Ma Long Phiên Thiên

Chương 11


Hắn hơi mượn sức liền nhảy lên đầu tường, tiếp đó ôm Lý U Nguyệt không chút dừng lại nhảy xuống tường cao, len vào bóng đêm phía xa.

Vài giây sau, mười mấy hộ vệ thành phủ chủ đi tới dưới tường cao, cùng nhìn lên ba trượng bờ tường có hai cái lỗ đen, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Họ biết rõ tường ngoài thành phủ chủ năm đó lúc mới xây dựng hỗn hợp nhiều tinh thần thiết đúc thành, dù là cao thủ chân khí cảnh đều rất khó phá hỏng nó, nhưng mới rồi cái tên trông như chỉ có thực lực nguyên khí cảnh lại đem vách tường cực kỳ vững chắc bấu ra hai cái lỗ, điều này khiến đám thị vệ nguyên khí cảnh lòng lạnh lẽo.

Nhưng họ có trách nhiệm trong người, nên ngây ra một lúc rồi đều lấy lại tinh thần, cùng kêu gào chạy hướng cửa lớn. Họ không có thực lực trèo lên tường cao năm trượng, đành ngoan ngoãn đi cửa chính.

Phong Liệt sinh hoạt ở Thiên Lân Thành mười lăm năm, đương nhiên rất quen thuộc đường phố trong thành. Hắn mang theo Lý U Nguyệt ra khỏi thành phủ chủ rồi thì trái chui phải lòn, toàn chọn hẻm vắng u tối, không qua chốc lát đã bỏ lại mấy hộ vệ theo đuôi không còn bóng dáng, tiếp theo hắn vội vã chạy ra ngoài thành.

Hắn biết rõ lần này người bị hắn giết chết là thập ngũ thái tử có thân phận vô cùng hiển hách trong Kim long Thiên Triều, còn là ở gần hoàng thành dưới chân thiên tử, e rằng không tới ba giây thì thiên triều long võ đại quân sẽ hoàn toàn phong tỏa xung quanh.

Đến khi đó đừng nói là một Lý hộ pháp và hắn bình thường chỉ có nguyên khí cảnh tam tầng,dù là cao thủ Ma Long giáo dốc hết sức mạnh ở địa bàn Kim gia e rằng không chiếm được một chút ưu thế.

Thiên Lân Thành chỉ là một tòa thành, Phong Liệt từ chính giữa thành phủ chủ đi tới dưới tường thành chỉ mát giây lát mà thôi, vì không phải đi cửa thành nên hắn không gặp rắc rối nào khác. Hắn nhẹ nhàng vượt qua tường thành cao ba trượng, trốn chạy.

Lúc này nguyên Thiên Lân Thành đã sáng rực ánh lửa, sáng như ban ngày, xe ngựa hí vang trời, loạn thành một đoàn.

Mặc dù là nửa đêm nhưng náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, dưới tình hình này dù là đồ ngốc cũng biết xảy ra chuyện lớn, trong phút chốc tất cả người ở Thiên Lân Thành đều tinh thần hoang mang.

Phong Liệt nhanh chóng lao tới trước, phía sau thật lâu không thấy bóng kẻ địch, hắn biết đa số cao thủ thành phủ chủ chắc là bị Lý hộ pháp dẫn đi, còn lại một ít tôm tép đuổi không kịp thần tốc kinh người trong bóng tối của hắn, lòng thầm thở phào.

Ma Long võ giả tu luyện là hắc ám nguyên lực, cũng xưng là ma nguyên lực, trong đêm đen so với võ giả chín chân long huyết mạch khác có ưu thế bẩm sinh. Đặc biệt Phong Liệt thức tỉnh là Thượng Cổ Ma Long Hoàng huyết mạch, có ưu thế hơn Ma Long võ giả bình thường, mặc dù không vận chuyển Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì tốc độ cũng nhanh hơn thị vệ nguyên khí cảnh thành phủ chủ sau lưng đuổi theo rất là nhiều.

