Bắt đầu từ quan gia trước tiên.
Quân đoàn kỵ binh lớn nhất Đại Càn do vị phò mã gia Chung Thiên Càn nắm giữ.
Sau binh gián, tân quan gia đăng cơ, Chung Thiên Lãng có tòng long chi công, liền tiếp tục được ủy thác trọng trách.
Trước mắt, bên người Chung Thiên Lãng có 40 ngàn kỵ. Đây là tinh hoa của kỵ binh Đại Càn, dùng tinh lực của Càn quốc thành lập nên đội ngũ kỵ binh này, nó không giống quân đội truyền thống của Càn quốc, mà hoàn toàn dựa theo thể chế quân Yến. Trước tiên chưa nói đến giáp trụ binh khí, riêng chiến mã thôi đã không phải là loại ngựa thấp bé kia của Càn quốc, cũng không phải thổ ngựa Tây Nam, mà là do Bắc Khương chư bộ bỏ ra số tiền lớn mua vào, lại dùng giá cao đào tạo, đồng thời còn có thêm chiến mã cao đẳng được nhập khẩu từ Yến quốc, Tán quốc thông qua con đường buôn lậu.
Lính tốt chất lượng cao, được huấn luyện đầy đủ nghiêm ngặt.
Trước mắt, nhánh binh mã này của Chung Thiên Lãng đối ứng với ba trấn phía trước nó, trong ba trấn đó có khoảng chừng hai mươi ngàn quân Yến trở lên.
Tình huống cũng giống như, Trần Tiên Bá trấn thủ ở giữa, dưới trướng có 15,000 kỵ, hai trấn trái phải lại là Thiên Thiên và Trịnh Mang trấn thủ, dưới trướng bọn họ có khoảng năm ngàn kỵ.
Lần này, Nhiếp Chính Vương mang theo vào Càn cũng phải hơn năm vạn kỵ binh Tấn đông, mà một nửa số đó đã nằm trong tay ba người trẻ tuổi ấy, đủ để thấy mức độ coi trọng của vương gia đối với ba người.
Theo lẽ thường, dùng kinh nghiệm chiến tranh giữa hai bên trước đó để xem xét, thì đứng ở góc độ của quân Yến, 25 ngàn đối 40 ngàn, rõ ràng ưu thế nằm ở ta!
Nhưng bên người Chung Thiên Lãng không chỉ có 40 ngàn kỵ này, mà còn có hai nhánh quân địa phương thuộc Giang Nam chia ra hai bên trái phải bảo vệ trung quân, tổng cộng khoảng năm vạn nhân mã.
Sức chiến đấu của năm vạn nhân mã này quả thực không cao lắm, thật giả lẫn lộn đủ thứ, nhưng cho dù có là năm vạn con heo đi nữa thì cũng có thể có tác dụng hô ứng chiến thuật rất tốt cho trung quân.
Rốt cuộc, các lộ tân binh khác cần tiến hành áp chế quân Yến ở Giang Tây về mặt số lượng, không thể lại điều đi làm tinh nhuệ cho Chung Thiên Lãng.
Ăn bao nhiêu cơm, phải ở thời khắc mấu chốt sử dụng bao nhiêu lực, đây là chuyện đương nhiên.
Chung Thiên Lãng vừa mới tuần doanh xong, trong lòng hắn đang suy nghĩ phải chăng nên thay đổi chiến thuật, bản thân chỉ cần có tác dụng ngăn cản là được rồi, tử thủ là ngăn cản, mà chủ động xuất kích cũng là ngăn cản.
Kỳ thực, trong lòng hắn cũng có chút nôn nóng, nguyên nhân nôn nóng nằm ở chỗ năm đó hắn và Trịnh phàm tề danh tồn tại, thậm chí, hắn từng suýt chút nữa là giết được Trịnh Phàm.
Mà bây giờ, hắn phải đánh cờ với con cháu Trịnh Phàm…
Nhưng những tâm tình nhỏ này vẫn chưa ảnh hưởng đến tinh thần Chung Thiên Lãng, hắn cũng không còn là tên thiếu tướng quân ngôn cuồng kia rồi.
