Rất nhanh, một vị tướng lĩnh dẫn một đội sĩ tốt vọt vào.
- Niên Nghiêu tiếp chỉ!
Niên Nghiêu muốn đứng dậy,
Nhưng có vẻ người đối diện không muốn làm theo đúng quy trình, mà trực tiếp hô ý chỉ:
- . . . lột bỏ chức vị tướng quân của Niên Nghiêu, tạm giam chờ thẩm, công việc cấm quân do Chiêu Hàn tạm thay.
Đây là trực tiếp tước đoạt binh quyền của mình rồi.
Vẻ mặt Niên Nghiêu lại chẳng có bao nhiêu giật mình, thậm chí còn không có quá nhiều cảm xúc, bởi vì toàn bộ cảm xúc của hắn vừa mới bị bậc cửa phía sau lấy đi sạch sẽ.
Sĩ tốt đến gần, chuẩn bị áp giải.
Niên Nghiêu nhìn đối diện một chút, hỏi:
- Chiêu Hàn đâu? Để hắn tới gặp ta!
Chiêu Hàn vốn là ứng cử viên Sở Quốc dự định cho cho chức thống soái cấm quân Càn Hoàng tộc, nhưng do ý của Nhiếp Chính Vương Yến Quốc mà đã bị đổi thành Niên Nghiêu.
Chiêu Hàn từ bên ngoài đi vào, có vẻ hiện tại hắn vẫn đang cố ý lảng tránh.
Đối với hắn mà nói, cướp đi quân quyền của Niên Nghiêu cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm, nhưng, hắn lại rất không muốn đi gặp Niên Nghiêu ở trong một bối cảnh như thế này.
Nhưng người ta đã gọi mình, đương nhiên mình phải đi ra thôi.
- Đây thực sự là ý chỉ của bệ hạ?
Niên Nghiêu hỏi.
- Thật trăm phần trăm.
Chiêu Hàn đáp.
- À.
Niên Nghiêu gật gù, ra hiệu bản thân đã rõ.
Chiêu Hàn giơ tay lên, ngăn sĩ tốt chuẩn bị áp giải Niên Nghiêu lại, hắn nói:
- Xin mời Đại tướng quân ở đây nghỉ ngơi.
Chiêu Hàn dừng một chút, ánh mắt hắn dừng trên nửa miếng dưa trên mặt đất.
Nói:
- Nếu Đại tướng quân thích ăn dưa, vậy thì chuẩn bị nhiều dưa một chút cho Đại tướng quân.
- Không cần phiền phức vậy đâu.
Sĩ tốt định áp giải Niên Nghiêu đã buông lỏng tay ra, hắn có thể cúi người xuống, nhặt nửa trái dưa trên mặt đất lên.
Niên Nghiêu nói:
- Được rồi, quan tâm nhiều làm gì, mới mẻ thì nếm thử chút thôi, cũng chán rồi.
- Xin Đại tướng quân ở đây nghỉ ngơi thật tốt, sự vụ trong quân không nhọc ngài mong nhớ.
Chiêu Hàn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Niên Nghiêu bỗng nhiên hô lớn:
- Chiêu Hàn.
Chiêu Hàn dừng bước.
- Ngươi làm thế này, người trong nhà ngươi đã biết chưa?
Sở Quốc bây giờ xu hướng suy tàn rõ ràng, các gia đình quý tộc đã bị Sở Hoàng chèn ép trước đó, nội bộ lục đục. Trước mắt, đương nhiên nho bà chủ động ôm đùi Yến nhân, với hi vọng có thể vượt qua sóng gió sau này.
Độc Cô thị, Tạ thị, đều là như vậy. Nếu Chiêu thị không ngu thì cũng sẽ như vậy mới đúng.
- Hàn, chỉ trung với bệ hạ.
- Ha ha ha, ha ha ha ha!
Niên Nghiêu cười to, hỏi:
- Có nhuệ khí như thế, thật đáng tiếc mà, ngươi sinh trễ quá, nếu ngươi có thể ra đời sớm mười năm, nói không chừng Đại Sở ta cũng có thể xuất hiện một Điền Vô Kính đấy.
Cuối cùng, ta muốn hỏi ngươi một câu. Chiêu Hàn, ngươi sợ không?