Phong Liệt cúi đầu nhìn Lý U Nguyệt, nhíu mày. Trước mắt mới bắt đầu con đường chạy trốn mà thôi, phía sau con đường còn rất xa xôi. Nếu hắn cứ ôm một đại mỹ nhân nhẹ như lông chim này, mặc dù không phải chuyện cực nhọc gì nhưng cũng chẳng ra cái gì cả.

Tuy nhiên, nếu để Lý U Nguyệt tự mình chạy thì không nằm trong suy nghĩ của hắn, nếu làm thế không khác gì chịu chết.

Lý U Nguyệt ở trong ngực Phong Liệt kiềm không được hỏi:

- Chúng ta đang đi đâu?

Phong Liệt bực dọc nói:

- Đi đâu hả? Làm sao ta biết! Trước tiên trốn thoát khỏi đây đã rồi tính!

Bả vai hắn bị Lý U Nguyệt cắn hơi thấy nhức khiến hắn rất bực mình, đối mặt thị vệ thành phủ chủ mà không bị thương lại rơi vào miệng một cô gái tay trói gà không chặt, thật là chuyện quái lạ.

Lý U Nguyệt nhìn Phong Liệt thầm tức giận,lại nhìn tác phẩm mình để lại trên vai đối phương, mắt đẹp lóe lên ý cười. Nhưng nàng thấy Phong Liệt trán ướt đẫm mồ hôi thì có chút bất nhẫn, dù sao đối phương là đến cứu nàng, nàng làm như vậy hơi giống lấy oán trả ơn.

Phong Liệt vừa bay nhanh vừa rầu lo nói:

- Nếu mà có hai con ngựa thì tốt rồi, nếu không đợi trời sáng thì chúng ta vẫn khó thoát chết.

Lý U Nguyệt hỏi:

- Ngươi nói xem, người kia thật sự là cha của ta?

Mắt nàng nhìn chằm chằm Phong Liệt, có chút mong chờ rồi lại hơi phức tạp, nàng nghĩ đến cảnh ngộ mấy năm này của mình, lòng kiềm không được rất hận phụ mẫu mình.

Nàng thật khó tưởng tượng nếu phụ mẫu ngày nào đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình thì sẽ làm sao, trong lòng rất mâu thuẫn.

Phong Liệt hời hợt nói:

- Làm sao ta biết? Lão già đó luôn đội mặt nạ, ta chưa từng thấy bộ dạng của lão ta chỉ biết họ Lý, nhưng chuyện này chắc chắn không sai được.

Ngoài miệng hắn đáp lời vấn đề của Lý U Nguyệt, trong lòng thì đắn đó tiếp theo nên làm sao.

Từ khi hắn trùng sinh, gặp chuyện khác biệt rất lớn với kiếp trước, tất nhiên đều là do hắn cố ý tạo ra, điều này khiến hắn tăng thêm niềm tin sẽ thay đổi vận mệnh tương lai của mình.

Nhưng tiếp theo nên sắp xếp thế nào thì phải kế hoạch một phen mới được.

Chắc chắn phải đi Ma Long giáo, vì chỗ đó có rất nhiều người hắn nhất định đi gặp, cũng có nhiều cơ duyên chờ hắn bắt lấy. Ví dụ như thiên long nhẫn bí ẩn, đời này hắn phải cướp nó vào tay trước Sở Huyền.

Đương nhiên quan trọng nhất là Ma Long giáo chủ, Sở Huyền, Sở điệp, Long Vũ, ân oán với những người này chờ hắn chấm dứt.

Cứu Sở điệp và Long Vũ là trách nhiệm hắn không thể đùn đẩy, Sở Huyền là đối thủ đã định sẵn đời hắn, ông trời sớm định trước hai người chỉ có một tồn tại.

Từ khi Phong Liệt trùng sinh thì vận mệnh của hắn đã liên kết chặt chẽ với những người này, vĩnh viễn không thể trốn tránh được.

Nhưng Phong Liệt cũng hiểu rằng quan trọng nhất bây giờ là phải thoát khỏi kiếp nạn trước mắt rồi mới tính đến chuyện khác.