Nhưng. . .
Khi hộ vệ đưa túi gấm của sứ giả người Yến tới, đặt vào trong tay hắn.
Hắn mở ra, sau khi phát hiện bên trong túi rỗng tuếch, cuối cùng vẫn nhịn không được rút đao chém vào mặt bàn trước mặt:
- Họ Trịnh thật khinh người quá đáng, dám không quan tâm ta đến đây!
. . .
Hầu như trong vòng nửa ngày, tướng trấn thủ ba trấn khác đều nhận được túi gấm.
Kỳ thật, cẩm y thân vệ có ưu tú đến mức nào đi nữa, thì việc truyền tin trong chiến trường hỗn tạp chồng chéo đủ lộ binh mã vốn là rất nguy hiểm, phạm sai lầm là chuyện thường thấy.
Mà lí do từng túi gấm đều được đưa đến thành công, chủ yếu là bởi vì túi gấm thật sự quá nhiều, đã vậy còn trống rỗng, ở mỗi nơi cần đưa Lưu Đại Hổ đều thẳng thắn cử hai nhóm khác nhau đưa tin, nên tỉ lệ đưa tin thành không muốn không cao cũng có.
Đương nhiên, trước đó, bởi vì Càn quân xuất hiện cùng bố trí, binh mã các lộ của song phương kỳ thực đã biết được sự tồn tại từng người, hơn nữa, cũng đều dựa vào thị giác của bản thân nhận ra được bố trí và sắp xếp của đối phương.,.
Sau khi Trịnh Man nhận được túi gấm rỗng, liền lập tức quỳ xuống đất, hướng về phía vị trí của vương gia, cực kỳ cung kính dập đầu ba cái. Có phó tướng bên người hỏi Trịnh Man ý của vương gia là gì.
Trịnh Man viền mắt ướt át nói:
- Ý của nghĩa phụ là, hắn không nợ ta cái gì, ta cũng không nợ hắn cái gì, hiện tại nghĩa phụ đang đứng ở trong nguy cục, bên ngoài thành Tĩnh Hải tất nhiên có số lượng Càn quân đang vây công nhiều hơn cả.
Nghĩa phụ muốn ta, lui.
Nghĩa phụ là một quân chủ soái, đương nhiên không thể trực tiếp truyền lệnh rút quân bảo toàn, lúc này mới dùng phương thức này để ám chỉ ta, túi gấm rỗng, chính là nói không cần phải cứu hắn làm gì.
Trịnh Man nói xong, ánh mắt đảo qua bốn phía, có thể dễ dàng phát hiện được, sĩ tốt bên cạnh Trịnh Man có không sit gương mặt người Man.
- Vương gia nuôi ta từ nhỏ, có ân dưỡng dục ta. Vương gia đối với Man tộc ta càng là là ân trọng như núi, coi như dòng chính. Bây giờ vương gia như đang rơi vào chín tầng địa ngục. Chúng ta sao có thể lùi mà không cứu!
Lại nói trước mặt căn bản không phải là địa ngục gì cả, Càn quân kia còn chưa xứng với xưng hô quỷ thần đó!
Chúng ta, chết cũng phải chết bên cạnh vương gia!
Truyền lệnh xuống, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, ta muốn dẫn các ngươi phá tan Càn quân, cứu vương gia ra!
Lại truyền tin cho hai nhà khác, dựa theo khoảng cách, hẳn là bọn họ đã nhận được quân lệnh rút lui của vương gia sớm hơn chúng ta, kết quả hiện tại vẫn như cũ, không phản ứng tí nào, haha, đừng nói là bọn họ muốn lấy đại cục làm trọng mà tút quân chứ?
Mẹ chúng nó chứ, hỏi thẳng chúng nó xem, là đang ăn phân sao!
. . .
- Ha ha ha ha ha! ! ! ! !
Trần Tiên Bá đang ở trong soái trướng của bản thân, giơ túi gấm rỗng lên, hô lớn với tướng vĩ chung quanh: