Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2918 - Chương 2918. Chiến Sự Nghe Ngươi

Chương 2918. Chiến sự nghe ngươi
Chương 2918. Chiến sự nghe ngươi

Ngụy công công mới đi ra ngoài nhận bẩm báo lập tức cười nói:

- Chủ tử, lần này ngài đoán sai rồi, Nhiếp Chính Vương gia đang ở ngay phía trước đón ngài đấy ạ.

- Ô?

Hoàng đế Đại Yến Cơ Thành Quyết nghe được lời này khẽ sửng sốt, sau đó chống người dậy đứng lên, đồng thời tự giễu:

- Ôi mẹ ơi, sao trẫm lại có cảm giác được chiều mà sợ thế.

Ngụy công công và Trương công công nghe được lời này thì nhìn nhau cười, vội vàng đi tới giúp bệ hạ chỉnh trang long bào.

- Bái kiến Vương gia!

- Bái kiến Vương gia!

Tiếng hành lễ của ngự tiền thị vệ vang lên từ bên ngoài.

Toàn bộ Đại Yến chỉ có một người khi diện thánh hoàn toàn không cần bẩm báo. Cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản để hắn chờ đợi.

Một là thân làm người bên cạnh Hoàng đế, bọn hắn biết rõ ràng bệ hạ nhà mình và hắn là tình nghĩa chân chính. Hai là bởi vì không một ai dám chịu đựng, cũng không ai có thể gánh chịu hậu quả này.

Thử nghĩ mà xem, một ngày nào đó Nhiếp Chính Vương tới gặp Hoàng đế bị ngăn lại, thị vệ nói cần phải bẩm báo, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu như vị Vương gia này yên tĩnh đứng chờ vậy thì thôi đi, nhưng dựa theo tính tình của vị Vương gia này, nếu như hắn không định chờ mà là trực tiếp lựa chọn xoay người rời đi…

Trời của Đại Yến trong một giây là có thể sụp một nửa!

Rèm bị vén lên từ bên ngoài.

- Ta nói này Cơ lão lục, chẳng lẽ ngươi là phụ nữ à mà trước khi ra cửa còn phải trang điểm. Hôm nay nắng lớn như vậy lão tử đã đứng bên ngoài đợi ngươi lâu như vậy còn chưa ra.

- Tham kiến Nhiếp Chính Vương gia, Vương gia phúc khang!

Cung nữ thái giám bên trong đều quỳ xuống, ngay cả hai vị Đại công công vừa mới giúp bệ hạ mặc long bào cũng quỳ xuống hành lễ, nhất là Ngụy công công, quỳ cực tiêu chuẩn.

Ngụy công công là sợ thật sự, năm đó mình miệng bần, chỉ là chế nhạo một câu, đặt vào người bình thường đó là vinh hạnh của hắn mới phải. Dù gì cũng không phải là ai cũng đều có khả năng đáng để chưởng ấn đại hoạn quan “thưởng thức”.

Nhưng ấy vậy mà vị chủ nhân này từ sau ngày hôm đó, cần như mỗi lần gặp lại, chức quan, tước vị, quyền thế đều xuất sắc bay cao lên một khoảng lớn.

Lúc này, trước tiên phá Sở, sau lại diệt Càn, chiến tranh ba nước lớn hắn gián tiếp tham dự một mình trực tiếp chủ huy hai. Thân phận địa vị đã không cách nào có thể bao quát được chiến công của hắn. Cho dù là Tĩnh Nam Vương quay lại, lão Trấn Bắc Vương sống lại, luận công huân sắp xếp vị trí, vị gia này cũng có thể ngồi ghế trên mà không thấy thẹn.

- A, Ngụy công công, đã lâu không gặp.

Chào hỏi nhiệt tình đến từ Nhiếp Chính Vương, trong lòng Ngụy Trung Hà lập tức như có vô số cây gai lăn lộn. Trời ạ, vị chủ nhân này phải ghi thù đến khi nào!

- Nô tài chúc mừng công lớn Vương Gia diệt quốc!

Ngụy công công lập tức trưng gương mặt tươi cười như hoa cúc nở. May mà lúc này Hoàng đế lên tiếng mắng:

- Ta nói họ Trịnh ngươi gấp cái gì, ta vốn còn tưởng rằng là con của ngươi đến tiếp giá, không ngờ tới ngươi sẽ đích thân đến. Thì ra nếu như con ta đến ngươi sẽ không định đi ra phải không? Ôi, cũng may là ta đến.

Hoàng đế liếc Vương gia, nói:

- Đi thôi.

Trong ánh nhìn chăm chú của vạn người, Nhiếp Chính Vương mặc mãng bào và Hoàng đế Đại Yến thân mặc long bào cùng đi ra từ xa giá, Nhiếp Chính Vương cưỡi Tỳ Hưu, Hoàng đế thì lại cưỡi bảo mã thần tuấn màu đen, hai người sánh vai đi vào thành.

Trịnh Phàm hỏi:

- Sao không cưỡi Tỳ Hưu ra?

- Số lượng Tỳ Hưu vốn đã không nhiều, ta cưỡi làm gì, lãng phí. Phải rồi, suýt tí thì quên, tên gia hỏa nhà ngươi bây giờ gan càng ngày càng lớn, thật sự sẽ không sợ lần này xảy ra sai sót à?

Trịnh Phàm lắc lắc đầu

- Không có chuyện gì. Nếu như bây giờ chỉ nói về đánh trận, ta không nghĩ ra còn có thể thua ai.

- Chậc chậc, nghe đi nghe đi, còn thật sự sẽ mượn cớ để khen mình, họ Trịnh, hai ta đều đã quen biết hơn mười năm, sao mà da mặt của người càng ngày càng dày vậy?

- Đợi ngươi tự mình cầm đan ra trận giết vài lần là hiểu.

- Ồ?

- Da dày có thể đỡ đao đỡ cung tên.

- Trịnh Phàm, ngươi có phải xem ta là đồ ngốc hay không?

- Nịnh bợ anh minh thần võ có lẽ ngươi nghe chán rồi, cũng chỉ có ở chỗ của ta là có thể nghe được tiếng gió khác biệt, biết quý trọng đi.

Hai người cao quý nhất Đại Yến vừa đi vừa hết sức tự nhiên cười mắng.

Nghi thức đã được sắp xếp và chuẩn bị xong toàn bộ đều hủy bỏ dưới cái phất tay của bọn họ.

Hai người bọn họ chính là quy củ lớn nhất hôm nay, cũng là người đặt ra quy củ.

Hoàng đế hỏi:

- Trọng tâm tiếp theo là phải dẹp quân phản loạn nhỉ?

- Không vội.

- Vì sao?

- Chúng ta đã đi vào hũ gạo rồi, không cần tham quá nhiều, no bể bụng ngược lại không tốt. Thượng Kinh đã lấy được rồi, Tam Biên cũng lấy được, một nửa Giang Nam cũng đã lấy được. Trước cứ từ từ tiêu hóa hết những thứ ăn vào miệng đã. Mấy tướng lĩnh thuộc hạ của ta bây giờ đang chinh chiến khắp nơi, chỉ là binh lực của bọn hắn không đủ, rất khó có đột phá lớn hơn, không bằng cứ đặt ở đó duy trì cục diện.

- Thứ nhất, hiện tại chính chúng ta cần thời gian chỉnh hợp ổn định. Thứ hai, cũng cho những người Càn không cam tâm thần phục Đại Yến một thời gian đi đường để bọn họ đều tụ họp, sau này cũng có thể làm một mẻ khỏe cả đời.

Hoàng đế nói:

- Binh mã vẫn đủ, lần nay ta mang tới không ít binh mã.

- Nhưng binh mã không phải dùng như vậy.

- Được, chuyện chiến sự ta nghe ngươi.

- Ừ, lúc trước còn một điểm chưa nói, đó là binh Càn đầu hàng cũng phải mua chuộc mới có thể dùng, nếu không đừng để xảy ra sự cố trên chiến trường.

- Việc này thì ta có một ý tưởng, phỏng theo quân chế của ngươi ở Đông Tấn, cũng thiết lập chế độ tiêu hộ ở đất Càn, lấy cách này để phân hóa và thu được trung tâm của quân Càn.

Hết chương 2918.
Bình Luận (0)
Comment