Chính lúc Phong Liệt và Lý U Nguyệt ôm tâm sự riêng thì bỗng nhiên phía xa có tiếng ngâm thư lanh lảnh theo gí đêm thổi đến, kéo tinh thần hai người trở lại hiện thực.

- Nguyệt thượng trung thiên điểu bất kiến, tinh quang xán lạn đạp ca hành, thanh phong phơ phất vi vi lương, mỹ tửu hạ đỗ đẳng thiên lượng! Thơ hay! Thơ hay! Mị Nhi, bổn công tử làm bài thơ này như thế nào?

- Hì hì! Thơ của công tử đương nhiên không dở rồi, Mị nhi luôn rất khâm phục! Trong thiên hạ có ai không biết, công tử chẳng những thiên phú kinh người, tu vi cao sâu, hơn nữa văn tài phong lưu, không người sánh được, xứng đáng với tuyệt thế thiên hạ! Có thể tùy thân hầu hạ công tử chính là phúc phận mà Mị Nhi tu mười kiếp! Nhưng mà công tử, trăng thanh gió mát thế này, Mị Nhi còn muốn thử một phen tài nghệ điên đảo càn khôn của công tử nữa! Hì hì hì!

- Hắc hắc hắc, được! Được! Mị nhi, tối nay bổn công tử vui vẻ, ban cho nàng ba canh giờ!

- Đa tạ công tử! A ...á, công tử chậm chút đi mà, để nô gia cởi quần áo đã...

- Cần gì phiền phức như vậy, mặc quần áo càng khiến bổn công tử hứng hơn...

- ...

Phong Liệt nghe tiếng xe ngựa ngày càng gần và ngôn từ dâm dục thì mắt chợt sáng lên.

- Có xe ngựa? Hì hì, đúng là may mắn!

Hắn bỗng tăng tốc độ lao hướng phát ra tiếng nói. Lý U Nguyệt thính lực không đủ, thấy vẻ mặt vui mừng của Phong Liệt thì khó hiểu.

Lát sau, chính giữa đường rộng thênh thang có một chiếc xe hai con ngựa hào hoa lắc lư dữ dội xuất hiện trong tầm mắt Phong Liệt. Nhưng tiếp theo, ánh mắt Phong Liệt lóe qua kinh ngạc.

Chỉ thấy hai con ngựa kéo xe cao gần trượng, da lông bạc trắng sáng loáng dưới ánh trăng tỏa ra từng vòng vầng sáng bạc. Trên trán có cái sừng bạc nhọn nửa thước, trông rất hung mãnh thần tuấn.

Trên long huyết lục, dù là trong thân thể người hay thú đều ẩn chứa hoặc nhiều hoặc ít chân long huyết mạch, dã thú thức tỉnh chân long huyết mạch mạnh mẽ hơn dã thú bình thường gấp vô số lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

Ánh mắt của Phong Liệt dễ dàng nhìn ra hai bảo mã kéo xưa này rõ ràng là long mã đã thức tỉnh ngân long huyết mạch, hơn nữa hai long mã có tu vi hậu kỳ nhất cấp, tương đương với long võ giả bảy, tám tầng nguyên khí cảnh.

Chớp mắt Phong Liệt từ bỏ ý nghĩ cướp xe ngựa, lấy hai con long thú nhất cấp thay đi bộ thì chủ nhân của nó đương nhiên không tầm thường, không phải bây giờ hắn có thể chọc vào. Phong Liệt lập tức nhoáng người đi vòng sang bên, muốn tránh qua đoàn người.

Hành động của Phong Liệt sớm rơi vào mắt đối phương, bốn hộ vệ sắc mặt lạnh lùng nhoáng người lên chặn trước xe ngựa, lấy ra trường kiếm, cảnh giác nhìn Phong Liệt và Lý U Nguyệt.

Một người đàn ông trung niên quát hướng Phong Liệt:

- Dám tới gần năm trước, giết chết không tha!

