triệu Nguyên Niên vừa trả lời, vừa nhận lấy ấm trà trong tay Triệu công công, bắt đầu rót trà giúp Vương gia và Thế tử.