Bởi vì quân đội lúc tác chiến, tóc dài sẽ gây ra đủ thứ bất tiện, còn ảnh hưởng đến vấn đề vệ sinh.
Bầu không khí mộ quân bên Tấn đông cực kỳ nghiêm túc, nên tất cả những thứ lưu hành trong quân sẽ lập tức được các nơi chung quanh dồn dập noi theo. Hiện tại, dù là đứa trẻ ranh ở Tấn đông cũng đã quen đi tìm thợ cắt tóc cắt kiểu húi cua rồi.
Bởi vì quân dân Tấn đông có lưu dân và hộ ngoại lai chiếm đa số, trong đó còn có rất nhiều người Man và dã nhân, cho nên trên phương diện kiểu tóc không có gì mâu thuẫn cả.
Còn nữa, những năm gần đây Tấn đông Vương phủ cơ bản là chủ lực đối kháng Sở Quốc, nên dần dần trong ấn tượng của người Sở, người Yến, quân Yến đều là kiểu tóc đó.
- Thực sự là chuyện cười, có liên quan sao?
Tạo Kiếm Sư cười nói tiếp:
- Chỉ vì đánh không lại, quốc lực không đấu lại, nên kiểu tóc cũng thành sai?
Tạ Ngọc An nở nụ cười.
Tạo Kiếm Sư hơi nghi hoặc một chút hỏi:
- Vì sao cười?
-Ta cười ngài cũng giống như thế.
- Ồ?
- Đại Sở ta giữ kiểu tóc này nếu không phải quan lại thì cũng chính là xuất thân quý tộc, còn trong dân gian làm gì để ý nhiều đến thế, trong quân lại càng không thịnh hành thứ đó.
- Há, đúng là ta không để ý thật.
Tạo Kiếm Sư dừng một chút cười khổ, lại nói:
- Cho nên ta đúng là giống y đúc.
Lúc ngươi cười người ta, thì chính ngươi thật ra cũng đang là chó chê mèo lắm lông.
Tạo Kiếm Sư xoay người, mặt hướng lỗ châu mai, có chút thương cảm nói:
- Có chuyện không phải là ta không thừa nhận, mà là vì những năm gần đây ta bận rộn quá, bôn ba quá, đến khi quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện bản thân đang từ từ sống thành dáng vẻ của Ngu Hóa Bình.
Bận bịu đến bận bịu đi, bận bịu đến Đại Sở, chẳng phải cũng giống như Ngu Hóa Bình năm đó sao?
Sức người cũng có hạn.
Tạ Ngọc An nghiêng người sang, liếc mắt nhìn thân vệ toàn thân cẩm y đang đứng cách đó không xa với danh nghĩa là vì bảo vệ an toàn cho hắn.
- Ban đầu, lúc ta nhìn thấy Hùng Đình Sơn cụt tay mới hiểu được cái gọi là công dụng của cao thủ trên chiến trường sẽ bị kéo thấp.
Hùng Đình Sơn là tam phẩm võ phu, nhưng ở trong quân trận lại nhanh chóng rơi vào tình thế nguy cấp, phải bất đắc dĩ cụt tay cầu sinh.
Nếu là lúc trước, dĩ nhiên võ phu đỉnh phong không sánh bằng quân đội, nhưng ít ra còn có thể đối cứng một trận. Mà chỉ có ở Tấn đông này lại sáng tạo ra phương pháp tuyệt đỉnh cực kì tinh tế, chuyên dùng đối phó cao thủ, ngươi dám xuống, ngươi dám đi vào, vậy hãy để cho ngươi. . . Chết.
Tạo Kiếm Sư nghe nói như thế, nói:
- Cũng là ở trong quân mới có thể như vậy, trên giang hồ, là không thể.
Bất kì môn phái giang hồ nào, dù có to lớn đến đâu cũng không thể kiếm ra nhiều tử sĩ đến thế, mà những tử sĩ này lại còn được huấn luyện nghiêm chỉnh, tài năng hoàn mỹ, phối hợp tác chiến ngầm với nhau vô cùng tốt.