Phong Liệt không muốn day dưa nhiều, cách xe ngựa một đoạn không giảm tốc độ lao tới trước. Bốn tùy tùng lạnh lùng nhìn hai người dần khuất xa, không ra tay ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, trong thùng xe không ngừng lắc lư bỗng vang lên tiếng kêu khẽ, sau đó nghe giọng thanh niên trẻ tuổi lầm bầm:

- Tối nay ánh sao rực rỡ, không ngờ bổn công tử còn có may mắn gặp hái hoa tặc, hắc hắc hắc!

- A...nha...công tử, người ta hái hoa liên quan gì người? Không phải người cũng đáng hái đóa hoa Mị Nhi ư?

Người đàn ông cao giọng nói với ngoài xe ngựa:

- Mỹ nhân đó có đùi đẹp thon dài, đáng giá bổn công tử lay động vài ái, hắc hắc, người đâu, ngăn bọn họ lại cho ta!

Nghe chủ nhân lên tiếng, lập tức có hai hộ vệ nguyên khí cảnh ngũ tầng chớp mắt lóe người, nhoáng lên vài cái đã chặn trước mặt Phong Liệt, không ra tiếng nói vung trường kiếm chặn đường của hắn.

Phong Liệt híp mắt, lạnh lùng nói với hai người trước:

- Hai vị, mọi người ai đi đường nấy, không biết cản đường tại hạ là có ý gì?

- Hừ, gặp chuyện bất bình có người xen vào! Mặc dù bổn công tử hái nhiều đóa ha nhưng luôn gai mắt hái hoa tặc. Gặp phải công tử xem như ngươi xui xẻo! Thả mỹ nhân ra, ngươi tự phế tu vi rồi chút đi!

Theo tiếng quát quái dị của người đàn ông, chiếc xe ngựa xa hoa vèo một tiếng xuất hiện gần chỗ Phong Liệt, nhanh như gió.

Ngay sau đó, màn thùng xe vén lên, một thiếu niên âm tà nửa người ở trần hiện ra. Thiếu niên tóc bạc mắt bạc, diện mạo tuấn tú, trên mặt góc cạnh rõ ràng nhưng ánh mắt thì âm u đáng sợ.

Gã liếc Phong Liệt một cái rồi khinh thường hừ, sau đó tròng mắt nhìn chằm chằm Lý U Nguyệt trong ngực hắn, ánh mắt dâm dục ngày càng sáng ngời.

Cùng lúc đó, một cô gái xinh đẹp mặt ửng đỏ, mặc váy xanh đang vén váy dài, đôi mắt quyến rũ ngồi trên người thiếu niên, rất hưởng thụ nhún lên xuống, vừa đá lông nheo với Phong Liệt. Bộ ngực cao vút lõa lồ bên ngoài nảy lên xuống, rất là hấp dẫn.

Lý U Nguyệt kiều giọng hừ một tiếng:

- Hừ!

Mặt nàng đỏ rực quay đi, Phong Liệt thì đắm đuối nhìn bộ ngực cô gái, kiếp trước hắn chưa từng thấy hình ảnh đó, lòng bất giác nóng lên.

Nhưng chỉ chốc lát sau đau nhức trên cánh tay đánh thức hắn, chỉ thấy Lý U Nguyệt giận dữ trừng mắt. Phong Liệt xấu hổ cười, dời tầm mắt chú ý vào thiếu niên.

- Ngân long võ giả nguyên khí hậu kỳ?

Phong Liệt nhìn thiếu niên, con ngươi co rút, mặt hiện vẻ nghiêm túc.

Trên long huyết lục thường thì long võ giả thức tỉnh là một loại chân long huyết mạch, ở mặt ngoài có thể phân biệt ra.

Ngân long võ giả am hiểu công pháp thủy thuộc tính, bình thường đều là tóc bạc lông mày bạc, hơn nữa trong mười loại long võ giả thì ngân long võ giả là dâm nhất. "Tính rồng dâm tà', tập tính này thể hiện rõ ràng trên người ngân long võ giả.

Mặc dù không thể kết luận tu vi thật của thiếu niên nhưng Phong Liệt dựa vào ánh mắt có thể đoán ra người này là cao thủ hậu kỳ nguyên khí cảnh, khoảng thất, bát nguyên khí cảnh.