Ngươi mới vừa bại một lần trong tay hắn, hiện tại lại phải đối mặt với hắn, ngươi còn sót lại mấy phần võ dũng đây?
- Vì Đại Sở, Hàn, không có gì lo sợ.
- Ừm.
Niên Nghiêu gật gù.
Hắn xoay người, chuẩn bị vào nhà.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong quãng thời gian rất dài kế tiếp căn nhà này sẽ bị trông coi hết sức nghiêm ngặt.
Khi bước chân qua khỏi bậc cửa, tay Niên Nghiêu giơ nửa trái dưa lên, hô:
- Mẹ kiếp, nếu ngươi nói là ngươi sợ, thì ta còn kính ngươi là một hán tử!
Kẹt kẹt. . .
Cửa, bị đóng lại rồi.
Một đội sĩ tốt vây căn nhà lại. Chiêu Hàn vung tay lên, các tướng lĩnh còn lại theo hắn rời khỏi nơi này.
Mà Niên Nghiêu, kỳ thực vẫn đứng ở sau cửa, chưa hề di chuyển. Hắn lại cắn một miếng dưa, lẩm bẩm:
- Ở đây lấy dưa thay rượu, chúc Đại Sở ta lấy lại được then chốt, nghịch thiên cải vận nước!
Tiếp theo, Niên Nghiêu lại cắn một cái, vừa nghiền ngẫm vừa nói:
- Nô tài ở chỗ này lấy dưa thay rượu, chúc Nhiếp Chính Vương gia, gặp dữ hóa lành nha, Đại Yến vạn năm.
. . .
Dĩnh Đô.
Hoàng cung.
Nội điện.
Hoàng đế ngồi ở ở giữa cung điện, cho tất cả lui.
- Ý chỉ kia là ngươi hạ?
Hoàng đế nghếch đầu, mỉm cười, nói:
- Đúng, là ta hạ.
- Ngươi sẽ hại chết Đại Sở ta.
- Vậy thì như thế nào? Thánh chỉ đúng là do ta hạ, nhưng. . . lúc ta hạ chỉ, không phải ngươi cũng ở 'Bên cạnh' nhìn sao?
Vì sao ngươi lại không ngăn cản ta?
Ngươi muốn nói ngươi khi đó. . . Không tỉnh táo?
Ha ha ha!
Kỳ thực, sau khi ngươi tỉnh lại, muốn đuổi theo lấy thánh chỉ về hoặc bổ sung một đạo thánh chỉ đều có thể mà?
Cái gì mà luôn mồm luôn miệng vì Đại Sở, cái gì mà tâm tâm niệm niệm giang sơn xã tắc.
Phi!
Đừng nói vì Đại Sở gì cả, đều là vì ngươi thôi!
Hoàng đế không có phủ nhận, mà là nói:
- Là Trịnh Phàm hắn quá không coi ai ra gì, cũng quá. . . Nóng ruột rồi.
- Ôi ha ha, sợ người ta trầm ổn, là ngươi, muốn người ta nóng ruột, cũng là ngươi, dù sao ngươi đều được lợi, với lại ngươi muốn làm gì cũng có thể tìm ra lý do cả.
Hạng người như ngươi còn ghê hơn cả dã thú, dối trá kiểu đó, bách thú cũng không bằng.
Hoàng đế giơ tay lên, bắt đầu chầm chậm bấm ấn, chuẩn bị phong ấn nó lại.
- Nhưng mà ta lại thật sự hi vọng Sở Quốc ngươi có thể phục hưng, mười năm qua, ta đã nhận ra rõ ràng, Đại Sở này, người thành tâm tin Hỏa Phượng càng ngày càng ít rồi.
Người Sở đã sắp quên mất đồ đằng của bọn họ, nói không chừng chưa tới mấy năm nữa, mọi người sẽ tương truyền năm đó sơ đại Sở Hầu không phải điều động Hỏa Phượng vào Sở địa, mà là. . . Cưỡi Tỳ Hưu, không, là tỳ thú.
Ngươi là hoàng đế, đây là ngươi thất trách.
- Vậy còn ngươi?
Hoàng đế hỏi ngược lại:
- Ngươi lại vẫn đang làm gì?