- Đúng rồi, nói thật. . .
Tạo Kiếm Sư đưa tay vỗ một cái:
- Ta đưa ngươi ra khỏi thành?
- Sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Tạ Ngọc An nói.
Trên tường thành phòng giữ nghiêm ngặt, cách đó không xa còn đứng một đám cẩm y thân vệ.
- Rốt cuộc vẫn có chút cơ hội.
Tạo Kiếm Sư nói.
-Ta không tin ngươi sẽ vì ta mà hi sinh bản thân mình.
Tạ Ngọc An thẳng thắn.
- Không thử sao biết?
- Nhưng ta cũng không muốn thử.
- Như vậy xem ra, Niên Nghiêu lại mới thật sự là trung lương Đại Sở rồi.
Tạ Ngọc An lắc đầu một cái:
- Nếu vẫn là đại tướng quân Niên Nghiêu như trước đây, thì cấm quân hoàng tộc kéo ra ngoài, sợ là thật sự có thể làm được chuyện “tướng quân bên ngoài, quân mệnh không nhận”.
Hiện tại thì… khó mà nói lắm.
Tạ Ngọc An cho tay vào túi áo, sờ sờ theo thói quen, lại không sờ thấy quả quýt, lúc này mới nhớ ra bản thân đã lâu lắm rồi không cất quýt vào túi áo, hắn đã hơi sợ rồi.
- Cho nên, cha ngươi và Niên Nghiêu, quân Tạ gia và cấm quân là không giống nhau.
Tạo Kiếm Sư nói.
- Cha ta chỉ có ta là con trai độc nhất, chỉ cần ta ở Tĩnh Hải một ngày, Tạ gia quân ở phía bắc Thông Diêm thành sẽ không phản bội.
Cho nên…
Ánh mắt Tạo Kiếm Sư hơi ngưng lại.
- Nếu như ngươi không còn, liệu phụ thân ngươi có còn hiệu trung với Đại Sở này hay không?
Tạ Ngọc An nghiêng đầu nhìn Tạo Kiếm Sư, cười nói:
- Ngài có rất nhiều lần muốn chết, nhưng ngài vẫn chưa chết, so sánh lẫn nhau mà nói, quả thực ngài tốt hơn Càn Quốc Bách Lý Kiếm lúc trước nhiều lắm, nhưng cũng kém hơn hắn một chút.
Trong tứ đại kiếm khách, Lý Lương Thân nếu phải tử chiến, hắn thật sự sẽ đồng ý tử chiến.
Ngu Hóa Bình năm đó ở trước Tuyết Hải Quan cũng từng chứng minh bản thân mình.
Còn ngài thì sao?
Gia quốc?
Nhìn thì có vẻ ngài vẫn mang nó trên người, nhưng ngài thật sự có thể chết vì nó không?
Đầu ngón tay Tạo Kiếm Sư nhẹ nhàng gõ lên hộp kiếm của mình. Tạ Ngọc An không nhìn hắn nữa, thẳng thắn nghiêng người sang một bên, hít sâu một hơi, nói:
- Cha ta cũng giống như vậy, trận chiến ở Cổ Việt thành lúc trước đã là cực hạn của hắn, đời này của cha ta, nói một cách chính xác thì Tạ thị ta cho tới nay vẫn luôn muốn tạo phản, thay thế Hùng thị.
Tạ thị ta cắm rễ ở Sở nam, hơn trăm năm qua không làm quý tộc. Người Cơ gia đối xừ với Lý gia thế nào, mà Đại Sở lại đối xử với Tạ thị ta thế nào?
Tạ thị vốn không nợ Hùng thị không nợ Đại Sở điều gì, chuyện nên làm đã làm từ sớm, chuyện không nên làm cũng đã làm.
Nếu như ta không còn…
Ha ha!
Tốt xấu gì cha ta cũng là một trụ quốc, cho dù có là một tên óc heo cũng biết rõ vào lúc này Nhiếp Chính Vương không hề có lý do gì để giết ta, chẳng lẽ hắn không nghĩ ra được sao?