Nếu thật sự ra tay thì Phong Liệt tự đánh ra trạng thái lúc này của hắn dù giết được người này cũng sẽ trả cái giá cực kỳ thảm khốc. Nhưng khiến Phong Liệt cực kỳ vui mừng là lúc này vào đêm khuya, bóng tối xung quanh rất có ích cho Ma Long võ giả như hắn.

Cô gái thì giống như bốn thị vệ, đều ngân long võ giả nguyên khí cảnh ngũ tầng, nhưng không tha khinh thường.

Phong Liệt hiểu đại khái thực lực của đối phương rồi mới thản nhiên nói:

- Ta nghĩ các hạ đã hiểu sai, ta không phải hái hoa tặc gì, đây là bằng hữu của ta. Nếu không còn chuyện gì khác thì hy vọng các ngươi hãy tránh đường.

Vừa nói hắn vừa âm thầm do xét trong nhẫn trữ vật, muốn nhìn nhẫn trữ vật của thập ngũ thái tử có binh khí tiện tay gì không.

Đáng tiếc khiến hắn thất vọng rồi. Trong nhẫn của thập ngũ thái tử có các loại trang sức quần áo con gái, xuân dược nam nữ đủ loại nhiều không đếm xuể, nhưng trừ chút ít đan dược ra thì không có một chút gì hữu ích cho hắn, trong lòng rất khinh thường.

- Hì hì, không phải là hái hoa tặc thì ngươi che mặt làm cái gì? Không lẽ các ngươi chơi trò bỏ trốn?

Trong thùng xe cô gái tên Mị Nhi cười duyên, chợt nhướng mày hơi ngạc nhiên nói với thiếu niên dưới thân rằng:

- Công tử, cửa thành Thiên Lân Thành mở rồi, có lẽ tối nay chúng ta không cần ăn ngủ bên ngoài.

Phong Liệt và Lý U Nguyệt nghe lời cô gái nói thì lòng sốt ruột, nói không chừng lát sau sẽ có kẻ địch đuổi theo, tình huống trước mắt rất nguy hiểm.

Thiếu niên tóc bạc dường như không nghe thấy lời của Phong Liệt và cô gái, đôi mắt dâm tà nhìn chằm chằm Lý U Nguyệt khó thể dời đi, tặc lưỡi nói:

- Chậc chậc, thật là lo đỉnh xinh đẹp thượng đẳng, lại còn là xử nữ, đúng là chuẩn bị cho bổn công tử, hắc hắc hắc! Nhưng không biết có phải là ngân long huyết mạch không, nếu đúng thì càng hoàn mỹ, nếu không thì e rằng không chịu nổi bổn công tử rong ruổi.

Lý U Nguyệt bị ánh mắt cực kỳ dâm dục của thiếu niên nhìn khó chịu vô cùng, thân thể mềm mại khẽ run, vùi người vào ngực Phong Liệt.

- Xử nữ?

Phong Liệt sững sốt nhìn Lý U Nguyệt, khiến nàng mặt đỏ hồng.

Mặc dù hắn sống hai kiếp nhưng kiếp trước tập trung tu luyện, không hiểu nhiều về chuyện bình thường, với đàn bà càng trắng như tờ giấy.

Kiếp trước hắn sống đến hai mươi lăm tuổi vẫn là xử nam, có một người yêu nhưng chưa đợi gạo nấu thành cơm đã cùng giai nhân cách biệt âm dương.

Hắn luôn xem Lý U Nguyệt là thanh lâu kỹ nữ, mặc dù có nghe nói cô gái này nghệ không bán thân, nhưng chắc chỉ là mánh lới mà thôi, lòng thầm tiếc. Tuy nhiên giờ nghe thiếu niên nói Lý U Nguyệt là xử nữ khiến hắn rất kinh ngạc.

Nhưng hắn kết hợp hàng loạt biểu hiện trước đó của Lý U Nguyệt liền phát hiện hành động của nàng rất khác với cô gái thanh lâu khác, còn khác biệt ở đâu thì hắn nói không rõ.
Bình Luận (0)
Comment